Chở cục nợ đi ăn trưa về thì trời xém mưa, à không phải, xém bị mắc mưa, may mà hai đứa chạy nhanh trú được vào mái hiên ven đường. Tôi chúa ghét ngồi ngoài đường lúc trời mưa, lạnh bỏ bố được, cơ mà cái của nợ này lại không nghĩ vậy, xem cái bản mặt hí ha hí hửng kìa, lại còn ngồi vỗ tay bem bép nữa:
- A mưa kìa chó con ơi, hihi.
- Điên, làm như nhỏ giờ không có mưa vậy. Tiểu Ly giận dỗi đánh vào vai tôi cái bốp rồi lại đưa tay hứng từng giọt mưa đang tí tách trên hiên:
- Cái đồ không biết lãng mạn, tui ứ chấp ông.
- Chấp cái địt, lạnh quá, đưa áo khoác đây coi.
- Ông có phải đàn ông không dợ, nghĩ sao bắt con gái cởi áo khoác cho ông, đồ 3D. Chẳng phải là tôi có ý định dê đâu, tại vì trời lạnh quá thôi, thật đó. Tôi vòng tay qua kéo Tiểu Ly vào lòng ôm, sao trong phim nói ấm mà tôi có thấy ấm mấy đâu nhỉ, chỉ hơi hơi thôi:
- Ôm quài dạy? - Câm mồm, ném ra đường bây giờ.
- Hì hì, Tiểu Ly đáng yêu xinh ẹp, te te.
Cốc đầu Tiểu Ly một cái, tôi cúi xuống hít hà mùi tóc của cô nàng. Phải công nhận là tất cả con gái thì đều thơm, mà mỗi cô lại thơm một mùi khác nhau, không cô nào giống cô nào cả. Chị Linh luôn luôn có mùi oải hương, thơm nức mũi, Tiểu Ly có một mùi hương thơm nhẹ, rất dễ chịu mặc dù tôi éo biết đó là mùi hương gì. Còn nhóc Trân, cô em gái bé bỏng của tôi, dù không thực sự để ý kĩ, nhưng tôi chắc chắn rằng, nó có mùi... cứt, đúng vậy, một cái đầu đầy cứt, thối và khắm:
- Tiểu Ly bé bỏng, thương em nhiều như này
- vừa nói tôi vừa giang tay thật rộng.
- Kệ ông, liên quan hông?
- Mất dạy à, tin quăng vào vũng nước không, hay thích vào ống cống, hả?
Tiểu Ly tự dưng quay qua cắn tôi một cái đau điếng vào ngực:
- Á á á á con chó, đù má, đau, nhả raaaaa.
Thấy tôi nạt, cô bé vùi đầu ôm lấy tôi, mè nheo:
- Chó con của Ly nè, chương nhắm chương nhắm.
- Cái thứ gì đâu không biết, mồm dẻo như cứt.
- Cứt cái đầu ông ý, đồ Phong cứt. Hai đứa cãi nhau qua lại một lúc thì mưa dứt, đành lại thong dong về nhà. Giờ mới khoảng 12h trưa, chả biết về làm cái quái gì, vậy nên tôi rủ Tiểu Ly vào quán PlayStation chơi đô vật Mỹ, gì thì gì tôi cũng phải luyện tập để hiếp dâm con nhỏ Trân, cái định mệnh máy trong phòng tôi mà tôi thua nó thì không còn gì để nói. Tiểu Ly là đứa ngu độn, đường đường là nhân viên công ty chuyên về máy tính điện tử các kiểu, thế mà chơi game tệ không thể chịu được. Tôi chọn cho nhỏ nhân vật có điểm OVR 95 là The Rock, có thể nói là một trong những người mạnh nhất trong game, tôi chỉ lấy một nhân vật cùi mía OVR 72 mà Tiểu Ly cũng đánh đếch lại, đúng là vô dụng mà
: - Thôi em không chơi nữa đâu, chán òm.
- Thì về vậy, hay muốn đi đâu nữa không?
- Kiếm gì chơi đi, về cũng chán lắm. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi quyết định dẫn của nợ của tôi đi sang... thăm chị Linh, chị Linh bị bệnh từ tối qua đến giờ, à không, chính xác là bệnh mấy bữa nay rồi, dù sao cũng qua thăm hỏi một lát, sẵn tiện coi Mạnh đao làm ăn ra sao, nãy thấy hứa hẹn ghê lắm, chả biết có nên tin không. Thấy tôi bảo qua nhà chị Linh, gương mặt Tiểu Ly có thoáng buồn nhưng ngay lập tức em ấy lại nở một nụ cười thật tươi, vậy nên tôi cũng chẳng nghĩ ngợi hay bận tâm mấy, hình như là tôi cũng hơi quá vô tâm thì phải. Đến nhà, Tiểu Ly lạch bạch đi theo đằng sau tôi. Riêng về chuyện Mạnh đao phá Tiểu Ly hồi lâu, tôi cũng đã hóa giải ban nãy rồi, hy vọng sẽ không có gì bất trắc. Mạnh đao nghe thấy chuông cửa thì mới từ trên tầng xuống. Vừa thấy tôi, đã niềm nở:
- A chào chú em, quên gì à, hay sợ anh làm gì chị Linh của chú?
- Mẹ ông nói chuẩn vãi cứt, á nhầm, đùa đấy, tôi dẫn Tiểu Ly qua thăm chị Linh một lát, dù sao cũng gọi là chỗ quen biết.
- Tiểu... Tiểu Ly???
- À là cái con nhỏ mà ông anh phá hồi bữa ấy, đây này, chào anh Mạnh đi Ly. Tiểu Ly trông thấy Mạnh đao, chẳng những không chào mà còn thè lưỡi trêu ngươi:
- Pleuuuu, đồ đáng ghét.
- Hahaha, xin lỗi cô bé, anh thật không phải, coi như bữa nay có 2 đứa ở đây, cho anh xin lỗi luôn một thể, được không? Mạnh đao chìa bàn tay ra hướng về phía Tiểu Ly một cách đầy thành ý. Cô nàng ngập ngừng một hồi rồi cũng chìa ra, nhưng chỉ là một ngón tay, vừa chạm vào là ngay lập tức rút ra ngay, sau đó đứng nép phía sau lưng tôi, sợ sệt:
- Đừng sợ, có anh đây, không sao đâu.
- Về đi babi ơi, em ghét ông ý.
- Thôi mà, lên thăm chị Linh một tí rồi về, được chưa?
Tiểu Ly phụng phịu, mặc dù không thích lắm nhưng cũng vẫn nghe lời tôi, từ từ tiến lên phòng thăm chị Linh. Mạnh đao vẫn ân cần như những gì mà tôi thấy lúc sáng, vừa chạy lên sực nhớ chưa thay khăn ướt cho chị Linh lại lục đục đi xuống, xem chừng chị Linh phen này không cảm động cũng hơi phí. 2 cô nàng này ban đầu dù có hơi khắt khe và chành chọe lẫn nhau, cơ mà càng về sau thì lại càng đối xử với nhau một cách thân thiện hơn, dù chả biết là sự thân thiện ấy có mấy phần là thật, cơ mà dù sao cũng còn hơn là suốt ngày cãi nhau đánh lộn, như thế thì chỉ khó xử thêm cho tôi mà thôi, mà cả hai đều không muốn làm khó tôi, thật may quá. Chị Linh có vẻ đã đỡ mệt hơn, cũng đang ngồi đọc sách, thấy hai đứa tôi lại định lật đật đứng dậy. Rất nhanh, tôi đã địp đỡ Linh lại, cho cô nàng ngồi ngay ngắn trên giường, đặt cân đường hộp sữa lên bàn. Chả biết sao đi thăm người bệnh là cứ phải cân đường hộp sữa, cơ mà dù sao thì tôi cũng chỉ biết như vậy, cũng chẳng còn tặng được gì khác, âu về tinh thần là chủ yếu:
- Hai.. hai người ngồi đi, sao lại đứng cả thế? Tiểu Ly đột nhiên xị mặt, ngồi xuống rồi bẹo má chị Linh, thủ thỉ:
- Bà già bịnh quài, ăn nhiều vào chớ, hức.
- Hì hì, chị không sao mà, Ly dễ thương ghê.
- Cười được nữa, ăn bánh đi, để tui lấy cho.
- Thôi, chị mới ăn cháo... khụ khụ... rồi, để đó lát chị ăn, hì. Nhìn hai cô nàng như vậy, ai bảo họ đã từng là tình địch nào? Một lát sau, Mạnh đao cũng đem một chậu nước nóng lên để lau người cho chị Linh, tất nhiên là không thể để Mạnh đao lau được rồi, tôi thì không muốn nhưng cũng may là có Tiểu Ly ở đây nên chị Linh mới phải miễn cưỡng nhờ em ấy, không thì tôi dính chưởng là cái chắc:
- 2 ông tránh ga đi, nhìn gì mà nhìn, dâm dê. Mạnh đao ngồi vật xuống ghế, thờ dài:
- Sao thế ông anh?
- Chú nói xem, anh hết lòng hết dạ như vậy, thế mà Linh vẫn cứ cứng đầu, haiz, thật chả biết khi nào mới được như chú mày nữa.
- Mẹ ông, ông có biết là tôi theo đuổi Tiểu Ly cả 3 năm nay rồi không, tự nhiên... chị Linh xuất hiện làm Ly nhận ra được tầm quan trọng của tôi, không thì còn lâu nữa. Chả biết Mạnh đao có để tâm những gì tôi nói hay không, nhìn thanh niên mà tôi từng ghét mồ hôi mồ kê nhễ nhại vì chị Linh, đột nhiên tôi lại cảm thấy yên tâm quá mức:
- Ông Mạnh này!
- Gì chú?
- Ông có biết Linh từng quen bao nhiêu người không? Câu trả lời của Mạnh đao thực sự đã khiến tôi bất ngờ, thực sự rất bất ngờ đấy:
- Anh không quan tâm, dù sao thì giờ Linh cũng chỉ một thân một mình, anh không thương thì coi làm sao được Tôi ngẩn người ra một lúc, có phải trước đó tôi đã từng thề non hẹn biển với chị Linh, nhưng rồi chỉ vì nghe một số tin tức không chắc chắn từ một thằng nhóc ở trên mạng, tôi lại cảm thấy sợ và rời xa cô ấy, chẳng phải tôi còn sở khanh hơn cả Mạnh đao hay sao? À không đúng, tôi sở khanh hơn cả Sở Khanh trong truyện Kiều nữa, Mạnh đao từ đầu chí cuối chỉ theo chị Linh thôi, còn tôi thì nhảy từ người này sang người khác, thật đáng khinh bỉ mà:
- Linh nói với anh là mấy người kia chia tay Linh, chả biết họ ghét Linh gì mà đăng stt chửi Linh nọ kia, anh cũng không muốn tra hỏi kĩ, dù sao chuyện cũng qua rồi, hy vọng là Linh không buồn vì chuyện đó, dù sao anh cũng phải cố gắng chú Phong ạ.
- Tôi... cũng nghĩ thế, chúc ông may mắn.
- Chú phải giúp anh đấy nhé, hahaa. Tôi biết tôi là cái thằng háo sắc, cái thấy khốn nạn, đểu cáng và sở khanh, tôi không xứng đáng với chị Linh hay với Tiểu Ly, tôi chỉ là một thằng hèn nhát, chỉ vừa mới có một chút chuyện đã bỏ chị Linh mà đi, rồi chị Linh về lại định rời bỏ Tiểu Ly một lần nữa, vậy mà em ấy vẫn chẳng chấp nhất gì tôi, vẫn một lòng tin tưởng tôi và dành trọn tình cảm cho tôi. Tôi biết tôi sai nhiều, nhưng có lẽ kể từ giờ phút này, tôi phải thật cố gắng, cố gắng sửa sai, cố gắng để bù đắp cho Tiểu Ly thật nhiều, thật nhiều, tất cả những gì trước kia, xin hay bỏ qua một bên, tương lai vẫn còn dài trước mặt, chị Linh đã có Mạnh, và tôi cũng phải có Tiểu Ly. Những dòng suy nghĩ mông lung trong đầu tôi còn chưa kịp dứt thì hai cô tiểu thư đã từ trong phòng tắm bước ra, chị Linh vẫn cái dáng vẻ mệt mỏi nhưng cố gắng mỉm cười, Tiểu Ly thì lộ rõ sự lo lắng, từng bước từng bước dìu chị Linh về giường:
- Em lau người cho chị Linh xong gòi, phiền anh ạ.
- Ừ, để đấy cho anh.
Mạnh đao đón lấy chậu nước từ tay Tiểu Ly, từ từ mang xuống dưới lầu sau khi đã hỏi han và nhận được sự đón nhận tích cực từ phía chị Linh:
- Còn mệt lắm không Linh, muốn gì cứ nói anh, để anh mang thay nước.
- Dạ vâng ạ, hì.
Tình cảm của đôi bạn trẻ tuy chưa có gì gọi là rõ ràng nhưng ít ra là nó cũng đã chớm nở, chớm nở từ sự quan tâm nhiệt tình của Mạnh đao. Cũng phải thôi, chị Linh là dân nghệ thuật, ít nhiều thì cũng có chút ít tâm hồn nghệ sĩ, mà đám nghệ sĩ thì khỏi phải nói, lãng mạn vô cùng, dù ghét dù thích, chị Linh ắt hẳn sẽ phải cảm động trước tấm chân tình của Mạnh đao, đùa chứ ông ấy thức từ đêm qua tới giờ đã chợp mắt chút nào đâu, mẹ, tôi dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, ông Mạnh đao này lụy bà Linh lắm rồi, thật là khiến người đời phải ganh tị:
- Chị Linh sướng nha, có người quan tâm tận răng luôn, khà khà.
- Hì...
Chị Linh có phần không vừa ý với câu nói của tôi, nhưng cũng không thể hiện thật sự rõ. Dù sao tôi cũng đã hứa với Mạnh đao phải giúp ông ý, vậy nên có cơ hội là phải bơm đểu ngay. Bỗng, chuông điện thoại reo vang, người gọi tôi là... con nhóc Trân:
- Thầy ơi!
- Gì mày con chó?
- Chưn đi ỉa mà hết giấy mất tiêu, thầy về lấy hộ cuộn giấy i.
- Giấy cái địt cụ mày, con chó điên này.
Đang mải nói, đột nhiên quay sang, chị Linh làm rớt ly nước, ngã gục xuống dưới nền nhà tạo nên một tiếng kêu chói tai. Tôi như một phản xạ vô thức chạy tới toan đỡ chị Linh dậy, thế nhưng... Tiểu Ly, lúc này, em ấy đang kéo tay tôi lại, mắt đã ngấn lệ. Dù em ấy không nói ra nhưng tôi biết, em ấy sợ, sợ tôi lại có cảm tình với chị Linh mà bỏ quên đi sự tin tưởng và quan tâm của em ấy. Cơ mà lúc này, đây không phải là chuyện tình cảm có thể nói được, cứu người là quan trọng, Tiểu Ly biết, vậy nên em ấy cũng nhanh chóng buông tay tôi ra, khóc thút thít. Không có thời gian nữa, tôi chỉ kịp quay đầu lại trước khi chạy tới bế chị Linh dậy rằng:
- Anh xin lỗi, Tiểu Ly.
Tôi chạy thẳng xuống dưới nhà, miệng không ngừng la lối Mạnh đao gọi lấy xe chở chị Linh đến bệnh viện, tình thế lúc này thập phần nguy cấp, chị Linh đã sốt mấy ngày nay rồi, không thể nào xem nhẹ được. Tôi cũng cùng cả hai lên xe, ngồi phía sau giữ chị Linh lại. Phía bên ngoài kia, Tiểu Ly bé bỏng, đang đan hai tay vào nhau, đôi mắt đỏ hoe đứng trước cửa nhà. Một nỗi buồn vô hạn diễn ra trong lòng tôi. Thật lòng, anh xin lỗi...