Một cuộc gọi vượt
đại dương lúc nữa đêm, khiến cho Tào Doãn Anh còn đang chìm trong dòng
suy nghĩ của bản thân phải hồi tỉnh lại, anh nhấn xuống nút call, trong
lòng biết rõ là ai đang gọi tới.
"Tiểu Nhân từ chức rồi hả? Rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tào Lực Thành nghe được tin tức, bất chấp
chênh lệch về thời gian, ngay lập tức gọi điện thoại chất vấn con trai.
Chuyện phát sinh ngày đó tại lâu 35, cũng không có ai dám nói ra, người của
công ty chỉ biết là Từ Như Nhân đưa đơn xin từ chức, rồi không hề xuất
hiện tại công ty nữa.
Mà chuyện ngày đó Trần Sĩ Kiệt ôm Từ Như
Nhân đi ra khỏi tòa lầu, không ít người gặp được, tăng thêm càng nhiều
lời đồn so với trước kia, trong lúc nhất thời mà trở nên rất hỗn
loạn.
"Con bé thật sự quyết định đến chỗ
"Phong Thái" sao?" Tào Lực Thành cũng biết là ai mang Từ Như Nhân đi,
chỉ là không ngờ, Tiểu Nhân thật sự có thể cứ như vậy mà đi theo anh ta.
"Cô ấy nói cô ấy không biết." Trên thực tế, chức vụ của cô ấy tại "Long
Tinh" vẫn còn đang ở trạng thái bỏ trống. Anh rõ ràng là đã quyết định
muốn buông tay, nhưng như thế nào cũng buông tay được. "Bên "Phong Thái" cũng không có truyền ra tin tức cô ấy nhận chức."
"Ngày đó đến cùng là như thế nào?"
Tào Doãn Anh đem chuyện trải qua nói sơ lược một lần.
"Cái tên Vương Danh Thông đó! Con đánh gả một quyền vẫn còn quá nhẹ!" Tao
nhã từ trước đến nay của Tào Lực Thành đã hoàn toàn biến mất, mà chuyển
biến thành lửa giận ngập trời. "Dám nói Tiểu Nhân như vậy, ngay cả Phức
Phỉ mà hắn ta cũng dám lấy ra nói!"
Sau khi có chút xuất thần, Tào Lực Thành mới nhớ tới muốn giải thích. "Phức Phỉ, cô ấy. . . . . ."
"Con biết."
Con trai bình thản trả lời như vậy, ngược lại khiến cho Tào Lực Thành phải nhướng mày. "Con biết?"
"Cô ấy là Từ trợ . . . . . ." Anh có chút dừng lại, cuối cùng vẫn không nói hết được cái xưng hô quen thuộc kia.". . . . . .mẹ ruột."
"Con thật sự biết rõ đúng không?" Nghe khẩu khí của con trai, xem ra chính mình đã xem thường nó rồi.
"Cha đột nhiên nhận làm người giám hộ cho một người con gái xa lạ, chẳng lẽ
con lại không điều tra một chút sao?" Ngưỡng người tựa vào trên ghế sô
pha, Tào Doãn Anh nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
"Cái này! Ta là cha của con đó." Không nghĩ tới con của mình lại có thể đi điều tra mình.
"Cha là chồng của mẹ con đó." Mặc dù biết cảm tình của cha mẹ rất tốt, nhưng chuyện không hợp thói thường như vậy anh vẫn muốn điều tra rõ ràng.
Tào Lực Thành biết rõ con trai không có ác ý, chỉ là có chút không thoải mái, nhưng sau khi thở dài, ông vẫn giải thích.
"Phức Phỉ là học muội của cha, một nữ sinh rất ưu tú, cô ấy độc lập có chủ
kiến, chưa bao giờ kết hôn. Cùng cha của Tiểu Nhân đến cuối cùng bởi vì
quan niệm khác biệt mà không cách nào ở bên nhau, mà đối phương sau khi
rời đi, trong một lần ngoài ý muốn mà chết." Giọng nói của Tào Lực Thành có chút hoài niệm. "Cô ấy không còn có thân nhân nào khác nữa, cũng chỉ có mỗi người con gái là Tiểu Nhân, không lâu sau khi biết mình bị ung
thư, liền thỉnh cầu cha chiếu cố con gái cô ấy đến lúc thành niên. Tuy
không có quan hệ huyết thống nhưng ta thật sự xem Tiểu Nhân như con gái
của mình mà đối đãi."
"Con biết." Lấy tay xoa nắn thái dương mắt nhắm lại, giọng nói của Tào Doãn Anh có chút trống rỗng.
Anh còn biết, người phụ nữ mạnh mẽ Phức Phỉ này rất thương yêu con gái
mình, tuy Từ Như Nhân là một thiên tài, nhưng bà ấy chưa từng có bất cứ
yêu cầu gì trong việc học tập của cô, cũng tùy ý cho chính cô tự quyết
định có muốn học nhảy lớp hay không, chỉ cần con gái vui vẻ là tốt rồi. Mà khi biết rõ chính mình mắc phải bệnh nan y, lo
lắng chuyện công ty cùng tài sản của mình toàn bộ sẽ bị người ta cố ý
chiếm đoạt, thậm chí nguy hại đến con gái, lúc này mới tìm tới Tào Lực
Thành đã lâu không liên lạc, thỉnh ông hỗ trợ, trước khi Từ Như Nhân
trưởng thành giúp chiếu cố cô.
Anh còn thấy qua Từ Như Nhân năm
mười sáu tuổi, trên tấm ảnh cô cùng bạn học cười rất thoải mái, tóc ngắn màu nâu bồng bồng buông xuống hai vai, hai má mang theo có vài loạn tóc cuốn tròn buông xuống, trong mắt mang ý cười giảo hoạt, dương như là
đang có kế hoạch cho một trò đùa dai nào đó vậy.
Rất đáng yêu ——
ấn tượng lần đầu tiên của anh đối với cô chính là ba chữ này. Mà sau khi xác định được cho mình "Trong sạch", anh liền đem việc này ném đến tận
sau đầu, kể cả người thiếu nữ bên trong tấm hình kia.
Về sau vô
tình nghe được một cái nhủ danh giống mình từ miệng của cha, số lần
không nhiều lắm, lúc ấy anh chỉ mơ hồ cảm thấy cô gái nhỏ kia, tựa hồ
sau khi mất mẹ thì có chuyển biến.
Có lẽ
là cao hơn? Lúc ấy anh cũng không suy nghĩ nhiều, thẳng đến khi chính
thức mặt đối mặt cùng cô tại phòng tổng giám đốc ở lâu 35, anh vốn là
ngây ngốc, nhưng kèm theo đó còn có sự giận dữ —— sao cô lại làm cho bản thân mình trở thành bộ dạng đức hạnh như chết như vậy chứ?
Rồi
đến khi, chuyện của hai người đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của
anh, thì anh không ngừng hướng đến cô mà làm ra sắc mặt khó chịu, làm
khó dễ cô, bắt bẻ cô, hãm hại cô, khó xử cô, cô lại một tiếng cũng không nói ra khỏi miệng.
"Con định làm như thế nào?" Lời nói của cha anh, xuyên qua điện thoại từ một nơi xa xôi vang đến.
"Con vốn muốn nghe cha đấy, để cho cô ra đi." Nếu như Trần Sĩ Kiệt có thể
khiến cô ấy trở về bộ dáng năm mười sáu tuổi kia, anh thật sự hi vọng cô vui vẻ. "Nhưng con phát hiện, con không buông tay được."
Tào Lực Thành nghe ra sự dày vò của anh, thở dài, khuyên bảo nói: "Con còn có Trợ lý Phương."
Nắm đấm lại nắm chặt lần nữa, sau một hồi khá lâu, Tào Doãn Anh mới lẳng
lặng phun ra một câu: "Cô ấy không phải chỉ là một trợ lý."
Tào Doãn Anh ở dưới lầu nhà Từ Như Nhân chờ đợi nguyên một buổi chiều, cũng không gặp được cô.
Điện thoại không tiếp, người cũng không ra khỏi của, anh chỉ hối hận vì cái
gì mà nhất thời xúc động, đem cái chìa khóa kia trả lại cho cô chứ?
Ôm cây đợi thỏ thật là một hành vi ngu xuẩn, càng là một cách làm lãng phí thời gian, nhưng bây giờ anh cũng chỉ biết có một loại phương pháp này
mà thôi.
Bỗng nhiên, phía trước dừng lại một chiếc xe, đi xuống là một người phụ nữ nhìn rất quen.
"Cô. . . . . ." Anh không biết tên của đối phương, chỉ biết là cái người
người phụ nữ hung hăng càn quấy này có chìa khóa nhà Từ Như Nhân gia.
"Chờ một chút!"
Cách nói như vậy cho thấy đối phương cũng nhớ rõ anh, ánh mắt nhìn về phía anh mang theo đánh giá.
"Tổng giám đốc Tào, thật đúng là khéo." Nói chuyện với anh không phải là
người phụ nữ trước mặt này, mà là Cố Nhân Kiệt sau khi trông thấy thấy
anh mới chui đi ra từ ghế lái. "Tìm bạn gái của tôi có chuyện gì sao?"
Bạn gái của anh ta? Tào Doãn Anh nhìn hai người đang sóng vai đứng với
nhau, nhớ tới cuộc đối thoại của Từ Như Nhân với anh ngày ấy. Chẳng lẽ
anh ta cũng chỉ là bạn trai của một người bạn học khác thôi sao?