Cuối tuần đúng hẹn lại tới.
Mới sáng sớm, Cố Tần Thần liền mang Hạ Nhiễm và ít hành lý thu xếp đơn
giản lên đường, đi làng du lịch suối nước nóng ở vùng ngoại thành Mạc
Sâm của thành phố C.
Hạ Nhiễm ở trong công ty đã nghe bọn Lâm Khả nói tới chỗ này không ít
hơn hai lần, nhưng vẫn không có cơ hội được đi xem. Nghe nói làng du
lịch suối nước nóng này được xây dựa vào núi, cách trung tâm thành phố
chừng hơn hai mươi km. Suối nước nóng thiên nhiên, bên dưới có thanh
tuyền, chiếm hơn mười vạn mét vuông, là khu du lịch – nghỉ dưỡng – suối
nước nóng có quy mô lớn nhất thành phố C.
Bọn họ chạy từ đường cao tốc, đi qua bảng hướng dẫn, rất nhanh liền tới
làng du lịch. Cố Tần Thần xuống xe trước, đã sớm dặn dò trợ lý Ninh Viễn và quản lý khu du lịch, đem hành lý sau xe vào gian phòng đã đặt trước.
Dặn dò một vài công việc, sau đó Cố Tần Thần và Hạ Nhiễm nhàn nhã đi dạo ở phụ cận.
Không thể không công nhận, quan cảnh ở làng du lịch này tương đối u nhã, trời xanh, mấy trắng, núi cao, nước chảy dưới cầu nhỏ, nhà gỗ cổng tre, hợp thành một bức tranh điền viên tuyệt vời.
Lúc còn du học, Hạ Nhiễm từng cùng bạn cùng lớp đi Tây Nam nước anh, ở
thành Ba Tư. Thành thị này nổi tiếng vì kiến trúc thời vua George và
suối nước nóng. Hai địa phương này chung quy không giống nhau, cho dù
đều là phong cảnh tú lệ, đều là du lịch hưu nhàn, bảo dưỡng thể xác và
tinh thần; nhưng người bên cạnh không giống nhau, tâm tình cũng không
giống nhau.
Nghĩ nghĩ, Hạ Nhiễm nhịn không được ngước mắt nhìn nam nhân đang đi phía trước. Anh nắm chức vụ quan trọng trong công ty nhiều năm, tập cho anh
thói quen lúc nào cũng đi phía trước, nhưng lại không phải người chăm
chăm bước nhanh về trước, mà không nhanh không chậm, đi vài bước lại
quay lại nhìn cô ở phía sau, dừng một lát, đợi cô đi tới mới bắt đầu đi
tiếp.
Tuy rằng nói hôm nay tới chơi, nhưng Cố Tần Thần vẫn ăn mặc tây trang
theo quy củ. Chỉ là áo khoác ngoài đã được cởi ra cầm nơi khủy tay, áo
sơ mi đen phác họa thân hình cân xứng của anh. Ánh sáng mặt trời làm màu đen thêm nổi bật, anh bước từng bước tự tin mà trầm ổn.
Nếu đổi lại là một tháng trước, cô tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng bản thân có ngày như vậy, biết điều đi theo phía sau anh, cùng anh chậm rãi bước trong vương quốc mà anh sáng lập nên.
Có rất nhiều chuyện không thể lường trước được, giống như người bạn họ ở London của cô từng nói, nam nhân tốt nhất phải là người khiến người đối diện thấy ấm áp như ánh mặt trời, dịu dàng, trìu mến. À, giống như Trần Tử Ngang vậy.
Tối thiểu, cũng không phải là người như Cố Tần Thần, tức giận, vui vẻ,
phiền não, đẹp trai… gương mặt lúc nào cũng là bộ dạng không thèm quan
tâm, bình tĩnh thong dong.
Nhưng Cố Tần Thần, lại có vẻ không giống người như vậy, giống như bây
giờ anh quay đầu lại nhìn cô, trầm mặc, nhưng ánh mắt lại vô cùng chăm
chú, khi bản thân anh cũng không biết, khóe miệng đã cong thành nụ cười: “Sao vậy? EM lại nghĩ ngợi lung tung cái gì?”
Tầm mắt cô bình tĩnh lướt qua người anh, một ngón tay chỉ về ao sen cách đó không xa, từng đóa hoa diễm lệ đang nở, khe khẽ mỉm cười: “Em muốn
một đóa”.
Cố Tần Thần nhìn theo tầm mắt Hạ Nhiễm, nhìn đóa sen trong hồ, hồ sen nở rất nhiều, nhưng đều cách bờ một khoảng đáng kể. Vì bảo đảm an toàn,
làng du lịch còn bố trí hàng rào bảo vệ dày đặc bên mép hồ.
Khóe môi Cố Tần Thần vô thức cong lên, rồi lại chậm rãi thu lại, lông mày không tự giác nhíu thành một đoàn: “Đổi cái khác”.
Hạ Nhiễm nhìn anh, gương mặt có vẻ nghiêm túc. CÔ lại cảm thấy thật thú vị, mang theo tâm tình trêu cợt canh nói: “Không đổi”.
Cố Tần Thần nhìn Hạ Nhiễm cố chấp, cặp mắt sáng không chớp kỳ vọng nhìn
anh, trong ký ức của anh, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nói với anh
cô muốn vật gì đó, tuy rằng đó chỉ là một đóa sen chóng tàn. Cố Tần Thần nhìn cô, lại nhìn hàng rào bên bờ, lấy điện thoại, bấm mấy số, rồi chờ
đầu dây kia nhận máy.
“Kêu quản lý gọi vài bảo an tới chỗ tôi”.
“Ừ, chỗ hồ hoa sen, ngay lập tức”.
Nói xong, Cố Tần Thần cất điện thoại, đuôi lông mày hơi nhương lên, vừa
vô lại nửa dung túng, thấp giọng nói: “Em vừa lòng không?”
Hạ Nhiễm không nói hài lòng hay không, cô nói vậy chẳng qua là chỉ hứng
thú nhất thời. Cô chỉ là muốn nhìn xem khi cô yêu cầu như vậy, thái độ
của Cố Tần Thần như thế nào. Anh nắm tay cô, kéo cô tới chỗ nhân viên
bảo vệ đang vội vã chạy tới.
Mấy người này kính cẩn chào hỏi anh xong, liền yên tĩnh ở một bên nghe
chỉ thị. Cố Tần Thần kéo Hạ Nhiễm ra sau mình, chỉ hồ sen, hỏi quản lý
bảo vệ: “TÔi muốn hái ít sen trong hồ, có cách nào không?”
Sau khi anh nói xong, vẻ mặt quản lý rất sửng sốt, trên mặt mờ mịt viết
rõ bốn chữ: “Không thể tin được”. Tất nhiên là vô cùng không giải thích
được yêu cầu của Cố Tần Thần. Nhưng bảo vệ nhìn thoáng qua tay Cố Tần
Thần đang nắm tay một cô gái, lập tức hiểu rõ. Ông dặn dò mấy người khác vài câu, rồi nói với Cố Tần Thần: “Có chuẩn bị một cái thuyền nhỏ cho
nhân viên dọn dẹp hồ sen, bây giờ tôi liền đi chuẩn bị”.
Thấy quản lý đang giao việc cho bảo vệ rồi rời đi, Cố Tần Thần vẫy tay
kêu người trở về: “KHÔNG cần, mang tôi xuống hái vài bông là được”.
Mấy lời này, Cố Tần Thần buộc miệng nói ra hết sức nhẹ nhàng, không thèm cân nhắc, Anh nói xong, trên mặt vẫn là vẻ vân đạm phong khinh. Mà quản lý và Hạ Nhiễm đều giật mình.
Giống như vì giành được nụ cười của mỹ nhân, xưa có Chu U Vương đốt lửa
triệu chư hầu, nay quản lý được nhìn thấy đại Boss xuống hồ hái hoa sen. Ông hơi băn khoăn, sau đó hoảng loạn gật đầu, lại dặn dò bảo vệ mấy
lần, phải đảm bảo an toàn cho ông chủ ở hồ sen.
Hạ Nhiễm nhìn thấy Cố Tần Thần buông tay mình ra, chuẩn bị rời đi, cô
liền níu chặt tay áo anh: “Anh không phải tự mình xuống dưới hái chứ? Cố Tần Thần, em chỉ nói đùa thôi mà”.
Hạ Nhiễm nhìn anh lắc đầu, Cố Tần Thần lại cười rất vui vẻ, khóe miệng
khẽ cong: “Đây là lần đầu tiên em yêu cầu anh một món đồ”.
Không nói nhiều lời, một câu này giống như lời trần thuật từ trong nội
tâm anh. Trong lòng Hạ Nhiễm có không ít gợn sóng, quấy nhiễu tâm tư
bình tĩnh của cô.
Thời gian còn sớm, lúc này trong làng du lịch không có mấy vị khách. Hai tay Hạ Nhiễm khoát lên hàng rào bảo vệ, mắt không chuyển nhìn chằm chằm thân ảnh Cố Tần Thần trong hồ sen. Tay áo lúc nãy cô vẫn nắm chặt đã
được cởi ra, sắn lên tới khuỷa tay. Thân thể cao lớn nửa quỳ trên thuyền nhỏ, cúi lưng, ngón tay thon dài giơ ra, hái bông hóa sen.
Vào lúc này, có một chiếc xe đen chậm rãi chạy trên đường gần hồ sen, không lâu sau liền dừng lại ở bãi đổ xe chuyên dụng.
Tiêu Sơn nắm tay La Xuyến đi xuống xe, sống mũi cao cao bị ánh mắt trời
chiếu lên, lộ rõ con ngươi đen bóng và hàng mi mỏng tà mị. nhìn hồ sen
có một đám người tụ tập không ngừng nghị luận ầm ĩ, môi hắn khẽ cười, ý
vị thâm trầm. Anh ta nghiêng đầu nhìn bạn gái mình chăm chú, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi mê người này, sau đó, tình cảm trong lòng không ngừng
cuồn cuộn trào dâng, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
Nụ hôn nóng bỏng này cơ hồ cướp hết không khí của LA Xuyến, cô dựa vào người Tiêu Sơn, chậm rãi hô hấp.
“Xung quanh có rất nhiều người”.
La Xuyến đỏ mắt, nhéo ngay hông Tiêu Sơn một cái, trừng mắt nhìn người
đang bướng bỉnh cười đùa bất kham: “Anh không thấy mắc cỡ sao?”
“Sớm muộn gì em cũng là của anh, anh còn tỏ vẻ thuần khiết làm gì”. Tiêu Sơn cười cười, tay ôm La Xuyến càng thêm chặt, đem người giam giữ trong lòng, trầm thấp nói: “Ai dám có ý kiến?”
“Anh…” La Xuyến không thèm nhìn người bá đạo này, nhất thời lại quên bản thân muốn nói gì, đành để anh tùy ý mang cô tới chỗ đám người đang tụ
tập.
Thời tiết rất tốt, ánh nắng dìu dịu, tâm tình Tiêu Sơn thật tốt: “Đi, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt”.
Bên cạnh hồ sen có mấy người mặc đồ bảo vệ vây quanh, mắt mở to nhìn
chằm chằm nam nhân mặc tây trang trên hồ sen. Người đứng yên không nhúc
nhích, sợ có gì sơ sẩy ngoài ý muốn.
Hạ Nhiễm nhìn bảo vệ đang vây quanh hồ, sắc mặt đều không tốt, lo lắng
cho an nguy Cố Tần Thần còn hơn cả cô. Cũng phải thôi, người này liên
quan trực tiếp tới công việc và tiền lương của họ, tất nhiên phải để
tâm.
“Này, lão đại, cậu mò tiền à?”
Chẳng biết Hạ Nhiễm đi tới phía sau Tiêu Sơn lúc nào, không nhìn Cố Tần Thần trong hồ sen nữa, mà tới bên cạnh La Xuyên.
“Hai người tới rồi”. Hạ Nhiễm quay đầu, giữ chặt tay La Xuyến, hai người trao đổi ánh mắt một hồi, cô mới nhìn Cố Tần Thần theo tầm mắt Tiêu
Sơn.
Cô mở miệng, nói: “ Nếu có tiền, tớ đã xuống sớm rồi”.
Đuôi mày Tiêu Sơn nhếch lên, nghi ngờ hỏi: “Thế là vì sao?”
“Tự mình coi đi”.
Hạ Nhiễm nói xong, chỉ người nào đó đã đứng thẳng lên, trong tay còn cầm một đóa hoa sen hồng nhạt diễm lệ, hoa nở đẹp vô cùng lại không xứng
đôi với người đnag cầm.
Một chút cũng không hài hòa, La Xuyến rốt cuộc không nhẫn được mà bật cười: “Đây là mượn hoa hiến mỹ nhân sao?”
Lời nói của La Xuyến khiến Hạ Nhiễm đỏ mặt, gương mặt nhỏ đỏ lên cũng
nói rõ vài việc. Tiêu Sơn nhanh chân đi tới chỗ Cố Tần Thần, cắn chặt
răng nói: “Mẹ nó, không nghĩ tới lão đại cậu có thể lãng mạn như vậy”.
“Này…” Hạ Nhiễm nhìn vẻ mặt tức giận của Tiêu Sơn, còn chưa kịp nói gì,
đột nhiên có một đóa hoa xuất hiện trước mặt. Đóa hoa sen lớn cứ thế
chắn trước mặt cô, khớp xương ngón tay của người nào đó rất rõ ràng, cô
men theo tay, nhìn mặt chủ nhân của nó.
Mặt Cố Tần Thần không đổi sắc, ghé sát vào mặt cô, thanh âm trầm thấp, chỉ nói một câu: “Tặng em”.
Anh hái hoa sen, chỉ cho cô gái của anh.
Hạ Nhiễm cầm lấy đóa hoa, ôm trong ngực còn có thể nhìn thấy những giọt
sương sớm còn đọng lại trong cánh hoa. Mà đôi mắt đen sáng ngời và thân
ảnh cao lớn của Cố Tần Thần cũng chậm chạp không chịu rời đi. Hai người
lẳng lặn nhìn nhau, ăn ý quên đi người đnag vây xem.
Trong thời khắc đó, thời gian và không gian như ngừng lại, cả thế giới to như vậy cũng chỉ còn lại hai người.
Thế giời này chỉ còn bọn họ, cô là một, còn một chính là anh – Cố Tần Thần.
Không có ai khác nữa.