Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

Chương 2: Chương 2: Chương 2.1




Đối với một người mà mỗi bữa chỉ cần một chén Mì Dương Xuân là có thể lấp đầy bụng mà nói, hiện tại một bữa ăn cũng có thể xa hoa đến cả ngàn đô khiến Mạnh Tĩnh Vi nghẹn họng, nhìn trân trối vào thực đơn, căn bản cũng không biết phải chọn món ăn thế nào.

Lục Thiên Hữu nhìn vẻ mặt kinh sợ của cô, đoán ra cô chưa bao giờ đến loại nhà hàng cao cấp này dùng cơm, liền tự chủ trương thay cô chọn cho hai người bữa tối là hải sản.

“Nhà hàng này có các món hải sản rất ngon, cam đoan cô ăn rồi sẽ rất khó quên.”

Lục Thiên Hữu cười nói.

Mạnh Tĩnh Vi cười có chút miễn cưỡng, lại có một chút cứng ngắc, trong lòng cảm thấy thật có lỗi, cũng chỉ là đưa trả ví da cho anh, thật sự không nên để cho anh mời món đắt tiền như thế này.

Lục Thiên Hữu khẽ nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, chống cằm lên quan sát phản ứng thú vị của cô. “Cô thật là đáng yêu.”

Anh bất ngờ ca ngợi, khiến cho Mạnh Tĩnh Vi mắc cỡ mà đỏ bừng hai gò má, ngượng ngùng khẽ cúi đầu.

Đối mặt với người đẹp dễ dàng xấu hổ, dễ dàng đỏ mặt như thế, Lục Thiên Hữu không khỏi nhỏ giọng cười khẽ, anh cười, khiến Mạnh Tĩnh Vi càng cúi đầu thấp hơn. Anh đang muốn mở miệng trêu chọc cô tiếp thì một tiếng gọi mềm mại làm hai người đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh.

“Hữu!” Một bóng dáng áo đỏ, thân hình “đồng hồ cát” tiêu chuẩn, mặt mũi xinh đẹp tiến lại gần Lục Thiên Hữu, cũng không ngại đây là nơi công cộng mà vẫn vòng tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu nhiệt trình trao cho anh một nụ hôn nóng bỏng, Mạnh Tĩnh Vi đơn thuần ngây ngốc nhìn hai người họ.

Nếu là lúc bình thường, Lục Thiên Hữu cũng sẽ đáp lại Na Na một nụ hôn nồng nhiệt, nhưng hôm nay có khách ở đây, anh cũng không muốn hù dọa cô bé kia. Anh khe khẽ đẩy cô tránh ra, cười nói: “Na Na, em lúc nào cũng nhiệt tình như vậy.”

Na Na cười quyến rũ, “Nhưng anh lại làm cho em thất vọng.” Sóng mắt lưu chuyển một cái, cô nàng chu miệng chỉ hướng Mạnh Tĩnh Vi, lời nói chứa đầy hàm ý hỏi: “Từ khi nào mà anh không ăn ”món cay Tứ Xuyên” mà đổi sang ăn “cháo trắng rau dưa” rồi?” Quen biết nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lục Thiên Hữu ở bên cạnh một cô gái thanh tú dịu dàng.

Lục Thiên Hữu cười khẽ, nhìn về phía Mạnh Tĩnh Vi đơn thuần như tờ giấy trắng.

Mạnh Tĩnh Vi nghe được gương mặt liền tỏ ra mù mờ, bộ dạng như không biết phải biểu hiện ra sao.

Lục Thiên Hữu dời tầm mắt khỏi người Na Na, cười nói: “Chớ dọa cô bé này, người ta là con gái nhà lành.”

Na Na cũng không tức giận, ngược lại nũng nịu hờn dỗi vỗ nhẹ một cái lên bả vai Lục Thiên Hữu, dùng giọng điệu vừa như oán trách lại giống như làm nũng: “Anh cũng thật là xấu xa, nói chuyện không công bằng chút nào, cô ấy là con gái nhà lành, vậy không phải ám chỉ em là người phụ nữ phóng đãng sao.”

“Anh cũng chưa nói gì cả, đây chính là em tự mình suy đoán lung tung.”Lục Thiên Hữu nghĩ một đằng nói một nẻo cười đáp.

Na Na mở to đôi mắt hạnh khẽ lườm Lục Thiên Hữu một cái, sau đó cúi người xuống, nói nhỏ bên tai anh một lát rồi mới bước trên đôi giầy cao năm phân trở lại chỗ ngồi của mình.

Mà từ đầu tới cuối, Mạnh Tĩnh Vi như học sinh tiểu học, ưỡn thẳng lưng ngồi nghiêm túc, không nhúc nhích.

Mãi đến cuối cùng cô mới hiểu lời nói của Na Na, có lẽ là cô ấy hiểu lầm Na Na là bạn gái của Lục Thiên Hữu!

“Cứ thoải mái đi, tôi cũng sẽ không ăn cô.”Lục Thiên Hữu trêu đùa nói. Anh quan sát thái độ của cô ngay lập tức hiểu được cô đang nghĩ gì.

“Cô ấy là bạn gái của anh sao? Cô ấy sẽ không hiểu lầm chứ?”Mạnh Tĩnh Vi khẩn trương hỏi. Mặc dù cô chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nhưng từ kinh nghiệm của bạn bè mình, cô biết được ánh mắt của phụ nữ đôi khi rất cẩn thận, cô cũng không muốn vì ăn bữa cơm với cô mà tăng thêm phiền phức không đáng có cho anh.

“Cô ấy không phải là bạn gái của tôi, cô yên tâm.”

“Không phải ? Thật sự không phải là vợ hoặc là vị hôn thê của anh sao?”

Khóe miệng Lục Thiên Hữu cười sâu hơn, lắc đầu một cái.

Đều không phải ư?

Bỗng chốc, cô trợn to cặp mắt nhìn anh.”Cô ấy không phải bạn gái của anh, cũng

không phải là vợ hoặc vị hôn thê, vậy vì sao vừa rồi hai người lại ... thân thiết như thế?” Mấy từ cuối cùng này, âm thanh của cô lí nhí như thể chỉ có con muỗi mới nghe thấy. [Vì trong tiếng trung hai chữ cuối là “thân thiết”, nhưng dịch ra tiếng Việt thì hai tiếng cuối là “như thế”, nên tui chuyển luôn thành mấy từ cuối chứ không phải “hai chữ cuối.”]

Lục Thiên Hữu cười càng thêm thoải mái. “Đâu có luật pháp nào quy định chỉ có bạn gái, vị hôn thê, hoặc là vợ mới có thể thân thiết, có lúc ở nước ngoài, hôn môi cũng chỉ là một nghi thức xã giao thông thường thôi!”

Mạnh Tĩnh Vi nhất thời cứng họng, một hồi lâu, mới nhỏ giọng phản bác: “Lời anh nói không sai, nhưng … nhưng sẽ không thân thiết đến như vậy chứ?”Cô cau mày, không thể nào tiếp thu được loại hành động cởi mở này.

Nếu nơi này không phải là nơi công cộng, Lục Thiên Hữu dám khẳng định anh sẽ cười to lên, cô thật sự là đơn thuần đáng yêu, chắc hẳn chưa từng trải qua chuyện tình cảm yêu đương gì.

Anh cũng không trêu đùa cô nữa, tốt bụng giải thích cho cô hiểu.

“Na Na là tình nhân cũ của tôi, tháng trước chúng tôi mới chia tay, hiện tại chúng tôi chỉ là bạn tốt.”

Tình nhân?

Trong nháy mắt, có một ý tưởng hoang đường xẹt qua trong đầu Mạnh Tĩnh Vi - tiền viện phí của mẹ có lẽ có hy vọng rồi.

*********

“Tình nhân là chỉ người sẽ lên giường cùng anh sao?”Cô lo lắng nhỏ giọng hỏi.

Lục Thiên Hữu giương cặp mày rậm lên, hiển nhiên có chút kinh ngạc cô đơn thuần vậy mà lại hỏi đến vấn đề này. Anh rộng rãi gật đầu.”Không sai.”

Dưới gầm bàn, đôi tay nhỏ bé khẩn trương nắm thành quyền, Mạnh Tĩnh Vi nuốt nước miếng một cái, lấy dũng khí hỏi “Vậy tôi với anh lên giường như lời nói, thì anh có trả tiền cho tôi hay không ?” Vì mẹ mình, bất cứ giá nào cô cũng làm.

Lục Thiên Hữu khó nén nổi kinh ngạc mà há to mồm, rất khó tin một cô gái dễ dàng đỏ mặt như vậy, nhìn trông đơn thuần như vậy sẽ nói ra loại lời nói này.

Anh ngắm nhìn đỉnh đầu cô đang càng lúc càng rủ xuống thấp, trong lòng bỗng chốc trầm xuống, ”Ngẩng đầu lên nhìn tôi.” Trong khẩu khí không còn sự vui vẻ như vừa nãy, mà đã chuyển thành một loại khí thế vô cùng cao ngạo.

Mạnh Tĩnh Vi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn về đôi con ngươi đen láy của anh đang âm thầm quan sát cô.

Anh nheo mắt lại, không tin anh sẽ nhìn lầm người, cô xem ra không giống như là những cô gái hám tiền, cô như vậy thì tại sao lại muốn cùng anh lên giường?

Đầu óc Lục Thiên Hữu nhanh chóng suy tư, nhớ tới gặp cô là lúc cô ở bệnh viện, đó lại là bệnh viện cao cấp, không chỉ là trang thiết bị hiện đại, quy tụ nhiều danh y, mà ngay cả tiền thuốc thang cũng cao đến dọa người; người bình thường hẳn là không thể nào nhập viện, những người ở bệnh viện này đa phần là những nhân vật nổi tiếng trong giới thương chính. (Giới thương nhân và chính khách – ta đoán ^ ^!)

Vả lại, nhìn cách cô ăn mặc cũng không giống như kiểu người có tiền, như vậy cô vì tiền thuốc thang của mẹ sao!

“Cô thiếu tiền là vì trang trải tiền thuốc thang của mẹ mình sao?”Lục Thiên Hữu nói ra suy đoán của mình.

Mạnh Tĩnh Vi mở lớn con mắt. Anh làm sao biết được?

“Quả nhiên là tôi đoán trúng.” Nhìn nét mặt cô, không cần cô thừa nhận, anh cũng biết đáp án.

Mạnh Tĩnh Vi ngẩn ra, kinh ngạc trước năng lực quan sát của anh, không trách được dù anh còn trẻ nhưng đã có thể lên làm tổng giám đốc.

Mà lúc này phục vụ bàn mang đồ ăn tới, Lục Thiên Hữu đợi cho phục vụ rời đi, lạnh lùng hỏi “Cô cảm thấy mình đáng giá bao nhiêu tiền?”

Câu hỏi của anh làm Mạnh Tĩnh Vi cảm thấy mình bị sỉ nhục, nhưng, đây là phiền phức mà cô tự chuốc lấy, cô cắn chặt môi dưới. Một lúc lâu mới run run đáp: “Tôi không biết.”

Cô thật sự là người thành thực, thẳng tính lại không tham lam.

Sắc mặt Lục Thiên Hữu hòa hoãn đi mấy phần.”Trừ tiền thuốc thang, trong nhà cô còn vướng những khoản nợ khác sao?”

“Còn có hơn bốn trăm vạn tiền thuê phòng.” Cô thành thật trả lời.

Lục Thiên Hữu trầm tư một hồi, dùng giọng nói đã được công thức hóa hỏi “Từng có kinh nghiệm về chuyện tình dục sao?”

Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, sao anh có thể hỏi đến vấn đề này?

Không cần tiếp tục hỏi nữa, anh cũng biết được đáp án của cô, nhưng anh phải nghe được chính miệng cô nói ra.

“Tôi hỏi lại cô một lần nữa, có không?”

Mạnh Tĩnh Vi sững sờ một chút, khẽ nâng mắt lên, nhìn vào tròng mắt đen thâm thúy của anh, không thấy được vẻ mặt của anh có bất kỳ tia lửa tình dục nào, chỉ có sự lạnh lùng, giống như vấn đề anh vừa mới nói chỉ là một cuộc làm ăn.

Đột nhiên hiểu ra khiến lòng cô căng thẳng. Đúng vậy, đây chỉ là cuộc giao dịch; anh là khách hàng, còn cô là món hàng, muốn khách hàng tự nguyện móc tiền túi ra, ngoại trừ thích thì hàng hóa phải không có chút tỳ vết nào.

Trời ơi, cô đột nhiên thật muốn khóc. Cô chưa bao giờ ngờ, có một ngày mình sẽ trở thành hàng hóa mặc cho người ta quan sát.

Cô cật lực đè xuống cảm xúc đau lòng không biết phải làm như nào này, cố gắng để cho âm thanh của mình nghe bình thường, nhưng vẫn không có tác dụng, giọng nói run run tiết lộ rằng cô đang sợ. “Không có.” Hai chữ thật đơn giản, nhưng khi nói ra lại như là muốn mạng của cô.

Nhìn bộ dáng cô cố tỏ racứng rắn, cắn răng nhịn không cho nước mắt trào ra, trong tim anh thoáng qua một tia đau lòng. Câu này làm khó cô rồi!

“Tôi không ngủ với xử nữ.” Không để ý tới miệng cô đã thành hình chữ O, anh tiếp tục nói: “Tôi không muốn vướng phải phiền toái. Phụ nữ một khi dâng hiến lần đầu tiên cho đàn ông, cô ta sẽ sinh ra quyến luyến đối với người này, còn cả không đành lòng, sẽ nghĩ đến việc dựa vào anh ta cả đời, cho dù người đàn ông này là kẻ xấu xa bại hoại, cô ta cũng sẽ một mực đi theo anh ta. Cái tôi muốn là hai bên thoả thuận tiền - hàng, quan hệ giao dịch tiền bạc, không thích dây dưa.”

“Tôi sẽ không dây dưa với anh.” Cô vội vàng nói.

Anh lắc đầu một cái, nói lời đầy thâm ý: “Cô hãy còn nhỏ, vẫn còn rất đơn thuần, có một số việc cô không thể khống chế được. Cô sẽ không chơi nổi trò chơi này, quý trọng thật tốt chính bản thân cô đi!”

Quý trọng bản thân mình thật tốt! Nếu như có thể, dĩ nhiên cô cũng muốn, nhưng hiện tại cô đã cùng đường, cô cần một khoản tiền, mà phương pháp xử lí nhanh nhất có thể kiếm được tiền, trừ bán thân ra, cô cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn nữa.

“Tôi sẽ không dây dưa với anh, tôi bảo đảm, tôi cũng cần tiền.” Cô vội vàng nói lần nữa.

Lục Thiên Hữu không đành lòng nhìn cô, cô thật không nên tự hạ thấp mình như thế.

“Không bằng như vậy đi! Cô cần bao nhiêu, tôi cho cô mượn.” Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Thiên Hữu cũng hơi cảm thấy kinh ngạc trong lòng, anh lại có thể cho một cô gái vừa mới gặp qua hai lần vay tiền. Bỏ tình cảm qua một bên không nói đến, bàn về ích lợi trên thương trường, đối với anh mà nói Mạnh Tĩnh Vi không có một chút giá trị lợi dụng nào.

“Tôi không muốn.” Nhìn đôi mắt kinh ngạc của anh cô lại nói: “Thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí, đạo lý này tôi vẫn còn hiểu.”

Sau khi cha qua đời, một số người thân bạn bè đến để tỏ lòng kính trọng của họ, nhưng sau ngày tang lễ cô chưa từng gặp lại những người này, nghe trong lời nói đầy oán trách của mẹ, cô ít nhiều hiểu được, bọn họ là sợ mẹ cô mở miệng hỏi vay tiền, khi đó, cô mới hiểu cái gì gọi là tình người khi ấm khi lạnh. Có tiền, trong nhà ngựa xe như nước; không có tiền, trước cửa như giăng lưới bắt chim, ai cũng không muốn vướng vào phiền toái.

Lục Thiên Hữu nheo lại mắt, lúc nghe thấy cô cự tuyệt, anh đã bị sốc, nhưng xem điệu bộ cô yếu ớt lại tỏ ra kiên cường đã đánh vào một dây thần kinh nào đó của anh. Cho nên, anh thay đổi ý tưởng.

“Cô hiểu được cái gì gọi là tình nhân không?”

“Không phải là lên giường cùng với đàn ông sao?”

Lục Thiên Hữu trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Thật ra thì tình nhân cũng chỉ là một danh từ dễ nghe mà thôi, nói thẳng ra, chẳng qua là cao cấp hơn so với kỹ nữ một chút thôi. Tôi trả tiền, cô bỏ ra thân thể; thời điểm tôi muốn phát tiết dục vọng, cô không được phép cự tuyệt; trong thời gian tôi bao nuôi cô, cô phải ở tại nơi mà tôi sắp xếp; thời gian của cô là của tôi, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời của tôi. Mà quan trọng nhất là, cô không được quan tâm đến chuyện của tôi, can thiệp vào cuộc sống của tôi. Những thứ này cô làm được không? Cô phải hiểu rõ ràng, suy nghĩ kỹ càng?” Phụ nữ một khi liên quan đến chuyện tình cảm, sẽ có suy nghĩ muốn chiếm lấy người đàn ông này, cô đơn thuần như vậy có thể thu phóng thoả đáng tình cảm của mình sao?

“Tôi sẽ làm được.” Cô cũng không nghĩ nhiều ngay lập tức trả lời, thời điểm nói ra những lời đáng xấu hổ ấy, cô cũng biết mình không thể quay đầu được rồi.

“Nói được lời từ biệt quá vẹn toàn, người chỉ cần chung đụng lâu sẽ có tình cảm, huống chi chúng ta sẽ có quan hệ thân mật.” Anh phân tích nói. [Câu đầu này mình không hiểu lắm lời anh ấy nói. Bạn nào có thể dịch sát hơn thì góp ý cho mình với nhé ! Cảm ơn quá đi !^^ ]

“Xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không yêu anh, tôi tuyệt đối sẽ không mang đến phiền toái cho anh, xin hãy để cho tôi làm tình nhân của anh được không?”

Cô dẹp bỏ đi tự tôn của mình mà cầu khẩn nói.

Ngưng mắt nhìn vẻ kiên định và đơn thuần của Mạnh Tĩnh Vi, Lục Thiên Hữu thầm quyết định trong lòng, nếu người trong cuộc kiên trì, vậy anh cũng sẽ không nhiều lời khuyên giải, dù thế nào đi nữa bên cạnh anh cũng vừa lúc thiếu một người phụ nữ để giết thời gian.

“Vậy thì tốt, trước tiên tôi cho cô năm trăm vạn, cô theo tôi nửa năm, nếu như cô đem lại cho tôi cảm giác hài lòng, nửa năm sau tôi lại cho cô năm trăm vạn, cô cảm thấy như thế nào?”

Không ngờ bán thân thể, bán linh hồn lại đáng giá nhiều tiền như vậy!

Mạnh Tĩnh Vi gắng gượng nén nước mắt không cho phép bản thân rơi lệ, đôi môi tái nhợt thật lâu mới thở ra: “Được.”

Lục Thiên Hữu nhận được câu trả lời liền lấy danh thiếp và bút từ trong túi áo trên. Nhanh chóng viết lên mặt sau của tấm danh thiếp một dãy thông tin địa chỉ, điện thoại, đặt lên trên bàn, đẩy nó đến trước mặt cô.

“Ngày mai cô gọi điện thoại cho cậu Hà, nói cho anh ta số sổ tiết kiệm của cô, tôi sẽ bảo anh ta chuyển tiền vào, ba ngày sau cô đến địa chỉ này. Còn nữa, trong ba ngày này cô hãy thu xếp xin nghỉ việc đi, tôi không muốn một người tình không chuyên tâm.”

Lúc nhận lại danh thiếp, tay Mạnh Tĩnh Vi phát run lên, trên danh thiếp viết rõ ràng những con số, giờ khắc này, ở trong mắt cô, chúng lại có chút mơ hồ không rõ, nửa năm về sau này, có lẽ sẽ là thời khắc đen tối nhất trong cả cuộc đời này của cô.

Giống như là đàm phán xong một cuộc làm ăn, Lục Thiên Hữu kéo khóe miệng tạo ra một nụ cười nhàn nhạt.”Ăn đi! Nhanh không nguội mất rồi.”

Mạnh Tĩnh Vi cố gắng kìm nén nuốt nước mắt vào trong. Gật đầu một cái, cầm dao nĩa lên, vốn là đồ ăn ngon khiến người ta thèm thuồng nhưng hôm nay đưa vào trong miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, khó có thể nuốt xuống.

*********

Thanh toán xong tiền viện phí trong một tuần, Mạnh Tĩnh Vi đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Không phải là bởi vì chi phí đắt đỏ, mà là vì số tiền này là côdùng thân thể của mình để đổi lấy; cô cảm thấy mình thật là bẩn thỉu!

Đứng bên cạnh Mạnh Tĩnh Vi, Mạnh Tuấn Sinh, nhìn không có vẻ mặt khổ sở, mà còn vui vẻ cười nói: “Chị, chị thật là giỏi.” Vốn dĩ cậu còn đang lo lắng trong nhà có tiền để đóng viện phí hay không.

Mạnh Tĩnh Vi miễn cưỡng nở nụ cười. Lục Thiên Hữu trả cho cô năm trăm vạn, cô cầm một nửa đi thanh toán tiền thuê phòng, 50 vạn gửi ở tài khoản ngân hàng để có lợi tức, toàn bộ số còn lại cô tính toán để lại cho em trai, mình không lấy chút nào.

Cô lấy từ trong ví da một quyển sổ tiết kiệm, nhét vào tay em trai. “Tuấn Sinh, chị tìm được một công việc mới, bởi vì thời gian làm việc nên chị định dọn đến ký túc xá của công ty ở, và còn có thể sẽ không có thời gian đến thăm mẹ. Trước mắt em cứ cầmsố tiền này, cần việc gì thì chi ra, đành phải nhờ em chịu khó chăm sóc mẹ rồi.” Cô nói ra lời nói dối đã sớm nghĩ kỹ. Thật ra thì cô cũng không muốn lừa dối em trai mình, nhưng cô thật sự sợ em trai sẽ xem thường cô; hơn nữa, trong vòng nửa năm sau này, thời gian của cô thuộc về Lục Thiên Hữu, cô không có quyền tự chủ, cũng không biết có thể tới thăm mẹ hay không nữa.

Mở sổ tiết kiệm ra, Mạnh Tuấn Sinh trừng lớn mắt, không thể nào tin bên trong tài khoản lại có khoản tiền gửi lến đến bảy con số. Anh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Mạnh Tĩnh Vi, hỏi “Chị, làm sao mà chị có nhiều tiền như vậy?”

Giống như biết trước em trai sẽ hỏi như thế, Mạnh Tĩnh Vi không chút hoang mang mà nói ra câu trả lời mà cô đã sớm nghĩ kỹ từ trước. “Số tiền này là chị đi mượn, cho nên chị mới chịu tìm thêm một công việc nữa để làm mà trả nợ đó!” Một câu cuối cùng đó, cô cố ra vẻ nhẹ nhàng mà nói. Chính xác là trả nợ, và lại còn là dùng thân thể của cô để trả nợ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.