"Cô có thể đi ra ngoài được rồi, đừng nghĩ mình quan trọng đến như vậy! Buổi hội nghị này có
cô hay không cũng có thể hoàn thành được, huống chi cô như vầy mà ở lại
trong này chỉ có làm trở ngại tiến trình của hội nghị mà thôi. Đi ra
ngoài!" Nhìn thấy cô ho đến khó chịu, sắc mặt Tào Doãn Anh lại càng khó
coi hơn. Bất quá cũng chỉ là một cuộc họp nội bộ nho nhỏ, cô có cần
không để ý thân thể của mình mà dự họp như vậy không? Hay là cô không
tín tưởng năng lực của anh, cho rằng không có cô ở bên cạnh hỗ trợ thì
mọi công tác đều sẽ phạm sai lầm?
Từ Như Nhân nhếch môi, ẩn nhẫn
nuốt hạ cơn tức này, bỏ qua một bên vẻ mặt khác nhau của các quản lý cấp cao kia, đem tư liệu trên tay thu thập xong, hướng Tào Doãn Anh nhẹ gật đầu, thối lui ra khỏi phòng họp.
Vẻ mặt xinh đẹp dù tức giận
cũng không thay đổi, cả phòng họp tĩnh lặng giống như tòa thành chết,
không có người dám can đảm nói chuyện. Tào Doãn Anh lấy điện thoại cầm
tay ra sau khi đã nhắn xuống vài động tác, lúc này mới ngẩng đầu nhìn
hướng mọi người.
"Quản lý Trần, tiếp tục."
"Dạ." Bị điểm đến tên mình quản lý tài vụ lau lau mồ hôi lạnh trên trán nhỏ, tiếp tục bài báo cáo mới bị gián đoạn vừa rồi.
Mà một đám quản lý, dưới sự biểu lộ tâm tình bất định của tổng giám đốc, mà nơm nớp lo sợ sợ mình bị bão tố quét phải.
Một hồi họp bàn hội nghị, dưới sự biến hoá kỳ lạ mà không khí áp bức đó cũng chấm dứt.
Vừa mới về tới phòng làm việc ở lâu 35, Tào Doãn Anh liền gọi thư ký Hoàng tới.
"Làm tốt rồi chứ?" Anh xoa xoa thái dương, sắc mặt âm trầm.
"Tôi đã nói Quan Na Na đưa trợ lý Từ đi gặp bác sĩ, rồi lại đưa cô ấy về
nhà. Bác sĩ nói chỉ là cảm mạo bình thường thôi, nhưng trợ lý Từ vốn có
thể chất mẫn cảm, phế quản yếu nhược, có thể sẽ phải ho một thời gian
khá dài, buổi tối phải chú ý vấn đề phát sốt." Thư ký Hoàng cung kính mà trình lên một cái chìa khóa cùng một tờ giấy."Đây là chìa khóa nhà
riêng của trợ lý Từ cùng với số điện thoại liên lạc của người bên công
ty dịch vụ chăm sóc chuyên nghiệp."
Tuy rất kinh ngạc khi nhận
được tin ngắn mệnh lệnh mà thủ trưởng truyền đến, bất quá cô vẫn là đem
sự tình làm thỏa đáng nhất, hơn nữa rất thông mình mà hoàn toàn không đề cập tới tin nhắn của thủ trưởng, chỉ là quan việc anh phái cô đứng ra
thay mình âm thầm quan tâm bảo vệ trợ lý Từ khiến cô thấy được giám đốc
rất tin tưởng mình, cô hoàn toàn nguyện ý mà che dấu hết thảy.
Quả nhiên lúc mới đầu trợ lý Từ vẫn còn chối từ, nhưng càng về sau thì cũng đành mỉm cười tiếp nhận. Những lúc thời điểm như thế cô không thể không nói, cô thư ký nhỏ Quan Na Na hôm nay rất có giá trị tồn tại.
"Uh, cô đi ra ngoài đi!" Nghe xong báo cáo của cô, Tào Doãn Anh sắc mặt tốt hơn chút nào.
Sau khi thư ký Hoàng rời khỏi, Tào Doãn Anh nhìn cái chùm chìa khóa quen
thuộc kia, lại nhớ đến cái khuôn mặt nhỏ nhắn mười phần bệnh khí kia,
lông mày nhịn không được mà nhíu lại thành một đoàn.
Đem chìa
khóa bỏ vào túi mình, anh ngắm tờ giấy đã được viết lên số điện thoại
trước mắt kia, không cân nhắc chút nào mà văn vê ném mất, ném vào bên
trong cái sọt đựng giấy bỏ.
Đem theo đồ ăn thanh đạm đã cố ý
chuẩn bị từ trước, Tào Doãn Anh đi vào một căn phòng nhỏ không thể quen
thuộc hơn được nữa, quả nhiên cả phòng lờ mờ yên tĩnh.
Trong lòng anh không nhịn được mà chửi bới lần thứ tám trăm cái người phụ nữ yêu
cậy mạnh ở mọi mặt kia, đem đồ vật trên tay hướng trên quầy bar ở một
bên đặt xuống, bước chân nhẹ nhàng mà đi lên trên lâu.
Quả nhiên, trên giường trông thấy một cái ụ thật to, anh bật đèn lên, nhịn xuống khát vọng muốn bật thốt lên mắng thật to.
Trong chăn, mặt mũi Từ Như Nhân tràn đầy sắc đỏ không bình thường, hô hấp thở gấp yếu ớt, một đầu tóc đen ẩm ướt đính vào bên gò má, càng nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Anh chú ý tới trên người cô
vẫn còn mặc bộ quần áo lúc đi làm kia, nói cách khác, cô căn bản đã sớm
nhịn không được rồi, mới có thể vừa đến nhà thì ngay cả y phục cũng
không đổi đã nằm xuống ngủ.
"Đem mình làm thành như vậy, đến cùng em đang suy nghĩ gì à?" Anh nhịn không được tức giận mà thấp giọng lẩm
bẩm, ngón tay vô cùng dịu dàng xoa xoa hai gò má của cô.
Thở dài, anh đến phòng tắm bưng chậu nước đi ra, cởi bỏ quần áo trên người cô do mồ hôi đổ ra làm ẩm ướt, dùng khăn mặt ấm áp lau qua thân thể đổ nhiều
mồ hôi vì sốt cao của cô, lại lấy ra một bộ áo ngủ dài rộng thoải mái
mặc vào cho cô.
"Ân. . . . . ." Trong lúc ngủ mơ màng Từ Như Nhân bởi vì động tác của anh mà trợn mắt, lông mi thật dài chớp hạ vài cái,
mới nhìn rõ ràng người trước mắt."Anh . . . . . . Làm thế nào anh lại ở
đây?"
Nương theo vài tiếng ho khan, cô hỏi ra nghi hoặc trong nội tâm.
Ấn tượng của cô chỉ dừng lại ở lúc từ phòng họp đi ra, Quan Na Na xung
phong nhận việc nói muốn cùng cô đi gặp bác sĩ, lại không cho cô từ chối mà đưa cô về nhà, còn kiên trì nhất định phải đưa cô vào cửa. Vốn cô
muốn cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới cô cảm mạo thật đúng là vô cùng
nghiêm trọng, mới ở nửa đường mà người cô đã chóng mặt đến nổi không nói được thành lời, sau khi Quan Na Na đỡ cô đến nằm trên giường, lại nói
gì đó, lúc nào thì rời đi, cô gần như hoàn toàn không biết gì cả.
"Toàn thân em đều là mồ hôi, anh giúp em thay đổi quần áo. Nào, uống nước!"
Thấy cô thanh tỉnh, Tào Doãn Anh cầm ly nước một bên qua, rồi đưa thuốc
tới."Trước tiên uống hết thuốc cái đã."
Từ Như Nhân được anh đỡ
ngồi dậy, ai oán mà tiếp nhận thuốc uống, đầu óc cũng chưa rất rõ ràng,
một đôi mắt to không kiềm được mà dò xét anh, nhịn không được hỏi lại:
"Anh làm thế nào lại ở nơi này?"
Cô không có ấn tượng là mình đã
nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên à? Anh cũng không có chìa khóa phòng của cô, vậy anh vào bằng cách nào? Hay là. . . . . ."Bây giờ làm mấy
giờ rồi?"
"Tám giờ tối." Vấn đề thứ nhất anh lược qua, vấn đề thứ hai ngược lại lại trả lời rất kiên quyết. "Đói bụng chưa? Anh mua vài
thứ, không cần đứng dậy cứ nói anh sẽ mua lên cho em ăn."
Tám
giờ? Quan Na Na không có khả năng đợi tới tận bây giờ, hơn nữa anh cũng
sẽ không hi vọng để cho nhân viên của mình biết anh chạy tới nhà cô, cái kia. . . . . .
"Anh vào bằng cách nào?"
Tào Doãn Anh liếc cô một cái, trong mắt có chút bất mãn cùng giận dữ, tức giận chuyện cô chú ý lại là việc này.
"Lúc Quan Na Na rời đi, đem chìa khóa đưa đến công ty cho anh."
"Cái gì?" Cô há hốc mồm, vốn dĩ đầu óc đang mơ hồ lại càng trở thêm mơ hồ hơn thành một đoàn bột nhão."Làm sao lại như vậy?"
"Do anh nói làm vậy." Khẩu khí của anh nhịn không được đề cao vài phần, rồi lại mang theo vài phần giọng mỉa mai. "Em yên tâm, anh đã nói cho những người đó một cái lý do không chê vào đâu được, không ai phát hiện được
chuyện của chúng ta đâu."
Một tổng giám đốc cầm chìa khóa nhà riêng của trợ lý, điều này có thể có lý do gì?
Từ Như Nhân nhíu mày, cảm thấy càng đầu hơn.
Thấy cô nhíu mày, Tào Doãn Anh không thể làm gì khác mà đành hạ thấp giọng
điệu, trong nội tâm không ngừng nhắc nhỡ chính mình: cô là một người
bệnh, lại còn đang phát sốt, coi như cô sốt đến nổi thần trí mơ hồ là
tốt rồi!