Đêm tối, trời càng lúc càng âm u, sương mù tầng tầng lớp lớp, ánh trăng
mềm mại hòa với ánh vàng của đèn đường chiếu vàng cả một mảng đường. Ánh trăng nhu hòa, đạm đạm, lẳng lặng, bao phủ nam tử tuấn lãng, anh tựa
nửa người vào xe, hơi giơ điện thoại lên, suy nghĩ một lát: “Phí di động lần trước em mượn Tiêu Sơn đã trả chưa?”
“Chưa, em quên mất. Có điều, sao anh biết em mượn Tiêu Sơn?”
Lúc cô vừa về nước, bởi vì không có tiền mà mượn của Tiêu Sơn một chút,
tuy Tiêu Sơn tỏ ý cô cứ dùng túy ý, nhưng Hạ Nhiễm vẫn vô cùng trượng
nghĩa mà nói chờ có việc sẽ trả.
Bây giờ cô có việc rồi, nhưng còn chưa được lĩnh lương mà!
Giống như sớm đã đoán được cô sẽ nói như vậy, Cố Tần Thần ở đầu dây bên
kia cũng không phản ứng gì lớn, còn tỏ vẻ như vô tình nhắc tới: “Hắn đòi nợ anh”.
Tiêu Sơn bị Cố Tần Thần đào hố, trên phương diện tâm lý muốn tìm chút ưu đãi từ Cố Tần Thần, an ủi về tinh thần không bằng an ủi về vật chất.
Thân tâm đều vui mừng.
Thế là, tất cả nợ ở nước ngoài của Hạ Nhiễm đều bị đưa vào danh nghĩa
của Cố Tần Thần. Lần đòi nợ này, là đòi luôn từ khi Hạ Nhiễm còn bé tới
lớn, chỉ cần liên quan tới vấn đề lợi ích, Tiêu Sơn đều đưa từng cái hóa đơn một cho Cố Tần Thần.
Giống như, Hạ Nhiễm khi nào, ở đâu ăn vụng kẹo que mà Tiêu Sơn mang từ
nước ngoài về, dùng tiền mua đồ trang điểm của La Xuyến vào việc khác,
còn có mấy chi phí khác nữa.
Hạ Nhiễm thổi phù một tiếng rồi bật cười, cô thật sự rất thích hành vi của Tiêu Sơn: “Sau đó thì sao? Anh đáp lại thế nào?”
“Em xuống dưới đi, anh nói cho em biết”.
Thanh âm Cố Tần Thần trong điện thoại trầm thấp lại khàn khàn, mang chút mị hoặc khó nói thành lời. Giống như lực hấp dẫn vậy, mỗi phút mỗi giây đều khiến cô có cảm giác thanh âm của anh tới gần mình.
“Anh đừng nói là, anh đang đứng dưới lầu nhà em nhé…”
Nghi vấn của cô rất nhanh được Cố Tần Thần xác thực, đôi môi mỏng của
anh, cách điện thoại di động, nhẹ nhàng phun ra một chữ “ừ”.
Hạ Nhiễm mờ mịt đứng dậy khỏi giường, còn không kịp mang dép lê, chân
trần đi tới cửa sổ. Trước cửa sổ có tấm rèm mỏng bằng lụa, gió thổi phất phơ khiến tấm rèm mềm mại lướt qua đầu ngón tay cô.
Hạ Nhiễm không tin, qua màn cửa mỏng nhìn xuống đất, cô duỗi tay ra muốn đụng vào rồi lại co lại, tiếng hít thở của cả hai truyền qua điện
thoại, có chútnóng bỏng.
Ánh trăng màu bạc chiếu vào phòng, bên ngoài cửa sổ là màn đêm yên tĩnh, tất cả dệt thành một cái võng lớn mềm mại, đem tất cả cảnh vật gói vào
bên trong. Dưới ánh đèn lớn ven đường, Cố Tần Thần đứng dựa vào xe, tay
còn cầm điện thoại, ngẩng đầu, tầm mắt Hạ Nhiễm cứ thế nhìn vào đôi mắt đen sâu thăm của anh, rõ ràng lại xa cách, giường như có thể nhìn thấy
đáy mắt nhau.
Tay Hạ Nhiễm gắt gao nắm chặt một góc rèm, nỗ lực kiềm chế xúc động muốn chạy tới trước mặt anh, cách nhau năm tầng lầu, khóe miệng cô cong lên, hỏi anh: “nửa đêm rồi anh không về nhà ngủ, chạy tới dưới lầu nhà người khác làm gì?”
Anh ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt sáng ngời: “Nhớ em”.
Trước kia, cô không ở bên cạnh anh, anh quả thật chỉ có thể nhớ cô. Bây
giờ cô ở bên cạnh anh, anh dường như phát điên vì cô. Cho nên, trước kia chỉ có thể nhẫn nại nhìn hình của cô, bây giờ lòng tham của anh liền
muốn cô lúc nào cũng ở trước mặt mình.
Hạ Nhiễm giật mình, không nghĩ người đàn ông đứng dưới lầu sẽ nói mấy
lời nói, cô che miệng, khẽ cười, vừa thích thú vừa cảm động.
Hạ Nhiễm nói: “Cố Tần Thần, bây giờ em mới biết anh chẳng có chút lãng
mạn nào. Sao có thể dùng bộ mặt như vậy mà nói mấy lời lãng mạn như vậy
chứ?”
Người dưới lầu nghe cô nói câu này, tay vô thức giơ lên sờ mặt mình, cảm xúc lạnh buốt khiến anh phục hồi tin thần. Thu tay lại, khóe miệng Cố
Tần Thần cong lên, cười: “Em thích sao?”
Cũng không biết có phải vì trêu đùa cô không, khóe miệng anh vẫn ẩn ẩn ý cười. Hạ Nhiễm không nghĩ anh lại hỏi như vậy, gật gật đầu: “Không
thích”.
“Xuống đây”. Anh vẫy vẫy tay, ngữ khí trầm xuống, không cho cô cự tuyệt.
Anh như vậy, cô cũng khó mà từ chối.
”Kẽo kẹt ——” gian phòng giữa tác động của cô mà phát ra tiếng run rẩy,
chân trước Hạ Nhiễm mới bước ra khỏi phỏng ngủ, còn chưa ra khỏi cửa
phòng, đèn phòng khách đột nhiên bật sáng.
Một luồng ánh sáng đập thẳng vào mắt, Vương Vũ Hồng chẳng biết đã ngồi
trên ghế sofa từ lúc nào, nhìn Hạ Nhiễm hỏi: “Tối khuya còn ăn mặc chỉnh tề như vậy, con định đi đâu?”
“À, à..” Hạ Nhiễm lúng túng bỏ tay nắm cửa ra, vuốt vuốt tóc mai hai
bên, thần sắc kích động né tránh ánh mắt tìm tòi của mẹ già: “Con có đi
đâu đâu, vì buổi tối ăn no, con muốn đi quanh phòng cho xuôi cơm”.
Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là có chuyện, Vì vậy, Hạ
Nhiễm thật sự duỗi tay duỗi chân đi vòng vòng trong phòng khách.
Bởi vì buổi trưa ngủ quá nhiều, Vương Vũ Hồng nhất thời cũng không buồn
ngủ, liền ra phòng khách rót nước uống, vừa uống vừa đảo mắt nhìn con
gái đang đi quanh quanh ghế sofa trong phòng khách. Sau khi quan sát tỉ
mỉ, Vương Vũ Hồng phát hiện một vấn đề, tuy rằng Hạ Nhiễm tỏ vẻ bình
tĩnh thong dong, có điều ánh mắt lại vô ý hữu ý mà nhìn về hướng ban
công.
Vương Vũ Hồng mẫn cảm cảm thấy có gì đó không thích hợp, để chén trong
tay xuống, đi về hướng ban công. Hạ Nhiễm âu sầu nhìn mẹ mình, tâm tình
liền lộp bộp, cao giọng gọi: “Mẹ”.
Không ngoài dự đoán, Lúc Vương Vũ Hồng nhanh chóng tiếp cận mục tiêu đã
bị Hạ Nhiễm nắm tay lại, cả người bà gục lên thân cô, khóe miệng cũng
cười cười.
Bây giờ Hạ Nhiễm chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là không để mẹ mình
phát hiện Cố Tần Thần ở dưới lầu. Quan hệ giữa cô và Cố Tần Thần, một
khi bị truyền ra, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Cô kéo tay Vương
Vũ Hồng đi về phía phòng bà: “Mẹ, muộn rồi, nên đi ngủ thôi”.
“Mẹ chưa buồn ngủ, con ngủ trước đi”. Vương Vũ Hồng vỗ vỗ tay Hạ Nhiễm,
quay người ngồi vào ghế sofa, cầm lấy điều khiển, mở TV lên.
Đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, Hạ Nhiễm cảm thấy không yên, ngột ngạt ngồi bên cạnh Vương Vũ Hồng, rút gối ôm sau lưng ra ôm vào lòng, tỏ vẻ
vô cùng phấn khích nói: “Con cũng không buồn ngủ, mẹ, con xem với mẹ”.
“Được”. Tuy rằng hoài nghi, Vương Vũ Hồng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Hạ Nhiễm một cái, không nói gì chăm chú nhìn màn hình TV.
Lúc này trên truyền hình đang chiếu tin tức đêm khuya, nếu không có gì
khác thường, giờ này ba người nhà họ Hạ sớm đã lăn trên giường mà chìm
vào mộng đẹp. Có điều, lúc này, phòng khách Hạ gia, hai mẹ con đang ngồi với nhau. MỘt người cầm điều khiển, một người cầm điện thoại, đều có
suy tư.
Hạ Nhiễm cẩn thận, dè dặt nhìn Vương Vũ Hồng, lại nhìn thoáng qua điện
thoại. Thế cục như vậy đã mấy phút rồi, cũng không biết Cố Tần Thần còn
chờ cô không. Aizzzz.
Hạ Nhiễm thở dài, Vương Vũ Hồng cũng biết con gái chịu không nổi nữa rồi: “Nhiễm Nhiễm, con có phải có chuyện gì giấu mẹ không?”
Hạ Nhiễm không biết, ba mình và ba Cố Tần Thần hôm trước đã gặp nhau.
Hơn nữa, Hạ Thế Hiên còn thua cái tẩu lâu năm mà ông trân quý cho ba Cố
Tần Thần.
Thanh âm Vương Vũ Hồng bên tai, Hạ Nhiễm ngồi trên ghế sofa một lúc, do
dự một hồi, nhưng ngữ khí của mẹ rõ ràng đã biết gì đó, cô kinh ngạc
nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ biết chuyện gì sao?”
Vương Vũ Hồng chỉ cười không nói, tùy tay tắt tivi, ánh mắt bà giảo hoạt nhìn Hạ Nhiễm đang vô cùng ngượng ngùng. Bà xoa xoa đàu con gái, xoay
người đi vào phòng ngủ: “ĐI đi, chỉ được mười phút, đừng để tên tiểu tử
Cố gia cho rằng con gái mẹ là rau cải trắng, dễ dàng cướp đi như vậy”.
“. . .”
Xem mẫu thân đại nhân biết mất sau cửa phòng ngủ, Hạ Nhiễm có chút không biết phải làm sao. Nghĩ trước nghĩ sau, cô bất giác lại bất cười, nếu
cô là rau cải trắng như lwoif mẹ nói, vậy Cố Tần Thần đẹp trai anh tuấn
là gì?
Đáp án, không cần nói cũng biết.
Vừa đi xuống lầu, Hạ Nhiễm liền lộ ra lúm đồng tiền tươi như hoa, Cố Tần Thần thẳng lưng nhìn khóe miệng cô ẩn ẩn nụ cười, khẽ run lên. Một chân bước lên trước, bàn tay to kéo cô lại, sờ trán cô, sờ sờ mặt, còn có
nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước mê người. hầu kết Cố Tần Thần khẽ
trượt, ức chế không được, cuối cùng tay anh chỉ yên tĩnh đặt nơi cần cổ
trắng nõn của cô.
Hai tay anh áp lên cổ Hạ Nhiễm, rất nhẹ, sợ dùng lực sẽ làm cô đau, khom người cho hai trán chạm vào nhau, hô hấp nóng rực phả lên mặt cô, anh
nhìn hai mắt cô trợn tròn có chút sợ hãi lại có chút tình ý, trên mặt rõ ràng ngượng ngùng, ôn nhu nói với anh: “Cố Tần Thần, anh chờ lâu không. Em vừa mới…”
Anh thấp giọng “ừ” một cái. Sau đó, khẽ hôn lên môi cô, đem mấy lời cô
định nói đánh gãy, buông tay nhỏ của cô ra, nhẹ giọng nói: “Lần trước em bị cảm mạo, sao không nói với anh?”
Tay bị anh nắm lấy, mấy sợi tóc nơi đầu vai tùy ý Cố Tần Thần vén ra
sau, Hạ Nhiễm lấy tay còn tự do kéo kéo vạt áo anh, kinh ngạc hỏi: “Có
phải chuyện của em anh đều biết không?”
Anh cười cười, không trả lời, ngược lại hỏi lại vấn đề vẫn chưa được thỏa mãn: “Lần sao anh bị bệnh, em đừng đến thăm”.
Hạ Nhiễm không hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì anh sẽ không kiềm chế được”. Cố Tần Thần chững chạc đàng hoàng,
thuận tay vuốt vuốt tóc cô, sau đó lại sờ sờ vành tai cô: “Anh sợ sức đề kháng của em không tốt, khiến em cũng bị bệnh”.
Mặt Hạ Nhiễm đỏ bừng, đánh nhẹ vào ngực anh: “Cố tiên sinh, anh có thể đứng đắn một chút không?”
Lúc này, cô cũng tương đối rõ ràng, cha mẹ đều biết chuyện của cô và Cố
Tần Thần, việc Cố Tần Thần biết thân thể cô không tốt cũng là dễ hiểu.
Nghe cô nói như vậy, Cố Tần Thần thấp giọng cười khàn, lại thu lại nụ
cười, thanh âm lo lắng: “Nếu anh không hỏi, có phải em quyết tâm không
nói với anh không?”
“Sáng hôm đó em có chút cảm mạo, cũng đã uống thuốc rồi. Hơn nữa còn có
tranh chấp với thư ký PHương, chính em cũng quên”. Hạ Nhiễm ngẩng đầu,
sắc mặt nam nhân đã có vẻ không tố: “Thật sự chỉ bệnh chút thôi, chỉ hắt hơi vài cái”.
Cố Tấn Thần trầm mặc một hồi, nghe cô nói như vậy, lại nhìn sắc mặt hồng nhuận của cô, tâm cũng thả xuống. mắt anh lại nhìn Hạ Nhiễm đang mặc
váy không tay, lông mày lập tức nhíu lại, nhanh chóng cởi áo khoác của
mình ra khoác lên người cô, bọc cô lại thật chặt: “Sáng mai dậy sớm, anh tới đón em”.
Hạ Nhiễm cảm thấy ấm áp hẳn, khẽ gật đầu, sau đó mới ý thức được một vấn đề: “Ngày mai không phải cuối tuần sao?”
“Ừ. Ngày mai có một hoạt động, chúng ta cùng tham dự”.
“Hoạt động gì?”
Hạ Nhiễm hỏi xong liền thấy khóe môi Cố Tần Thần cong lên, cười cười, ẩn ẩn có chút gian xảo. Anh chỉ trả lời một câu: “Làm lễ đưa tiễn Tiêu
Sơn”.