Đã qua hai giờ sáng,
một cô gái đơn độc đi trên đường phố yên ắng vắng vẻ là một chuyện nguy
hiểm. Mạnh Tĩnh Vi không phải không biết nguy hiểm, không phải cô không
có sự cảnh giác, mà là áp lực kinh tế nặng nề khiến cho cô không còn hơi sức chú ý đến chuyện xảy ra quanh mình.
Cô thở dài, vừa nghĩ tới ngày mai sẽ phải trả một khoản tiền vay cho ngân hàng cô liền cảm thấy
đau đầu, trong lòng phiền muộn, nhưng làm thế nào được? Cuộc sống của cô chính là như thế.
Có lúc cô thường suy nghĩ, mình có phải chính là sao chổi như lời mẹ nói không, nếu không thì tại sao cha cô vốn đang buôn bán thuận buồm xuôi gió, vừa sinh ra cô liền đột nhiên gặp phải
cảnh thiếu tiền vốn. Buôn bán của cha tụt dốc không phanh, cho đến năm
cô năm tuổi, sau khi sinh thêm em trai, tình hình mới lạc quan hơn.
Từ nhỏ mẹ đã vô cùng ghét cô, thường thường bỏ mặc cô một mình ở trong
phòng không để ý tới, chỉ có điều, mặc dù mẹ không thích cô, cha vẫn yêu thương cô vô cùng, không hề cho rằng sự nghiệp của mình có vấn đề là
bởi vìcô. Có thể nói là cha cô toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Nhưng
chẳng biết tại sao, vào lúc cô mười chín tuổi, cha cô lại chết bất đắc
kỳ tử. Mẹ cô nói, chính là số “Chín” của cô đã hại chết cha . [Chỗ này mình cũng không hiểu lắm! ^ ^]
Cô đau lòng và khổ sở, đối với lời chỉ trích của mẹ mình, trăm miệng cũng
không thể giải thích nổi. Tại sao chalại đột nhiên qua đời như thế?
Nếu quả như thật là bởi vì cô mà khiến cha qua đời, cô tình nguyện người chết chính là mình.
Mải chìm đắm trong chuyện cũ, Mạnh Tĩnh Vi
chỉ cúi đầu nhìn mặt đường, không chú ý đến đường xá, cho đếnkhi vai
phải bỗng nhiên bị đau, cô mới định thần lại. Cô theo phản xạ ngẩng đầu
lên, trong tầm mắt chỉ nhìn thấy duy nhất bóng lưng to lớn của một người đàn ông biến mất ở phía trước.
Từ trước đến giờ cô là người
không hay so đo mấy chuyện này, nên cũng sẽ không đuổi theo yêu cầu
người đã đụng vào cô phải xin lỗi, hơn nữa, là do cô không tập trung đi
đường, sao có thể trách người khác được.
Mạnh Tĩnh Vi đang muốn
cất bước đi về phía trước, đột nhiên phát hiện thấy trên mặt đất có một
chiếc ví da màu đen, cô ngồi xổm xuống, nhặt chiếc ví da lên, mở ra
nhìn, bên trong ngoại trừ tiền mặt, còn có mấy tấm danh thiếp giống
nhau.
Chắc không phải của người vừa mới đụng vào cô làm rơi đấy chứ?
Nghĩ đến khả năng này, cô cầm chặt chiếc ví da đứng lên, liền đuổi theo
phương hướng mà người đàn ông kia biến mất. . . . . . Nhưng đâu còn có
bóng dáng của anh ta nữa, trong ngõ hẻm trống trải, đến con mèo hoang
cũng không có.Cô thầm nghĩ, ngày mai có thời gian, tìm theo địa chỉ
trên danh thiếp đem trả lại cho anh ta.
Quyết định như vậy, cô
liền xoay gót trở về, còn không mau về nhà thì tám phần sẽ bị mẹ nhắc đi nhắc lại rằng côra ngoài lêu lổng.
Về đến nhà, chào đón cô
không phải là gương mặt lạnh lẽo của mẹ, cũng không phải là nụ cười rực
rỡ như ánh mặt trời của em trai. Mà là căn nhà u ám, tĩnh lặng. Tình
trạng này chưa bao giờ xảy ra, khiến cho lòng Mạnh Tĩnh Vi lòng bỗng
chốc rét lạnh, thoáng chút lo lắng. Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện?
Mới nghĩ như vậy, chuông điện thoại bỗng dưng vang lên chói tai, cô như
động vật nhỏ bị kinh sợ nhảy dựng lên, sững sờ một lát mới vọt tới bàn
trà nhận điện thoại.
“Alo!”
“Chị, là em, Tuấn Sinh.” Đầu bên kia truyền đến âm thanh hốt hoảng khẩn trương của em trai.
Mạnh Tĩnh Vi vừa nghe giọng nói em trai đã cảm thấy khác thường. Khẩn trương hỏi “Tuấn Sinh, sao thế? Âm thanh của em nghe là lạ.”
Đầu bên
kia điện thoại trầm mặc một lát, mới mở miệng lần nữa: “Chị, mẹ gặp tai
nạn xe cộ, đang nằm trong bệnh viện, em rất sợ, làm thế nào bây giờ?”
Cậu mới mười tám tuổi, căn bản là không có năng lực xử lý những chuyện
trọng đại.
“Đừng sợ, nói cho chị biết, mẹ đang ở bệnh viện nào,
chị lập tức chạy qua. “Mạnh Tĩnh Vi nhẹ nhàng nói, bình tĩnh trấn an em
trai, thật ra thì trong lòng cô cũng sợ hãi giống như em mình, bọn họ
cũng chỉ còn có người mẹ này là người thân nữa thôi.
Mạnh Tuấn Sinh nói với cô địa chỉ bệnh viện.
Mạnh Tĩnh Vi cúp điện thoại, nhanh chóng chạy đi.
*********
Tới bệnh viện, Mạnh Tĩnh Vi theo chỉ dẫn của Mạnh Tuấn Sinh tìm tới phòng
bệnh của mẹ. Bà Mạnh đã ngủ. Mạnh Tuấn Sinh vừa nhìn thấy cô, như nhìn
thấy cứu tinh, vội vàng kể lại cho Mạnh Tĩnh Vi nghe tình huống của mẹ.
“Chị, bác sỹ nói mẹ không có việc gì, có điều vẫn cần nằm viện quan sát mấy
ngày, theo dõi tình hình xem có bị chấn thương sọ não hay không.”
Mạnh Tĩnh Vi hiểu rõ liền gật đầu, dịu dàng nói: “Tuấn Sinh, ngày mai em còn phải đi học, đi về trước đi, chị chăm sóc mẹ được rồi.”
Mạnh
Tuấn Sinh không muốn nghe theo, lắc lắc đầu.”Bây giờ em đi về cũng không ngủ được, chị, chị để em ở lại đây cùng chị chăm sóc mẹ được không?”
Mạnh Tĩnh Vi thấy em trai kiên trì, cũng không cần phải nhiều lời nữa, gật đầu đồng ý lời cầu xin của em trai.
Vì vậy, hai chị em không ngủ mà chăm sóc mẹ cả đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, bởi vì cả đêm không chợp mắt nên Mạnh Tĩnh Vi có chút mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố gắng xốc lại tinh thần đi làm. Đến thời gian
nghỉ trưa, cô cầm chiếc ví da tối hôm qua nhặt được, dựa theo địa chỉ in trên danh thiếp trong ví da, đi tới “Tập đoàn Trường Phong“.
Đứng ở đại sảnh bên ngoài, Mạnh Tĩnh Vi ngửa đầu lên nhìn tòa nhà cao vút
chọc trời trước mắt, tòa nhà xa hoa tráng lệ không gì sánh kịp, cô bất
giác có ý nghĩ lùi bước, nơi này khiến cho cô có cảm giác bị áp bức nặng nề, thậm chí còn có cảm giác thấp thỏm không yên.
Có lẽ, cô chưa bao giờ tiếp xúc với Tập Đoàn lớn nên hoàn cảnh xa lạ khiến cho cô có cảm giác sợ hãi .
Cô lắc lắc đầu, muốn xóa tan cảm xúc lo lắng và sợ hãi, nhưng lại không có tác dụng, tâm tình lo lắng giống như rễ cây vẫn cứ lưu lại trong lòng.
Ngây ngô đứng một lát, lại nhìn đến tòa nhà to lớn trước mắt, cô thầm nghĩ,
đến thì cũng đã đến rồi, vẫn là nên lên trên đi! Nói không chừng vị chủ
nhân của chiếc ví cũng đang nóng lòng muốn tìm lại đồ. Nghĩ đến đây, cho dù trong lòng cảm thấy lo lắng, Mạnh Tĩnh Vi vẫn nhắm mắt bước đi. Vào
thang máy, đi tới tầng mười tám, cửa thang máy vừa mở ra chính là quầy
tiếp đón của tập đoàn Trường Phong, cô đi về phía quầy, cô lễ tân xinh
đẹp trực ở quầy lập tức đứng dậy, cười ngọt ngào chào cô, cô lễ phép
hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi Lục Thiên Hữu, Lục tiên sinh có ở đây không?”
Cô lễ tân khách khí nói: “Tổng giám đốc không tùy tiện gặp khách, xin hỏi cô có hẹn trước với tổng giám đốc không ạ?”
Tổng giám đốc? Chợt nghe tiếng xưng hô này, Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt hồi lâu,
cô không biết chủ nhân của chiếc ví da là người đàn ông có địa vị như
vậy, trên danh thiếp cũng không thấy ghi chức danh của Lục Thiên Hữu.
“Thật xin lỗi, anh ta không biết tôi.” Mạnh Tĩnh Vi thành thật trả lời.
Nghe vậy, cô nàng lễ tân nhíu mày, kinh ngạc nhìn Mạnh Tĩnh Vi trả lời. Bình thường, nếu phụ nữ đến tìm tổng giám đốc vì chuyện riêng, phần lớn là
những cô nàng yêu kiều mỹ lệ, có rất ít phụ nữ có khí chất thanh thuần
giống như Mạnh Tĩnh Vi; hơn nữa, Mạnh Tĩnh Vi nói là cô không biết tổng
giám đốc thì vì sao lại muốn gặp tổng giám đốc?! Loại tình huống này
chưa bao giờ cô gặp qua, nên thông báo với thư ký ra sao đây?
Mạnh Tĩnh Vi thấy cô nàng lễ tân hơi nhíu mày, cũng biết là mình đã làm khó
người ta, nhân vật quan trọng như anh sao có thể gặp mặt một kẻ tiểu tốt như cô, huống chi, dù anh ta va vào cô nhưng cô và Lục Thiên Hữu cũng
hoàn toàn không biết nhau.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý làm khó
cô, có điều tôi có chuyện cần phải gặp mặt nói với Lục tiên sinh một
chút, liệu có thể. . . . . .”Mạnh Tĩnh Vi còn chưa dứt lời đã thấy cô
lễ tân đi ra khỏi quầy, hướng tới người đàn ông đang đi về phía này,
không biết nói những gì, chỉ thấy cô lễ tân có thái độ rất cung kính đối với người đàn ông kia.
Người đàn ông sau khi nghe xong lời của
lễ tân, đi tới trước mặt Mạnh Tĩnh Vi, lẳng lặng quan sát cô gái có ngũ
quan thanh tú, nhìn có vẻ an tĩnh hiền lành trước mắt này.
Cô bé
này có một loại ý vị đặc biệt, nhìn thoáng qua có vẻ thanh tú và đơn
thuần, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy đối phương có phong cách kiều mỵ, mê
người. Theo như kinh nghiệm đã quan sát rất nhiều phụ nữ đẹp của anh để
phán đoán, cô bé này nếu ăn mặc đẹp hơn một chút, tuyệt đối sẽ khiến cho vô số nam nhân chết mê chết mệt.
Mà Mạnh Tĩnh Vi gần như là bình ổn hơi thở, nhìn thẳng về phía người đàn ông phía trước. Người đàn ông
trước mắt này phải cao hơn một mét tám, dáng người vừa cao lớn lại cân
đối giống như người mẫu, còn có cái trán cao, lông mày rậm, phía dưới là đôi mắt một mí, ánh mắt lấp lánh có thần, còn có sống mũi cao và thẳng
tắp, chiếc cằm kiên nghị, cộng thêm khí chất trầm ổn, cơ hồ khiến cô
không rời mắt được, trong lúc nhất thời quên mất mục đích mình tới chỗ
này.
“Cô cần gặp Lục Thiên Hữu?” Người đàn ông nhìn cô chăm chú, khách khí hỏi.
Loại ánh mắt mê muội này, anh ta đã sớm quen.
“Đúng vậy.” Lấy lại tinh thần, Mạnh Tĩnh Vi đỏ mặt, lộp bộp trả lời.
Cô lại dám to gan nhìn chăm chú vào một người đàn ông xa lạ.
“Tôi chính là Lục Thiên Hữu.” Không cần tra hỏi, anh ta trực tiếp thông báo
thân phận của mình, trực giác cho thấy cô bé trước mắt này vô hại đối
với anh, hẳn không phải là muốn lợi dụng để tạo quan hệ.
“Anh
thật sự là Lục Thiên Hữu?” Mạnh Tĩnh Vi kinh ngạc nhìn anh ta, cô cho là người có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc này, phải là những người đã
bước sang tuổi ngũ tuần rồi mới đúng.
“Chúng ta chắc hẳn là chưa từng gặp mặt chứ?” Lục Thiên Hữu không trả lời mà hỏi lại
“Nên coi là có, nhưng lại không có.” Cô ném ra một đáp án lập lờ nước đôi.
Lục Thiên Hữu khẽ nhướn một bên lông mày, nhìn chăm chú vào cô. Đây là đáp án gì?
Đối với ánh mắt kinh ngạc không hiểu gì của anh, Mạnh Tĩnh Vi không nói gì, cô chỉ cúi đầu lấy từ trong túi xách ra một chiếc ví da màu đen, giơ
lên trước mặt anh.
“Đây là ví của anh đúng không?”
Lục Thiên Hữu nhìn lướt qua chiếc ví da trong tay cô. Tối hôm qua sau khi
anh mất chiếc ví da, cũng không để ý, dù sao thì chỉ là mấy tờ danh
thiếp cùng một xấp tiền mặt thôi.
Anh dời ánh mắt về phía Mạnh
Tĩnh Vi, như suy nghĩ điều gì, nhìn cô. “Tôi nhớ tối hôm qua tôi vội vã
đến chỗ hẹn, trong ngõ hẻm hình như đụng phải ai đó, người đấy là cô
sao?”
Mạnh Tĩnh Vi gật đầu một cái, anh ta nói như vậy, là xác
định được anh là chủ nhân của chiếc ví da. Cô lấy chiếc ví đưa cho anh,
cười nói: “Tối hôm qua anh đi nhanh quá, tôi không đuổi kịp.”
Lục Thiên Hữu cười một tiếng, đưa tay nhận lấy, “Cám ơn.”
Mạnh Tĩnh Vi cười khẽ lắc đầu, “Anh không cần nhìn bên trong xem có mất đồ hay không sao?”
“Tôi tin tưởng cô.” Anh cười nói. Thật ra thì chút tiền này, anh còn không để ở trong mắt.
Mạnh Tĩnh Vi đỏ mặt, không chỉ là bởi vì sự tin tưởng của anh, còn có nụ
cười mê hoặc lòng người kia, làm cô thấy hồi hộp, trái tim nảy lên thình thịch.
Lục Thiên Hữu ngắm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cô bé trước mắt này thật là thú vị, hơi một chút là đỏ mặt.
“Đúng rồi, cô ăn cơm chưa? Tôi mời cô, coi như là cảm tạ.” Anh “tâm huyết dâng trào” nảy ra ý muốn mời cô.
Nhắc đến ăn cơm, Mạnh Tĩnh Vi lúc này mới nhớ ra bây giờ là thời gian nghỉ
trưa, cô phải quay về công ty. “Không,tôi còn phải trở về đi làm.” Dứt lời, cô xoay người bước nhanh rời đi.
Lục Thiên Hữu không có
giữ cô lại. Chỉ nhìn bóng lưng của cô dần biến mất mà cười một tiếng:
đơn thuần như vậy, một cô gái hay xấu hổ hiếm thấy.
*********
Một tháng sau
Phòng làm việc, thời gian nghỉ trưa.
Mạnh Tĩnh Vi mới vừa ngồi xuống, cầm chiếc sandwich trên tay, đang định cắn
một miếng, nghe xong cuộc điện thoại khẩn cấp, cô sợ hãi đến mức vứt đồ
ăn lên bàn, cũng không nhớ tới phải xin quản lý nghỉ, chỉ cầm túi xách
để dưới bàn làm việc rồi hướng thẳng đến bệnh viện.
Trong điện thoại, em trai cô nói hai chân mẹ cô đột nhiên không thể đi được nữa. Tại sao lại như vậy?
Đi tới bệnh viện, cô còn chưa đi vào phòng bệnh, liền nghe được tiếng mẹ
cô ầm ỹ, Mạnh Tĩnh Vi đi nhanh vào, chỉ thấy mẹ đang chỉ vào bác sỹ cùng y tá tức miệng mắng to.
“Các người rốt cuộc có phải bác sỹ hay
không, không phải nói tôi không sao ư, tại sao hiện tại lại nói trong
đầu tôi có khối u phát tác cần phải mổ? Các người cố ý muốn hại chết
người phải không? Tôi muốn kiện các người, kiện các người tới chết!”
Vây quanh giường bệnh đều là bác sỹ và y tá, tính tình nhẫn nại mặc cho
bệnh nhân oán trách, đợi bệnh nhân mắng mệt mỏi, khi bà dừng lại thở
dốc, bác sỹ mới giải thích: “Cô à, chúng cháu thừa nhận bệnh viện cũng
có chỗ sơ xuất, lần trước kiểm tra, không phát hiện được trong đầu cô có khối u. Nhưng cô phải sớm phẫu thuật, khối u trong đầu cô đã chèn vào
dây thần kinh, khiến hai chân cô không thể cử động, nếu không nhanh
chóng phẫu thuật, khối u càng lớn, phẫu thuật càng nguy hiểm.”
“Phẫu thuật cái gì, tôi không tin để cho các người tùy tiện, nếu như thực sự
để cho các người phẫu thuật, nói không chừng tôi sẽ chết ở trên tay các
người.”
Canh Mẫn gầm hét lên.
Đối mặt với người bệnh hay nói lời ác ý. Bác sỹ tuy không vui, nhưng vẫn tiếp tục nhẫn nhịn.
“Cô Canh, bệnh viện chúng cháu sẽ không ép buộc cô, cô có thể suy nghĩ thêm một chút đi!”
“Không có suy nghĩ gì hết, tôi muốn xuất viện, tôi muốn xuất viện. . . . . .”
Mạnh Tĩnh Vi nghe thế, liền bước nhanh đến giường bệnh bên cạnh, dịu dàng nói: “Mẹ, hãy bình tĩnh một chút.”
Canh Mẫn vừa thấy Mạnh Tĩnh Vi, không nói hai lời liền vung tay lên “Bốp”
một tiếng, tặng cho Mạnh Tĩnh Vi một cái tát, đem bị toàn bộ oán hận vì
bị bệnh phát tiết ở trên người Mạnh Tĩnh Vi.
“Nhất định là cái đồ sao chổi này làm hại, vô duyên vô cớ làm sao đầu lại bị khối u? Cô hại
chết cha cô còn chưa đủ sao, có phải cô cũng muốn khắc chết cả tôi mới
chịu được đúng không?” Canh Mẫn dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm
Mạnh Tĩnh Vi, cay nghiệt và không lưu tình mà mắng.
Mạnh Tĩnh Vi sờ gò má đau rát của mình, không nói một câu, cô đã sớm quen với việc bị mẹ mắng bằng những lời lẽ khắc nghiệt.
Đối với hành động đánh con của Canh Mẫn, bác sỹ và y tá đều cảm thấy không
đồng tình, thậm chí là từ một tháng trước lúc bà nhập viện. Bọn họ lẳng
lặng đi ra khỏi phòng bệnh, để lại không khí nặng nề giữa ba người nhà
họ Mạnh.
Rốt cuộc vẫn là tình cảm chị em thân thiết, Mạnh Tuấn
Sinh không đành lòng nhìn Mạnh Tĩnh Vi bị mẹ bạt tai, cậu cúi người
xuống, nhỏ giọng nói bên tai Canh Mẫn: “Mẹ. Nơi này là bệnh viện, ở
trước mặt mọi người mẹ đánh chị sẽ khiến người khác chê cười, hơn nữa
chị cũng đâu làm sai chuyện gì.”
Canh Mẫn từ trước đến giờ đều
thương yêu con trai. Lời nói của Mạnh Tuấn Sinh khiến cho sắc mặt bà tự
nhiên hòa hoãn mấy phần, nhưng lúc ánh mắt bà nhìn về phía Mạnh Tĩnh Vi
thì oán khí lại dâng lên, bà nặng nề hừ một tiếng. “Thật sự thì cô không làm việc gì sai, làm sai chính là tôi ... tôi thế mà lại sinh ra cái đồ sao chổi là cô.”
Mạnh Tĩnh Vi hơi cúi đầu, mặc dù hai từ sao
chổi này cô đã nghe từ nhỏ tới lớn, nhưng mỗi khi mẹ mắng thì cô vẫn sẽ
thấy đau nhói trong lòng.
Mạnh Tuấn Sinh thấy không khuyên
đượcmẹ, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng. Hắn giang hai
tay ra, ôm vai mẹ, dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ đừng mắng chị nữa, hiện giờ
quan trọng nhất là khối u trong đầu mẹ.”
Nghe vậy, Canh Mẫn suy sụp cúi mặt, khổ sở nhìn hai chân.Bà cũng không muốn cả đời phải ngồi trên xe lăn.
Nghe đến khối u, Mạnh Tĩnh Vi không quan tâm gương đến mặt còn đang đau đớn, lập tức đi tới bên cạnh mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ tính làm thế nào?”
Canh Mẫn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Mạnh Tĩnh Vi, giọng điệu không tốt hỏi lại: “Thế nào? Cô hi vọng tôi sẽ phẫu thuật sao?”
“Nếu như phẫu thuật có thể giải quyết được như lời bác sỹ nói, đương nhiên
là nên phẫu thuật rồi.” Mới vừa rồi nghe bác sỹ nói, hình như cũng chỉ
có một cách là phẫu thuật thôi.
“Nếu như cô muốn tôi phẫu thuật,
vậy tôi muốn chuyển viện, tôi muốn bác sỹ khoa não nổi tiếng phẫu thuật
cho ta, tôi muốn ở phòng bệnh tốt nhất. Những thứ này cô làm được
không?” Canh Mẫn ra điều kiện.
Bác sỹ khoa não nổi tiếng? Phòng bệnh tốt nhất? Vậy không phải là sẽ tốn rất nhiều tiền sao?
Hiện giờ ban ngày cô là trợ lý hành chính của một công ty nhỏ, buổi tối chia ra làm thêm ở siêu thị và quán cà phê, tiền lương cũng không tệ, nhưng
mà, số tiền mỗi tháng kiếm được, ngoài việc phải đóng tiền thuê phòng
còn lại phần lớn đều giao cho mẹ, mình giữ lại không nhiều lắm, dĩ nhiên càng không có tiền để dành.
Nhưng mà, vì thân thể của mẹ, cô phải nghĩ biện pháp kiếm tiền thôi.
Quyết định như vậy,Mạnh Tĩnh Vi nhìn mẹ, gật đầu đồng ý.”Được, con sẽ thu xếp theo ý của mẹ.”
Canh Mẫn nhìn chằm chằm Mạnh Tĩnh Vi, trong mắt lóe lên vẻ không vui. Sao
chổi này cũng đồng ý quá sảng khoái đi, không biết cô tôi còn giấu bao
nhiêu tiền riêng nữa.
Xem ra, lấy tất cả kinh tế trong nhà làm áp lực cho cô ta vẫn còn chưa đủ. Hừ! Không sao, chỉ chờ tới lúc Tuấn Sinh tốt nghiệp đại học, cô ta cũng hết giá trị lợi dụng, đến lúc đó bà sẽ
đuổi cái đồ sao chổi này ra khỏi cửa .
Mạnh Tĩnh Vi phiền não
trong lòng, không có chú ý tới vẻ không vui của mẹ, lúc này trong lòng
cô chỉ nghĩ: làm thế nào xoay sở đủ khoản tiền thuốc thang to lớn này
đây?
*********
Lục Thiên Hữu luôn luôn ghét ra vào bệnh
viện, mùi nước sát trùng gay mũi khiến anh cảm thấy không thể hô hấp,
nếu không phải người nằm viện người là bạn thân của cha mình, lại là
người nhìn anh lớn lên từ nhỏ - bác Tống, thì nói thế nào anh cũng sẽ
không tới bệnh viện.
Cho nên, khi vừa đi ra khỏi cửa bệnh viện,
anh lập tức vươn vai giang tay hít thở không khí mới mẻ. Không ngờ, cánh tay vừa muốn thu lại, bả vai lại bị người từ sau va đầu vào một phát,
anh lập tức xoay người, đối mặt với người va vào mình.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Cô gái luôn miệng nói xin lỗi cộng thêm khom lưng gật đầu.
Lục Thiên Hữu không phải dạng người hẹp hòi, loại chuyện nhỏ này đương
nhiên anh sẽ không để ở trong lòng, có điều, người phụ nữ trước mắt này
nhìn có vẻ quen quen, hình như đã từng gặp cô ở nơi nào.
Nghiêng đầu quan sát cô một lúc lâu, anh mới nhớ ra cô là ai.
“Cô là cô gái nhặt được ví của tôi.” Là cô gái có khí chất đặc biệt khiến cho anh nhớ tới .
Nghe vậy, Mạnh Tĩnh Vi sững sờ, nhanh chóng ngẩng đầu lên. Là anh ta, Lục Thiên Hữu!
“Lục tiên sinh.” Bình thường, cô vốn không có mấy ấn tượng đối với diện mạo
của những người khác phái, nhưng lại đặc biệt nhớ Lục Thiên Hữu, thật sự là gương mặt của anh rất tuấn tú, đẹp trai khiến cho người ta rất khó
quên.
Lục Thiên Hữu nhếch miệng cười một tiếng. “Chúng ta thật
là có duyên. Lần trước tôi đụng phải cô, lần này đổi lại là cô đụng vào
tôi. Có phải cô nên nhìn một chút xem có bị tôi đánh rơi thứ gì hay
không?” Anh trêu chọc nói.
Mạnh Tĩnh Vi xin lỗi đỏ bừng mặt. Cô
không phải cố ý đụng vào anh, mà là vì cô phiền lòng vì sẽ phải thanh
toán chi phí cho mẹ vào ngày phẫu thuật, trong lòng có tâm sự nên không
chú ý sự vật phía trước.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Cô nói tiếng xin lỗi lần nữa.
“Cô nói xin lỗi nhiều lần như vậy, có cảm thấy mệt không?”Lục Thiên Hữu cười trêu cô.
Anh trêu đùa khiến cho Mạnh Tĩnh Vi càng thêm ngại mà cúi đầu.
Nếu như anh còn tiếp tục trêu chọc cô, giễu cợt lời nói của cô..., sợ rằng
khuôn mặt nhỏ nhắn ấy sẽ xấu hổ đến cắm mặt xuống đất mất, tâm địa anh
vẫn còn chưa xấu xa đến mức này đâu.
Lục Thiên Hữu nhìncô, cười hỏi: “Cô đến thăm người bệnh sao?”
Mạnh Tĩnh Vi giật mình, khẽ ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải, mẹ tôi nằm ở bệnh viện này.”
“À!” Hắn đáp một tiếng. Không hỏi nhiều nữa, trên mặt cô bao phủ sự lo lắng dày đặc.
Mạnh Tĩnh Vi nhìn anh, hỏi “Vậy anh cũng là đến thăm bệnh sao?”
“Đúng vậy.”
“Ra thế.” Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, cũng không tìm được đề tài nào để
cùng anh nói chuyện nữa, bèn nói: “Tôi phải trở về bây giờ. Hẹn gặp
lại.” Cô xoay gót chân, rẽ sang đường phía bên trái.
Ngắm nhìn bóng lưng của cô,Lục Thiên Hữu có cảm giác trên người cô tản mát ra hơi thở cô đơn đậm đặc.
Không nên như vậy! Bây giờ cô hẳn phải đang tận tình hưởng thụ tuổi thanh xuân mới đúng chứ.
Đáy lòng bỗng nhiên nổi lên sự tò mò và cảm xúc thương tiếc, Lục Thiên Hữu liền đuổi theo, ngăn cô lại.
“Cô phải đi đâu?”
“Về nhà.”Cô ngừng bước chân nhìn anh.
“Cô không chăm sóc mẹ mình sao?” Anh tò mò hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Mạnh Tĩnh Vi bỗng chốc trở nên tái nhợt, là mẹ đuổi cô đi, còn nói không muốn gặp đồ sao chổi như cô, chỉ cho phép em trai ở lại .
Cô cắn môi dưới một lúc lâu, mới mở miệng đáp: “Mẹ yêu cầu tôi trở về, chỉ cần em trai ở lại chăm sóc bà là được.”
“Ra vậy!” Lục Thiên Hữu không hỏi nhiều nữa, chỉ gật đầu một cái.”Là… như thế này, giờ cô còn có việc gì không?”
“Không có.” Mặc dù không hiểu vì sao Lục Thiên Hữu hỏi như thế nhưng Mạnh Tĩnh Vi vẫn thành thực trả lời.
“Tôi còn nợ cô một bữa cơm, nể mặt tôi thì để cho tôi nói cám ơn được không?”
Không biết tại sao, anh rất muốn hiểu rõ hơn một chút về cô, có lẽ là do cô
có một loại khí chất đặc biệt khiến cho anh cảm thấy gặp cô rất thoải
mái!
“Tôi nói rồi, không cần đâu.” Cô sao có thể không biết xấu
hổ để cho anh mời được, trả lại ví da cho anh cũng không phải là chuyện
lớn gì.
“Cần chứ, tôi không có thói quen thiếu nợ nhân tình người ta.”
Mạnh Tĩnh Vi nhìn gương mặt thành khẩn của Lục Thiên Hữu, nội tâm kiên định
thoáng bị mềm hóa, nghĩ thầm: cũng chỉ là ăn bữa cơm, có lẽ là có thể.
“Được rồi.” Đây là đầu tiên cô ăn cơm cùng một người mà mới chỉ gặp nhau có hai lần.
“Vậy cô đợi tôi ở phía trước … tôi đến bãi đậu xe lái xe tới đây.”
Mạnh Tĩnh Vi cười yếu ớt gật đầu đồng ý.
Lục Thiên Hữu cũng không tiếng động nở một nụ cười với cô, sải bước đi về phía bãi đậu xe.