Anh nói câu này có chút ôn nhu, ngược lại khiến Hạ Nhiễm ngại ngùng, cô
lúng túng lấy tay sờ trán mình, tận lực xem nhẹ tầm mắt nóng rực của
anh.
Trong chốc lát, Cố Tần Thần thu lại tươi cười, trầm giọng nói: “Duỗi tay ra anh xem”.
Trên mặt anh không có chút vui vẻ nào, mắt đen thẳm nhìn cô. Tuy bình
thường Cố Tần Thần luôn có bộ dáng người sống chớ lại gần, nhưng hiếm
khi biểu lộ tâm tình bản thân trước mặt người khác như bây giờ, Hạ Nhiễm không nhìn lầm, anh tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận.
Nhưng trong sự tức giận ấy, càng nhiều hơn là tâm tình phức tạp khó nói thành lời.
Biết được điều này, Hạ Nhiễm ngoan ngoãn giơ hai tay ra trước mặt anh.
Hai tay trắng nõn mềm mại, nhưng trong lòng bàn tay đã nổi lên những nốt đỏ nhạt.
Ánh mắt Cố Tần Thần bất tri bất giác trở nên tối tăm, anh nắm nhẹ hai tay cô, hỏi: “Đau không?”
Lúc nãy lực chú ý của anh hoàn toàn tập trung trên hai đầu gối cô mà bỏ qua đôi tay bị sàn nhà chà sát.
Thật ra lúc té xuống sàn nhà thì tay cô có đau thật, nhưng bây giờ cũng
đỡ hơn rồi, Hạ Nhiễm cũng không còn thấy đau như trước. Nhưng bị anh nắm chặt như vậy, cảm giác mát lạnh lướt qua mu bàn tay khiến nội tâm cô
không nhịn được có chút ủy khuất chua sót, vô thức gật đầu: “Lúc nãy rất đau”.
Cố Tần Thần không nói lời nào nhìn mũi cô hấp háy, nghĩ muốn nói gì đó
sau lại lựa chọn trầm mặc. Anh cúi đầu nghiêm túc xoa thuốc lên tay cô,
đôi mắt đỏ đem gấy váy cô để lại, đỡ lấy người từ trên ghế sofa đứng
dậy: “Không sao rồi!”
Hạ Nhiễm vừa đứng dậy, Cố Tần Thần liền nói tiếp: “Đứng cho vững, còn một việc chưa xử lý”.
Cố Tần Thần nói câu này rất nghiêm túc, Hạ Nhiễm bất mãn lắc đầu, nhưng
lại bị anh giữ chặt người, trong lúc cô còn chưa biết anh định làm gì,
Cố Tần Thần đã mở cửa ra một nửa, sau đó đưa lưng về phía cửa lớn, thanh âm cũng cao hơn hản: “Tiền lương tháng này bị trừ, lần sau còn làm trái quy định công ty nhất định phải nghiêm trị. Cô rõ chưa?”
Giọng nói anh lớn, vẻ mặt lại nghiêm khắc, Hạ Nhiễm không tin được trừng mắt nhìn anh, miệng mấp máy: “anh đang nói gì đó?”
Người này căn bản là cố ý, khóe miệng hơi cong, đàng hoàng ra lệnh: “Trở về chỗ làm của cô đi, năm phút nữa đem việc hoàn thành cho tôi, văn
kiện lát nữa cần dùng tự mình đưa tôi phê duyệt”.
Thanh âm Cố Tần Thần trầm thấp, nhưng vì cửa mở nên nghe vào tai không
còn chút độ ấm nào, dĩ nhiên người đang công tác bên ngoài cũng nghe rõ
một hai.
Ba giây đồng hồ sau, họ liền nhìn thấy Hạ Nhiễm khập khiễng cà nhắc, vẻ
mặt tức giận ra khỏi phòng làm việc Tổng tài. Vừa đi vừa mắng: “Đồ tư
bản, không phải người”.
Một loạt hành vi này, khiến mọi người vốn đang chăm chú nhìn vào phòng
tổng tài liền thu về, ngay cả Phương Đình Đình cũng nhịn không được dừng việc trong tay, những người khác đang bày vẻ mặt dè bỉu cũng đột nhiện
lạnh mặt, chau mày. Tầm mắt mọi người rất nhanh thu về, Phương Đình Đình cầm văn kiện trong tay ngượng ngùng nhìn cửa lớn đóng lại.
”Hạ Nhiễm, cô không sao chứ?” Thấy Hạ Nhiễm đi tập tễnh, Lâm Khả nhanh
chóng nhích lại gần, thuận tay đem thuốc cầm máu để lên bàn cô.
Hạ Nhiễm yên lặng, hít một hơi nói: “KHÔNG sao, chỉ là danh chính ngôn thuận bị trừ tiền lương”.
“ông chủ kêu cậu vào chỉ vì trừ lương sao?” Lâm Khả cô không phải người
bát quái, chỉ có điều lúc ông chủ ra khỏi phòng làm việc giải cứu Hạ
Nhiễm, cô cũng mơ hồ ngửi thấy trong không khí có hương vị khác.
Cho dù Lâm Khả cũng nghe được mấy lời dạy dỗ Cố Tần Thần nói với Hạ
Nhiễm, nhưng cô cũng tin ông chủ và Hạ Nhiễm thật sự thanh bạch.
Câu hỏi này khiến Hạ Nhiễm nghĩ tới lúc Cố Tần Thần bôi thuốc giúp cô,
sau đó lúc cô cắn răng chuẩn bị rời khỏi phòng anh, anh liền nhẹ nắm tay cô nói: “Cho em chút trừng phạt người khác mới không nghĩ nhiều”.
Đây chính là cho ngươi ăn một khối đường, sau đó giữa đường lại cướp về nói rằng không nên ăn quá nhiều.
Hạ Nhiễm mím môi, vẫy tay nói: “Còn bị dạy bảo”.
Hạ Nhiễm phất tay, giống như đang tự quạt gió cho mình, ánh mắt che che
giấu giấu, khóe miệng Lâm Khả đột nhiên tươi cười như nghe được chuyện
gì đó hay ho: “Cậu và ông chủ…”
“KHÔNG có quan hệ gì cả”. Nói xong, Hạ Nhiễm xé giấy náp trên bàn, vội vàng rời đi: “Tớ đi báo cáo công việc trước”.
Trong lúc Lâm Khả cười cười như ngầm hiểu, Hạ Nhiễm lại lần nữa gõ cửa
phòng tổng tài, đem bản giấy nháp loạn thất bát tao ném trước mặt Cố Tần Thần: “Này, văn kiện gấp mà ông chủ cần”.
Người nào đó nhìn cũng không nhìn, chỉ “Ân” một tiếng.
Hạ Nhiễm vốn còn muốn ồn ào, lại chỉ nhận được đáp án như vậy, sững sờ nhìn người đang chúi mũi làm việc: “Sau đó thì sao?”
Anh nhìn cô một cái, nâng cằm ra hiệu cho cô nhìn chỗ ghế sofa: “Sau đó, ăn bữa sáng trên bàn đi”.
Sáng hôm đó, Hạ Nhiễm ngồi trong phòng làm việc Cố Tần Thần, một bên gặm bánh bao thịt, một bên hàm hồ hỏi người đang bận làm việc: “Sao anh
biết em chưa ăn sáng?”
Anh trả lời rất hiển nhiên: “Đoán”.
Nuốt miếng cuối cùng vào bụng, cô đột nhiên nghĩ tới lúc ở London anh
bảo Ninh Viễn mua bữa sáng cho cô, không khỏi tò mò: “Sao anh không mua
sữa đậu nành và bánh quẩy?”
Mấy ngày Cố Tần Thần nằm viện, mắc dù bọn Tiểu Sơn có giúp đỡ anh xử lý
công việc một ít, nhưng vẫn còn lại nhiều việc, Cố Tần Thần mới cầm tài
liệu từ chỗ trợ lý Trần Tử Ngang xem một lần, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô: ‘Mấy đồ nhiều dầu mỡ đó, tốt nhất em ăn ít một chút”.
Chính trong thời khắc đó, Hạ Nhiễm đối với việc anh cắt xén tiền lương
của mình cũng không còn canh cánh trong lòng nữa. Cô đột nhiên cảm thấy, nói chuyện yêu đương với tên tư bản này cũng có nhiều điều tốt đẹp, đặc biệt người này lại là ông chủ của cô.
Anh ấy sẽ mua bữa sáng cho cô, còn bôi thuốc cho cô, thậm chí còn vì cô mà làm trái với ước nguyện ban đầu.
Tâm tình tốt của Hạ Nhiễm vẫn duy trì cả ngày. Sau khi dùng xong bữa
sáng, cô lén lút lên microblog đăng một bài, sau đó tích cực làm việc,
một điểm cũng không hàm hồ.
Có điều Hạ Nhiễm cũng biết, cô vừa mới viết: “Không thể giảng đạo lý với nhà tư bản, nhưng nhất định phải nói chuyện yêu đương”. Microblog của
cô liền bị bạn tốt điên cuồng nhao nhao khuyên nhủ.
La Xuyến: Oa oa, ta cũng muốn nói chuyện yêu đương với nhà tư bản.
Tiêu Sơn: Chung ta vẫn nên giảng đạo lý thôi.
Hồ An: quả nhiên ôm cây đợi thỏ.
Mà lúc này, nhà tư bản trong phòng làm việc, sau khi xong việc nhìn lướt qua điện thoại di động, cũng không để lại bình luận. có điều, khóe môi
anh nhếch lên, lập tức nhắn tin cho Hạ Nhiễm:
“Sau khi tan việc chờ anh”.
Tin nhắn mới được gửi không lâu, điện thoại liền rung lên: “Không muốn, sẽ bị mọi người hiểu lầm”.
Đọc tin nhắn xong, Cố Tần Thần cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng Hạ Nhiễm méo miệng bên ngoài, vừa đáng yêu vừa đáng giận. Nghĩ nghĩ, lông mày
anh giãn ra: “Nếu vậy anh liền để Ninh Viễn đi thông báo, ngày mai toàn
bộ công ty đều biết qua hệ của chúng ta”.
Uy hiếp ~ đây là uy hiếp trắng trợn mà.
Hai tay Hạ Nhiễm chống trên bàn, nhìn điện thoại mà căm giận bất bình, đáp lại ba chữ: “Coi (như) anh giỏi”.
Trời dần về chiều, thân ảnh tuấn lãng cao ngất đứng trước bàn làm việc,
hai tay để trong túi quần, ánh mắt lười nhác nhìn ra ngoài cửa xổ, đạm
mạc nhìn xuống bên dưới.
Cửa sổ lớn sát đất, nụ cười trên môi Cố Tần Thân lan tới ánh mắt.
Trải qua hai lần dạy dỗ trước, lần này Hạ Nhiễm học khôn, trước khi Cố
Tần Thần đi tìm cô, cô liền chuồn ra khỏi công ty, cách đó hai con đường mới gọi Cố Tần Thần tới đón mình.
Nam nhân nghe điện thoại, trầm mặc lưỡng lự vài giây, sau đó mới thở dài nói: “Đứng tại chỗ chờ anh”.
Mới tắt điện thoại không bao lâu, Hạ Nhiễm liền nhìn thấy chiếc Bingley
của Cố Tần Thần trong dòng xe cộ tới lui. Cô gấp gáp chui vào xe, để anh giúp mình cài dây an toàn.
“Chúng ta đi đâu?”
Động tác cài dây an toàn của Cố Tần Thần rất thành thạo, ngón tay thon
dài lại lần nữa nắm lấy tay lái, đánh cái cua, phun ra hai chữ: “Hẹn
hò”.
Hẹn hò?
Hạ Nhiễm nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Cố Tần Thần rồi cúi
đầu nhìn vết bẩn trước vạt váy trắng của mình, nếu hẹn hò, có phải cô
nên về rửa mặt thay đồ trang điểm một phen không!
“Này, em bị thương, có phải không tiện không?”
Cố Tần Thần nghiêm túc lái xe, quay qua nhìn cô, có thâm ý khác nói:
“Nhảy tưng tưng qua hai con đường, lúc này mới nhớ mình bị thương sao?”
Câu nói này có hàm ý khác, Cố Tần Thần đây là đang so đo việc cô không ngoan ngoãn ở công ty chờ anh.
Hạ Nhiễm bị anh nói mặt liền đỏ lên, Cố Tần Thần đây là đang nói anh nắm rõ cô như lòng bàn tay, đừng mở đùa giỡn khôn vặt trước mặt anh.
Cho dù trong xe đã mở điều hòa, cô vẫn cảm thấy nóng. Lúng túng hạ kính xe xuống, nuốt nước miếng nói: “Thật nóng nha!”
Mỗi một hành động của Hạ Nhiễm đều bị Cố Tần Thần thu vào trong mắt, bộ
dạng này của cô thật khiến anh muốn trêu đùa, anh lại nâng kính vừa bị
cô hạ xuống, nói: “Có mở điều hòa, đừng để anh phải tốn tiền”.
Anh nói xong câu này, Hạ Nhiễm quyết định lát nữa ăn tối, cô nhất định
phải ăn xả láng, tuyệt đối không cô phụ tâm ý của Cố Tần Thần.
Có điều, hiện tức không hoàn hảo như Hạ Nhiễm nghĩ.
Bởi vì tối hôm đó phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn. Thứ nhất là
cô cho rằng Cố Tần Thần sẽ mang cô đi ăn ở một nhà hàng xa hoa, cuối
cùng hai người lại vào một quán lẩu tự chọn giá hai trăm tệ một người.
Quán lẩu trang hoàng rất tốt, chẳng hỗn loạn giống mấy quán khác, nhưng hương vị dầu và mùi lẩu vẫn tràn ngập trong sảnh.
Cô cẩn thận bước từng bước một, lúng túng kéo người bên cạnh: “Chỗ này?”
“Phải”. Cố Tần Thần gật đầu, quay đầu giống như thể bây giờ mới phát
hiện Hạ Nhiễm đang nhíu mày, hỏi thăm: “Sao vậy, không thích chỗ này?”
Hạ Nhiễm gật đầu, nhưng đôi mắt thâm thúy của anh vẫn nhìn cô mãi, cô đành lắc đầu: “Không phải!”
Nói thật, Hạ Nhiễm không phải không thích chỗ này, mà là cô không nghĩ
Cố Tần Thần sẽ tới đây ăn. Nói thế nào thì dáng vẻ ông chủ đi ăn ở mấy
quán ven đường cũng khiến người ta kinh hãi, bộ dáng của anh và chỗ quán lẩu náo nhiệt ầm ỹ như chỗ này quả thật rất khó phối hợp cùng một chỗ.
Hơn nữa cô còn thấy anh quen thuộc dẫn cô vào chỗ, chào hỏi thân thiện
với ông chủ quán lẫu, Hạ Nhiễm giật mình, hình như cô hiểu anh quá ít.