"Em gần như chỉ có một mình, sinh bệnh như vậy làm sao có thể chiếu cố chính mình?" Anh nhịn
không được quở trách. "Em có thể dùng cái đầu để suy nghĩ được hay
không, cái gì cũng đều muốn tự mình làm, em thực sự nghĩ mình là nữ
vương vạn năng vô địch sao?"
Đây chính là chuyện mà anh để ý nhất, rõ ràng là cô sinh bệnh nhưng cũng nhất quyết không nghĩ tới chuyện đến nhờ anh giúp đỡ?
Rốt cuộc là cô chịu đựng như vậy vì cái gì à? Hai người bọn họ xa lạ đến
như vậy sao? Cũng đã hơn ba năm rồi, đến cùng lúc nào cô mới chịu nhìn
thẳng vào mối quan hệ giữa hai người đây chứ? Có thể không cần phải cứ
mãi cậy mạnh ở trước mặt anh như vậy, cũng không cần lúc nào cũng đem
công việc đặt lên hàng đầu, lại càng không cần đối với anh cứ như có như không, như gần như xa: cứ đem anh cách xa ngàn dặm như người xa lạ có
được hay không ? "Anh cũng đã nói em cũng chỉ có một thân một mình,
đương nhiên chỉ có thể tự mình chiếu cố chính mình thôi!" Giọng nói trầm thấp, nghe rõ thì có vài phần cô đơn.
Có lẽ là bởi vì trong
người không thoải mái, sự phòng bị trong lòng cô không được vững vàng
như ngày thường, tự nhiên mà khinh địch quên mất thói quen che dấu cảm
xúc của bản thân từ trước đến nay.
"Nếu có, ông trời nhất định
cũng sẽ bị em làm cho tức chết!" Tào Doãn Anh nhịn không được giận dữ mà quay đầu lầm rầm, không muốn tiếp tục nhìn cô nữa, đi xuống lầu giúp cô chuẩn bị đồ ăn.
Cô bé ngốc nghếch này, rõ ràng từ đầu tới đuôi
cũng không có đem anh tình vào trong, cô không hề nghĩ qua, ngay từ đầu
cô vốn không hề chỉ có một mình không phải sao?
Đáng tiếc cái tâm tư này của anh, Từ Như Nhân hoàn toàn không hiểu, cô chỉ biết cười khổ
mà nhìn bóng lưng của anh chẳng biết tại sao lại giận dữ ngập trời như
vậy, rồi nằm trở lại trên giường.
Anh lại tức giận cái gì nữa
đây? Cô nói sai ở đâu sao? Từ sau khi mẹ qua đời, cô vẫn chỉ có một thân một mình ah! Mặc dù có bạn tốt, thế nhưng phần lớn thời gian, cô chính
xác hoàn toàn là một thân một mình ah!
"Đừng ngủ." Giọng nói
không vui của Tào Doãn Anh lại lần nữa vang lên, có nhiều hơn một chút
cứng rắn, trên tay lại bưng một chén cháo nóng. "Đem cái này ăn hết rồi
ngủ tiếp."
Nhìn bộ dáng của cô, cũng biết cô đã ngủ cả ngày,
không đói bụng mới là lạ! Biết tự chiếu cố bản thân mình ? Thôi thì cô
dứt khoát nói cô biết lái máy bay đi còn tương đối đáng tin hơn!
Từ Như Nhân lại bị kéo dậy, nửa người bị ép dựa vào ngực anh.
"Em không đói bụng. . . . . ." Yết hầu rất đau, căn bản cô không muốn mở
miệng, hơn nữa cũng không muốn ăn gì, chỉ thấy rất mệt mỏi. "Em đã uống
thuốc, ngủ thêm một lát sẽ tốt thôi."
Lại nói, cháo trắng. . . . . . Cô rất ghét ăn cháo trắng ah!
"Há mồm." Tào Doãn Anh đem muổng cháo đưa lên trên môi cô, đơn giản chỉ cần cô há miệng nuốt vào.
"Em. . . . . ." Cô vừa mới mở miệng muốn nói chuyện, đã bị anh nhét đồ ăn vào, khuôn mặt cô nhăn lại, ai oán mà nuốt vào.
"Nhìn anh như vậy làm gì?" Anh tức giận nhưng vẫn không ngừng tay đút cho cô
một ngụm, một tổng giám đốc như anh vốn là người có địa vị cao lại đầu
hàng nhân nhượng trước một người có địa vị thấp như cô mà phải đến chăm
sóc, nhưng phản ứng của cô có thể đừng đả thương người như vậy hay
không? "Cũng đã bệnh thành như vậy rồi mà còn muốn cậy mạnh sao? Nói cái gì mà biết tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, ngay cả một chén cháo mà
cũng không ăn được thì làm sao mà chiếu cố bản thân?"
Một ngụm
lại một ngụm, cũng ăn hết được chén cháo nóng, không những bình ổn được
cái dạ dày trống rỗng của Từ Như Nhân, đồng thời cũng sưởi ấm được một
góc nhỏ cô đơn mà cô giấu ở tận đáy lòng .
Tại sao anh lại quan
tâm cô như vậy? Mặc dù cách nói chuyện không tốt chút nào, sắc mặt lại
càng không tốt, nhưng là động tác trên tay anh cũng không hề dừng lại. . . . . .
"Là anh sai Na Na theo giúp em đến gặp bác sĩ phải
không?" Cô đoán là vậy. . . . . . Nhưng lúc đó anh đang giận cô cản trở
tiến độ hội nghị, tám phần là sẽ không để ý đến cô.
"Bằng không
thì em muốn té xỉu ở ven đường sao?" Anh vừa nghĩ đến bộ dáng suy yếu
sáng này của cô, một mồi lửa lại bị đốt đi lên! "Đến cùng là em đang suy nghĩ cái gì vậy? Người đứng còn không vững vậy mà còn cố đến họp, cái
hội nghị kia có quan trọng như vậy không? Bộ em tưởng thân mình là mình
đồng da sắt bách độc bất xâm sao? Trên thế giới này có một số việc không phải chỉ cần có sức mạnh ý chí là có thể làm được đâu. . . . . ."
Anh cứ nhắc đi nhắc lại gần như sẽ không có điểm dừng, nếu như cuối cùng
không phải vì cô ho khan mãnh liệt chắc anh sẽ không dừng lại.
"Tại sao lại ho?" Mới vừa rồi không phải vẫn còn yên tĩnh im ắng sao? Anh
liền tranh thủ đặt chén cháo qua một bên, vỗ lưng của cô.
Từ Như
Nhân ho đến nỗi nước mắt cũng đều chảy ra, cô thật sự sợ mình sẽ đem
toàn bộ cháo mới vừa rồi ăn vào ói ra, may mắn là không có.
"Muốn uống nước hay không?" Thấy cô đã ngừng ho lại, anh vội hỏi.
Từ Như Nhân mở miệng muốn cự tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh. Ánh mắt kia, làm cho cô cảm giác mình vẫn được quan tâm, được coi
trọng, cô cũng không phải chỉ cô đơn một mình. Anh đang lo lắng cho cô,
quan tâm cô sao?
"Em đang nhìn cái gì?" Bị ánh mắt quá độ chuyên
chú của cô nhiễu loạn tâm hồn, anh cảm giác mình giống như trở nên trong suốt trước mặt cô, cảm giác này lại làm cho anh tương đối không được tự nhiên.
Đang định dùng giọng nói hung ác trước sau như một để che dấu cái cảm xúc lạ lẫm lúc này, đã thấy được cô nhìn anh mà cười cười,
sau đó nhẹ nhàng làm ổ trong lòng ngực của anh.
"Em sinh bệnh
rồi, anh ở bên cạnh em được không?" Ôm chặt eo của anh, cô buông thả bản thân mình làm một chuyện mà đã thật lâu rồi cô không làm —— làm nũng.
Tào Doãn Anh thất thần một lúc, anh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe thấy
loại thỉnh cầu này do chính miệng cô nói ra, dù cho đó là chuyện mà anh
vẫn luôn muốn thấy.
"Không được sao?" Từ Như Nhân gục đầu xuống,
thử giả bộ như trước kia lạnh nhạt tránh ra tránh cho cảm giác xấu hổ
lúc này, lại phát hiện mình làm không được.
Cô thật là bệnh đến
váng đầu rồi, sao lại có thể làm nũng với anh như vậy được chứ? Cô không phải là người như thế, cô độc lập tự chủ, cô không cần anh. . . . . .
Là cô suy nghĩ nhiều quá, có lẽ anh chỉ là thuận đường sang đây xem cô
chết hay chưa mà thôi, cũng không có ý tứ gì khác, càng không định lưu
lại chiếu cố cô, là cô yêu cầu xa vời rồi.
"Thôi quên đi, tự em
sẽ. . . . . ." Lời cô còn chưa nói hết, cả người đã bị anh thả lại trên
giường, mà anh thì là đứng lên, giọng nói cứ như vậy mà nghẹn lại trong
cổ họng cô.
Cơ thể không khỏe khiến cho cô yếu ớt không có cách
nào võ trang cho chính mình, cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn lại bóng
lưng rời đi của anh, biết rằng điều đó sẽ làm cho cô cảm thấy cô tịch mà tuyệt vọng.
Đem chính mình chôn ở trong chăn, như muốn bao quanh mình một cái lưới phòng hộ, cô không ngừng tự nói với mình, cái này
chẳng là gì cả, cũng chỉ giống như trước kia thôi, một mình cô cũng có
thể xử lý tốt mọi chuyện cần thiết.
Không việc gì, cô có thể làm được.
Cô cuộn tròn mình lại, chính mình ôm lấy mình, nhắm chặt mắt cố tự thôi miên
bản thân: cảm mạo nên nghỉ ngơi nhiều, mới có thể nhanh chóng khỏe lại.
Không biết qua bao lâu, ngay tại lúc cô cảm giác mình sắp thành công, chăn
mền bị kéo ra, đón lấy một thân hình ấm áp dựa sát vào, đem cả người
đang co lại như hình dáng con tôm luộc của cô ôm nhập vào trong lòng
ngực của mình.
"Muốn tự làm mình buồn chết cũng không nên chọn
loại thời điểm như thế này!" Anh hừ lạnh giọng nói lại vang lên trên
đỉnh đầu cô, khiến cho cô vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.
Nhưng
cô chỉ quay đầu lại cả người nhập vào trong lòng ngực của anh, dán vào
lồng ngực trần trụi của anh, ngủi mùi thơm đặc thù kia.
Nguyên lai là anh chỉ đi tắm rửa mà thôi, không có rời đi. . . . . .
"Cám ơn." Cô nói tự tận đáy lòng.
Trong bóng tối, thật lâu sau đó mới truyền đến giọng nói thô lỗ của một người đàn ông nào đó.
"Nhanh ngủ!"
"Tiểu Nhân?" Phương Hạnh Nhạc xuyên qua cửa trước, phóng mắt nhìn khắp nơi,
phòng khách xinh xắn cùng hai phòng khác nhìn một phát là thấy hết, cho
thấy người cô muốn tìm không có ở dưới lầu. Cô ngẩng đầu nhìn lên, có
thể xuyên qua phía sau lan can thủy tinh thấy bên trên giường đôi hình
như có bóng người.
Cô lẳng lặng đi lên lầu, sợ đánh thức người bạn thân đang bệnh của mình, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Theo cá tính không sợ trời, không sợ đất của cô, kinh nghiệm bị sợ đến như
vậy thật đúng là ít càng thêm ít, nhưng tình huống trước mắt lại khiến
cho cô thật muốn thét lên một phen.
"Tiểu Nhân." Lễ phép mà không tiến lên, sợ chính mình thấy quá rõ ràng, dù sao người đàn ông trên
giường kia tình cảnh rõ ràng cho thấy là trên thân đang trần trụi, cô
rất lo lắng hai thân hình bên dưới chăn kia đều là không mảnh vải che
thân.
Cô không sợ nhìn sẽ có khả năng bị đau mắt hột, thế nhưng mà cô lo cô bạn thân của mình sẽ có một nổi xấu hổ khó vượt qua được.
"Tiểu Nhân." Giọng nói lại tăng lớn hơn một chút đồng thời có chút bất đắc dĩ trong đó, nếu cô là người không có một chút lương tâm nào, thì cô sẽ
nhảy thẳng lên giường mà đi hù chết hai người vẫn còn đang ngon giấc
kia.
"Hả?" Từ Như Nhân giật giật, mơ mơ màng màng, cảm thấy giống như có người đang gọi tên của cô.
"Làm sao vậy?" Cô vừa khẽ động, Tào Doãn Anh cũng ngay lập tức tỉnh lại, liên lập tức nhìn qua cô, xem xét tình trạng của cô.