"Tôi không tìm cô, tôi tìm Từ Như Nhân."
"Tiểu Nhân đã từ chức rồi." Phương Hạnh Nhạc nhìn anh, như là muốn nhìn thấu ý đồ của anh. "Anh đã là một người công và tư rõ ràng như vậy, có lẽ
không cần phải đến đây nữa."
"Tôi với cô ấy còn có chút việc riêng chưa giải quyết."
"Vậy thì phải xem xem cô ấy có nguyện ý gặp anh hay không rồi." Phương Hạnh
Nhạc nói có chút giễu cợt. "Chỉ cần thấy anh đứng ở chỗ này, cũng biết
được quyết định của Tiểu Nhân rồi."die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
"Hạnh Nhạc." Cố Nhân Kiệt nắm chặt tay bạn gái mình, thấp giọng gọi.
"Gọi hồn à?" Phương Hạnh Nhạc không những không cho anh chút mặt mũi nào mà
còn lườm anh một cái, mặc kệ cảnh cáo của anh. "Tiểu Nhân tốt như vậy,
anh cũng không hiểu được mà quý trọng một chút, như anh hiện tại cũng
chỉ được tạm cho là có chút tốt mà thôi!"
Bạn giường? Anh ta rõ ràng xem Tiểu Nhân như bạn giường? !
"Loại thái độ này của em cũng không giải quyết được vấn đề gì mà." Cố Nhân Kiệt nói đúng sự thật, vẻ mặt vô cùng đứng đắn.
"Em phát tiết một chút cũng không được sao? Bằng không chẳng lẽ cứ để cho
cái tên đàn ông này cho rằng mình là cái rốn của vũ trụ thế giới này lấy anh ta làm trung tâm mà chuyển động chắc?"
Tiểu thư, đó là cách nghĩ của em mới đúng đó? Cố Nhân Kiệt rất bất đắc dĩ giữ chặt lấy Phương Hạnh Nhạc.
"Tổng giám đốc Tào, có thể hỏi cái gọi là việc tư của anh là gì không?" Thái
độ Cố Nhân Kiệt tuy ôn hòa, lại không thể che hết tinh quang trong ánh
mắt. "Theo tôi được biết, anh với Tiểu Nhân tựa hồ cũng không có quan hệ cá nhân gì."
"Cô ấy nói với các người như vậy sao?" Tào Doãn Anh không tự chủ mà nhíu mày.
"Không phải, theo cách nói của cô ấy thì, anh chỉ đem cô ấy trở thành bạn
giường, là một loại quan hệ không cần phụ trách, không thể lộ ra ngoài
ánh sáng." (diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn) Phương Hạnh Nhạc cay độc lên tiếng. "Ở công ty anh đem cô làm cấp dưới mà sai sử, về đến nhà anh xem cô ấy
như tình nhân mà sử dụng, thật đúng là biết tùy hoàn cảnh mà sử dụng à
nha! Khó trách công ty của anh quy mô càng lúc càng lớn."
"Hạnh Nhạc." Cố Nhân Kiệt thở dài.
"Chỉ là bạn giường?" Tào Doãn Anh đem hai từ này đảo qua đảo lại một vòng
trên đầu lưỡi mình, vốn dĩ là đang sầu não lập tức bị một cỗ nộ khí thay thế.
Anh chỉ là bạn giường!
"Thế này là thế nào, mở họp
lớp sao?" Từ Như Nhân không biết gì đã bị Phương Hạnh Nhạc kéo vào một
gian phòng, ở bên trong người không ít, còn có cả nhạc một nhóm nhạc
đang biểu diễn nhạc jazz và đồ ăn, nhìn lướt qua giống như là một bữa
tiệc vậy, cái không ngờ tới chính là ngay cả Phùng Nhã Nguyên cùng Phan
Xảo Bội cũng ở đây.
Cô chớp mắt, xác định cách đó không xa một bóng người nhìn quen mắt chính là Trần Ý Hoan cùng Chu Tấn Nhậm.
Chuyện gì xảy ra vậy? Toàn bộ thành viên đều đến đông đủ? Sao cô lại không
biết Phan Xảo Bội cùng Trần Ý Hoan lại có giao tình đến mức này vậy?
"Tiểu Nhân." Phan Xảo Bội vừa thấy được cô, lập tức "Chạy vội" đến, hoàn toàn quên mất chính mình đang có một cái bụng phình rất lớn, người chồng đi
theo đằng sau thì sắc mặt trắng bệch.
"Cẩn thận một chút." Từ Như Nhân vội vàng ra tay giữ chặt Phan Xảo Bội. "Bụng cũng đã lớn như vậy
rồi lại còn không biết an phận chút nào."
"Đúng vậy." Nghe thấy
câu khuyên bảo đó, Phùng Nhã Nguyên thật sự là cảm động đến rơi nước
mắt. "Tiểu Nhân, nghe nói cô đã nghỉ việc, thử xem xét đề nghị đến khách sạn của tôi làm việc được không?"
Làm việc chỉ là giả, nhờ cô ấy kiềm chế vợ mình mới là thực.
"Anh muốn mời tôi làm nữ giúp việc cá nhân chứ gì?" Từ Như Nhân bật cười,
làm sao lại không biết anh đang tính toán cái gì được
chứ?die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
"Tiểu Nhân, cậu không cần nghe anh
ấy ở một bên nói hươu nói vượn đâu." Phan Xảo Bội không cho chồng mình
chút sắc mặt tốt nào, thật sự là cả ở trong nhà và ở khách sạn đều bị
anh quản đến phát phiền rồi. "Chúng ta đã rất lâu không gặp mặt rồi."
"Muốn nói chuyện phiến, thì đến bên cạnh ngồi xuống rồi nói chuyện, anh giúp
các em lấy ít đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện." Không hề bị bài xích rõ
ràng của vợ mình dọa lùi, Phùng Nhã Nguyên ôn tồn nói, không quên hướng
Từ Như Nhân liếc mắt thỉnh cầu.
Từ Như Nhân nhịn cười, khẽ kéo Phan Xảo Bội đi theo anh, không quên hỏi: "Hôm nay là ngày gì, sao hai người cũng ở đây?"
Phương Hạnh Nhạc chỉ nói cô ấy bị Cố học trưởng, cũng là bạn trai của mình,
kéo xuống nước, cô ấy ngại nhàm chán nên thuận tay cũng luôn kéo cô một
đạo, còn những cái khác thì cái gì cũng không nói.
"Sinh nhật
Trầm tiên sinh, chúng tôi là tới chúc thọ." Phùng Nhã Nguyên dàn xếp cho vợ mình yên ổn trên mặt ghế xong, mới cười trả lời.
"Thẩm?" Từ Như Nhân nghĩ nghĩ."Là cậu cả của Hoan?"
Trong trí nhớ cô có chút ấn tượng, người cậu này của cô ấy hình như cũng nằm
trong giới doanh nhân, khó trách Phùng Nhã Nguyên cũng sẽ đến đây.
"Giao tình của anh cùng Trầm tiên sinh sâu như vậy sao, phải tự mình đến chúc mừng? Ngay cả tiểu Bội cũng mang tới?" Từ Như Nhân lập tức cảm thấy
không đúng, sự nghiệp của Phùng thị chủ yếu ở nước Mỹ, Phùng Nhã Nguyên
đến Đài Loan cũng chưa tới một năm, quan hệ cùng giới kinh doanh Đài
Loan cũng không thể nào mới đó mà có thể sâu như vậy. (
diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn) Huống chi nhìn bộ dáng khẩn trương của anh đối
với Phan Xảo Bội, chín mươi chín phần trăm phải là lễ đến nhưng người
không đến, nhanh chóng đưa lão bà về nhà dưỡng thai mới đúng chứ?
Ở trong đó nhất định có quỷ!
"Các cậu xếp đặt thiết kế tớ?" Cô rất hòa khí mà hỏi thẳng.
"Muốn xếp đặt thiết kế cái gì?" Phương Hạnh Nhạc đang đi tới đáp lời. "Dù sao cậu với mọi người cũng đã đến rồi, cứ vui vẻ mà chơi! Tiểu Bội nghe tớ
nói muốn mời cậu tới, nên mới cứng rắn muốn đến tham dự."
Dừng
một chút, cô lại nói: "Mọi người đều biết tâm tình của cậu không được
tốt lắm, có thêm nhiều người chia sẽ cùng cậu luôn tốt hơn mà, khi có cơ hội thì phải lấy bạn bè ra dùng chứ."
Từ Như Nhân nhìn Phương
Hạnh Nhạc cùng vẻ mặt lo lắng của Phan Xảo Bội, nâng lên bờ môi. "Thật
có lỗi, là tớ suy nghĩ nhiều rồi."
"Sẽ không! Kỳ thật. . . . . ." Phan Xảo Bội khẩn trương nói, rất ngượng ngùng mà muốn nói ra là do
chính cô một mực muốn đến xem cuộc vui mà thôi.
Từ Như Nhân trực giác chính mình đoán không sai, các cô hoàn toàn chính xác đang xếp đặt thiết kế cô!
"Được rồi, tớ mang cậu đi qua tìm Hoan, cậu cũng biết mấy cái người tình
thương mến thương nhà cô ấy dính cô ấy như keo ấy, muốn thoải mái chỉ
còn mỗi một cách là tìm một chỗ trốn thật an toàn mà thôi. Tiểu Bội, cô
cứ ngồi ở đây cho lão công của cô hầu hạ đi, chúng tôi sẽ trở lại nhanh
thôi." Phương Hạnh Nhạc lại lần nữa kéo Từ Như Nhân đi thật nhanh, như
là đang sợ cô không chịu đi theo vậy.
"Đừng có chạy." Từ Như Nhân nhẹ giọng ngăn lại hành động của cô. "Khiến cho người khác chú ý thì phiền toái đó."
Cô không có ý định ứng phó với một đống gương mặt quen lúc còn làm việc bên kia đâu, kể cả là các thân thích của Trần Ý Hoan.
Phương Hạnh Nhạc không đáp lời, chỉ thả chậm bước chân, một đường đi lên bậc
thang, đi vào cửa phòng đầu tiên.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
"Thật
đúng là xa." Từ Như Nhân có chút muốn cười, trong nội tâm cũng rất đồng
tình với tình cảnh của cô bạn thân cũng là tiểu công chúa duy nhất của
nhà họ Trần.
"Vào đi thôi!" Phương Hạnh Nhạc gõ cửa, cửa vừa mở
ra liền đem Từ Như Nhân đẩy vào bên trong. "Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối
cùng, cố gắng nắm giữ."
"Cái gì?" Cơ hội cuối cùng? Từ Như Nhân liền nhanh chóng phát giác tại sao Phương Hạnh Nhạc lại nói như vậy.
"Anh. . . . . . Các người thông đồng với nhau?" Vừa quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Tào Doãn Anh.
"Anh đứng dưới nhà em chờ em, không đợi được em chỉ gặp được cô ta, cô ta
nói với anh có thể tới đây tìm em." Tào Doãn Anh đơn giản giải thích vài câu, không thừa nhận loại tội danh "Thông đồng"
này.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Từ Như Nhân sau nửa ngày trầm mặc, vẫn không nhịn được mà mở miệng trước hỏi thăm. "Anh tìm em có chuyện gì?"
"Anh có việc muốn hỏi em." Khuôn mặt anh tuấn của anh có chút nhăn lại, lập
tức toát ra tức giận, nhìn vào khuôn mặt đang nghi hoặc của cô. "Ai nói
chúng ta chỉ là bạn giường hả?"
"Cái gì?" Từ Như Nhân ngây ngẩn cả người.
"Là em nói với người phụ nữ kia, anh chỉ xem em như là bạn giường, ở công
ty thì xem em như là nhân viên mà áp bức, về nhà thì ở trên giường chơi
em." ( Hoàn toàn là câu từ của tác giả nha các bạn ^^) Tào Doãn Anh cắn
răng nói ra những lời này.
Từ Như Nhân đỏ mặt, tại sao anh nhất định phải nói chuyện thẳng thừng như vậy chứ, khiến cho cô không có cách nào phản bác được?