Hạ Nhiễm ngồi xuống chỗ Cố Tần Thần chỉ, anh đứng ở quầy bên kia nói
chuyện gì đó với chủ quán, khi quay đầu lại thì liếc nhìn cô một cái.
Sau đó cô nhìn thấy chủ quán tuổi xấp xỉ Cố Tần Thần nhìn cô cười, nụ
cười mang theo thiện ý cũng có chút ý vị thâm trường.
Hạ Nhiễm không nghĩ nhiều, lập tức đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
Nhẹ nhàng, rất lễ phép.
Lúc này, Cố Tần Thần đã đi về phía cô, ngồi xuống đối diện, giống như giới thiệu nói: “Cậu ấy là bạn học của anh”.
Cố Tần Thần tốt nghiệp đại học H ở Bắc Kinh, không nói tới chuyên
nghiệp, người ngoài chỉ nghe tới tên trường đều nghĩ tới bạn học không
phải nhân viên quan trọng của chính phủ cũng là xuất ngoại du học. Lúc
đầu, Hạ Nhiễm còn thấy không tin được, nhưng nghĩ thấy mỗi người có ý
chí riêng, cũng không còn thấy quá kinh ngạc nữa.
Hạ Nhiễm chống cằm, nghiêm túc đánh giá nam nhân đã xoay người đi vào
phòng bếp, bình luận: “Bạn học của anh đều có bộ dạng phong nhã”.
Nói như vậy, khiến Hạ Nhiễm nghĩ tới năm anh nghỉ phép từ trường về,
mang theo bạn cùng phòng về, bộ dạng đều tuấn nhã thanh tú. Chỉ là lúc
đó cô còn nhỏ, không biết thẩm mỹ, chỉ biết chôn đầu ăn thịt kho tàu.
Bây giờ Hạ Nhiễm nghĩ lại, có một ngày, bạn cùng phòng của anh tới thành phố C nhìn thấy cô, đều ăn ý nói: “Này, kho tàu cô nương”.
Cố Tần Thần không có gì khác thường, hờ hững nói: “Phải không?”
Hạ Nhiễm gật đầu, không chú ý nói: “Ừ, bộ dáng tao nhã, khiến người khác nhìn vào rất thoải mái”.
Từ xa nhìn lại, mặt mũi thanh tú, cảm giác tuy rằng không giống như Hạ Nhiễm nói, nhưng cũng không khác biệt mấy.
Nói xong, tay Cố Tần Thần đặt trên bàn khẽ động, anh đan chéo tay để trước người, ra vẻ lãnh đạm gật đầu: “Ừ”.
Mấy lời anh nói ra, có vẻ không có hứng thú, Hạ Nhiễm cũng không tiếp
tục đề tài này, mà chuyển sự chú ý lên đồ ăn nhân viên phục vụ đang mang ra. Một đĩa thịt dê tươi được đặt lên bàn, bên cạnh là lẩu uyên ương
bốc khói, Hạ Nhiễm nghe người đối diện hỏi cô: “Vậy bộ dáng của anh thế
nào?”
Không biết có phải vì Cố Tần Thần đột nhiên hỏi vậy hay không, hoặc khí
nóng bốc lên từ Cố Tần Thần đang ra vẻ ung dung trầm tĩnh khiến Hạ Nhiễm bật cười hì hì, vươn tay xoa bóp mặt Cố Tần Thần: “Cố Tần Thần, anh
nghiêm túc sao?”
Bị một cô gái nhỏ hai mươi tuổi nhéo mặt, biểu tình trên mặt nam nhân
vẫn nghiêm túc, đôi mày rậm sắc nét khiến gương mặt anh có điểm trầm,
lại còn đặc biệt nghiêm túc nói: “Em thấy anh không nghiêm túc bao giờ
chưa?”
Đều nói con gái khi yêu sẽ trở nên ngốc, con trai khi yêu sẽ dễ thương
hơn. Hạ Nhiễm im lặng khoảng ba giây, xác định Cố Tần Thần thật là nam
nhân như vậy, nỗ lực kìm nén nụ cười, đánh giá anh một hồi, rồi mới mở
miệng bình luận: “Bộ dáng không đẹp trai”.
Cố Tần Thần nhận được đánh giá như vậy, xem ra cũng không có ảnh hưởng
tới sắc mặt hòa hoãn trên mặt anh, anh ra khỏi chỗ mình, đi một phòng
hình tứ giác tới chỗ cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt thâm thúy nhìn
cô chằm chằm, gương mặt anh tuấn góc cạnh trước mặt cô, tim cô cũng
không ngưng tăng tốc.
Đang thâm tình nhìn nhau, Cố Tần Thần lại sờ sờ trán cô, khóe miệng cong lên: “Anh đi toilet trước”.
Nói xong câu đó, Cố Tần Thần đứng thẳng dậy, mở nút thắt đằng trước của Tây phục, không nhanh không chậm đi tới toilet.
Bên cạnh nồi lẩu, Hạ Nhiễm dùng tay che mặt, thật là xấu hổ chết đi
được. Mới vừa rồi cô cho rằng anh hôn cô, sắc mặt đắc ý hả hê của Cố Tần Thần như đang nói với cô: “Đồng chí Hạ Nhiễm, đừng tự lừa mình, em đã
bị sắc đẹp của anh dụ hoặc”.
Cố Tần Thần từ toilet trở về, liền thấy bạn gái nhỏ của mình đang ngồi
vây quanh nồi lẩu, vẻ mặt hồng nhuận ăn từng miếng thịt, dáng vẻ ngây
thơ chân thành. Anh đột nhiên dừng bước, đứng ở chỗ không xa nhìn cô.
Rất nhiều năm trước, cũng trong mùa này, rõ ràng toàn thân dinh dính ẩm
ướt vì thời tiết, mồi hôi ứa ra, lại có thể ngồi trên sàn nhả bật to
quạt cho mát, lại ồn ào muốn ăn lẩu.
“Đây là cô gái nhỏ cậu hay nói tới sao?” Phía sau có một thanh âm vang
lên, Cố Tần Thần nghiêng người nhìn người đứng bên cạnh mình từ lúc nào, chính là ông chủ tiệm này.
Cố Tần Thần gật gật đầu, coi như trả lời cho anh ta. Anh đứng yên một hồi, liền bước lại gần người đang ăn say sưa.
“Không cho ăn cay”
Đối diện truyền tới tiếng cảnh cáo nghiêm khắc, Hạ Nhiễm không dễ dàng
gì mới đợi được thịt chín, đã bị Cố Tần Thần cướp đi chén thịt: “CÓ ai
tới quán lẩu mà không ăn cay chứ!”
Hạ Nhiễm lại vói đũa vào chén, muốn gắp lấy miếng thịt bị ớt nhuộm đỏ
au, ai biết động tác của Cố Tần Thần còn nhanh hơn cô. Cô còn chưa kịp
phục hồi tinh thần, thịt đã vào trong miệng anh, Hạ Nhiễm trơ mắt nhìn
đôi môi mỏng của Cố Tần Thần mở ra khép lại, nhai nát rồi nuốt xuống.
“Thịt này là của em”.
“Phải không? Nhưng tiền do anh trả”. Ngay cả em cũng là của anh.
Trả lời thật nhanh, lý lẽ hào hung, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ hẹn hò.
Hạ Nhiễm nghiến răng, nhếch môi: “Anh…”
Cố Tấn Thần chủ động lấy một bát tương để trước mặt mình, nhúng tương,
lấy ít xá lách cho vào nồi lẩu náu, sau đó lại múc cho Hạ Nhiễm một
chén: “Đầu gối em bị thương da, kiêng chua cay, cả mấy thực phẩm kích
thích nữa, ăn nhiều rau dưa”.
Cô bị thương có một chút, không cần chuyện bé xé ra to như vậy, một hai
ngày nữa là chẳng sao rồi. Anh làm như vậy, Hạ Nhiễm cảm thấy bản thân
không thể để mưa dầm thấm lâu, ra sức lắc đầu: “Không ăn”.
Anh nhìn cái miệng nhỏ đang chu lên của cô, lại lần nữa gắp một miếng thịt mỡ cho cô: “Còn cái này?”
Hạ Nhiễm vẫn nhìn nồi lẩu đỏ rực cay cay của mình, nuốt vài ngụm nước
miếng, đôi đũa trước mặt định thu về, cô liền lên tiếng ngăn cản: “Ăn”.
Khẩu vị Cố Tần Thần luôn nhạt, một nồi lẩu thêm chút muối anh còn cảm
thấy không sai. Hai người chậm rì rì ăn xong, một người kiên nhẫn một
người lại không vui sướng dùng bữa.
“Hạ Nhiễm?”
Hạ Nhiễm bị Cố Tần Thần cưỡng ép, thật sự phải ăn mấy miếng rau dưa vô
vị, sau đó liền bị một nam nhân tới gần gọi tên, tầm mắt cô chuyển qua
người đứng sau Cố Tần Thần, suýt nữa ngã khỏi ghế.
Gương mặt đó có bao nhiêu quen thuộc, tuy rằng đã mấy năm không gặp.
Nhưng ngũ quan nam tử nẩy nở thế nào, Hạ Nhiễm vẫn có thể nhận ra anh ta liền. Hạ Nhiễm có chút khó tin nhìn hắn, tầm mắt vô thức chuyển qua Cố
Tần Thần. Chỉ thấy anh quay đầu nhìn phía sau, chớp mắt liền quay lại,
đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
Đây coi như cuộc tương phùng lúng túng nhất trong đời Hạ Nhiễm, người đi tới chỗ bọn họ không phải ai khác, chính là bạn trai của mối tình đầu
niên thiếu không lo lâu của cô – Lý Vĩ. Mà nam nhân đang ngồi đối diện
cô, cũng là người phá hoại mối tình đầu này.
Quan hệ thật phức tạp…
Trong lúc Hạ Nhiễm còn đang kinh ngạc, Lý Vĩ đã tới trước mặt cô, nói:
“Hạ Nhiễm, đã lâu không gặp, dạo này em khỏe không?” khiến Hạ Nhiễm hồi phục tinh thần.
Việc đầu tiên Hạ Nhiễm làm chính là lén lút, chăm chú nhìn sắc mặt Cố
Tần Thần, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ. Cô hắng giọng, bình tĩnh gật
đầu: “Em khỏe, còn anh?”
“Anh cũng rất tốt”, Lý Vĩ hứng thú nhìn Hạ Nhiễm, anh không nghĩ xa cách nhiều năm như vậy rồi, bọn họ còn có thể gặp lại nhau, hơn nữa còn tại
thành phố C. Năm đó bọn họ chia tay vội vàng, sau khi tốt nghiệp xong,
nghe nói cô ra nước ngoài, anh còn cho rằng hai người sẽ gặp thể gặp lại nhau. Anh chì bàn đối diện, nói với Hạ Nhiễm: “Anh sớm đã thấy em,
nhưng không xác định, em càng lúc càng xinh đẹp”.
“À… Thật sao? Cảm ơn anh”. Lúc này Hạ Nhiễm chỉ mong mình lập tức biến
mất, một bên là bạn trai cũ tươi cười cửu biệt tương phùng, một bên là
bạn trai hiện tại lộ sắc mặt không vui. Trường hợp lúng túng như vậy,
bầu không khí cũng khẩn trương hơn. Cô có cảm giác chỉ cần mình hô hấp
nhiều một chút, không khí cũng có thể đóng băng luôn.
“Trước giờ anh chưa từng nói dối em”. Lý Vĩ ôn nhu cười, đột nhiên lấy
điện thoại ra, nói với Hạ Nhiễm: “Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi”.
Hạ Nhiễm thấy thế, bị dọa tới lập tức xua tay: “Không cần đâu”.
Tuy rằng bọn họ từng qua lại một thời gian, trước kia nàng cũng thật sự
mê luyến anh ta không thôi, nhưng thời gian thật sự là thuốc giải hiệu
quả. Bốn năm đã qua, đoạn tình cảm này sớm chỉ còn là ký ức. Gặp lại,
mặc dù có chút thương tiếc, nhưng chỉ là thương tiếc thanh xuân đã qua
thôi.
“Dù sao trước kia chúng ta vẫn là…. Cho dù không thể… Nhưng vẫn có thể làm bạn”.
Lý Vĩ chỉ nói một nữa, bỏ một nữa, lại còn ý vị thâm trầm nhìn Cố Tần
Thần ngồi đối diện Hạ Nhiễm. Nam tử đang ngồi thân ảnh cao ngất, lại có
tây trang phụ trợ nhìn càng thêm thon dài, anh cúi đầu nhìn mình quần
jean áo thun, có vẻ tươi sáng. Nam nhân này so với anh có thêm sự thuần
thục và khí phách, không biết vì sao lại khiến anh có cảm giác đã từng
gặp ở đâu.
Nếu Lý Vĩ anh đoán không sai, quan hệ của Hạ Nhiễm và người đàn ông này
không bình thường, lòng hư vinh của nam nhân khiến Lý Vĩ mở miệng hỏi:
“Em và bạn trai cùng ra ngoài ăn tối sao?”
”Không phải. . .” Hạ Nhiễm vô thức buộc miệng nói ra, nói xong liền hối
hận. Lúc nãy cô vừa muốn nói, cũng không phải thế này… không phải bạn
trai sao?
Cố Tần Thần vốn đang bảo trì trầm mặt, nghe cô nói vậy, mày nhếch lên,
vẻ mặt hờ hững nhìn mối tình đầu của Hạ Nhiễm, khóe môi hơi mím lại, như cười như không nói: “Anh muốn ăn cùng sao?”
Nhận được ánh mắt nhắc nhở mãnh liệt của Cố Tần Thần, bạn trai nhỏ Lý Vĩ khẽ giật mình, lúc lấy lại bình tĩnh nhìn Cố Tần Thần thì mắt người này vẫn thản nhiên. Nhất định là Lý Vĩ anh nhìn lầm rồi, anh tỉnh táo lại,
nói: “Cái này không cần, tôi đi với bạn rồi”.
Nói xong liền lấy giấy bút từ tay nhân viên phục vụ, lưu loát viết xuống giấy số di động của mình, đưa cho Hạ Nhiễm: “Đây là số di động của anh, có rảnh thì liên hệ”.
Hạ Nhiễm cầm tờ giấy, còn chưa kịp từ chối, Lý Vĩ đã mỉm cười xoay người rời đi. Khóe miệng cô giật giật, tự đồng tình với tình cảnh của mình
hôm nay.
Xảo ngộ với mối tình đầu, không hề nghi ngờ đây chính là điều ngoài ý
muốn thứ hai của đêm nay. Bữa cơm tối xuất hiện nhiều điều ngoài ý muốn
khiến Hạ Nhiễm ăn không thấy ngon, nuốt cũng thấy khó.
Còn Cố Tần Thần, Hạ Nhiễm không biết khẩu vị anh ra sao, chỉ biết từ đầu tới cuối người này không hề mở miệng, chỉ một mực yên lặng ăn hoặc gắp
đồ ăn cho cô.