Thiệt tình là lúc quái nào trong đầu tôi cũng suy nghĩ như vầy, tức là tôi chỉ xem chị Linh hiện tại là một người thân, một người bạn và một người chị mà thôi, thực sự đấy, còn người mà tôi yêu là Tiểu Ly, điều này tôi có thể cam đoan là thật. Thế nhưng con gái mà, trong tình yêu là không thể nào có sự nhường nhịn được, Tiểu Ly hiền là vậy nhưng em ấy cũng không thể chấp nhận tôi cứ liên tùng tục quan tâm đến chị Linh mà bỏ quên đi sự có mặt của em ấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này người sai là Tiểu Ly chứ không phải là tôi, vì lúc này tình thế cấp bách, chị Linh thì ngất xỉu, dù có là một người không quen biết, tôi cũng phải xắn tay áo mà giúp, huống hồ chị Linh lại từng là người yêu của tôi, không giúp, liệu có phải đạo không? Tôi không trách Tiểu Ly, em ấy hiểu rằng cảm xúc lúc này chỉ là nhất thời, và em ấy biết là nó sai, vậy nên Tiểu Ly vẫn tiếp tục im lặng lên xe theo tôi và ông Mạnh chở chị Linh đi viện mà không mảy may than trách gì cả. Chúng tôi vật vờ ngoài cửa phòng cấp cứu suốt gần nửa giờ đồng hồ, tất cả đều mang trong mình những nỗi niềm và tâm trạng khác nhau. Tôi thì vừa lo lắng vừa có phần buồn, Tiểu Ly thì ngồi im chẳng nói tiếng nào, ánh mắt vẫn cứ dõi theo từng cử chỉ hành động của tôi, còn Mạnh đao, đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, tay chân cứ phải gọi là liên tục. Một lát sau, vị bác sĩ già với đôi mắt hiền hậu bước ra từ cửa phòng cấp cứu, mặt ông giãn ra, lộ vẻ hài lòng. Cả tôi và Mạnh đao không ai bảo ai, đều đứng phắt dậy và tiến lại gần cửa phòng cấp cứu, chỉ riêng Tiểu Ly là vẫn ngồi im lặng, cả hai nhanh nhẩu:
- Bác sĩ, bạn con sao rồi ạ? - tôi la liếm
- Bạn tôi sao rồi bác sĩ?
Vị bác sĩ già cười hiền, ông vỗ vai 2 đứa tôi:
- Không có gì, chỉ là sốt siêu vi thôi, nghỉ ngơi uống thuốc vài hôm sẽ khỏi, cơ mà nhớ ăn uống đầy đủ. Có thể vào thăm bệnh nhân được rồi.
- Dạ vâng, cám ơn bác sĩ ạ, may quá.
Mạnh đao tiến vào rất nhanh. Tôi cũng toan tiến vào, nhưng rồi... nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng khóc nấc từ phía sau. Tiểu Ly bé bỏng đang khóc, em ấy vừa đưa tay dụi mắt vừa nhìn tôi với một ánh mắt đượm buồn, Tiểu Ly chẳng nói câu nào, cũng chẳng mảy may trách tôi gì cả, em ấy chỉ lặng lẽ buồn và khóc... Và rồi, có lẽ, điều gì đến cũng phải đến, sự chờ đợi cũng như nhẫn nhịn của Tiểu Ly đã là quá lâu, em ấy không thể nào cứ tiếp tục tin tưởng vào một thằng không biết điểm dừng như tôi, cũng không thể nào có thể tha thứ cho tôi mãi như thế được. Chị Linh là con gái, chị Linh rất cần sự quan tâm, vậy nhưng Tiểu Ly cũng vậy mà, em ấy đâu phải người vô hình, em ấy cũng cần quan tâm chứ. Rồi, Tiểu Ly che miệng khóc và em chạy thật nhanh đi mất. Tôi đứng phỗng tại đó. Tôi biết, lúc này, mọi hành động của tôi đều có thể khiến nó phản tác dụng, tôi sẽ tìm Tiểu Ly, nhưng không phải lúc này.
Nuốt nước mắt, tôi lẳng lặng tiến vào trong với hai ông bà kia, Mạnh đao đang cầm tay chị Linh còn chị Linh thì đang nhìn Mạnh đao trìu mến, bất giác, tôi khẽ nép người vào sát cửa, lắng nghe:
- Sau này đừng giấu anh gì cả, cứ nói với anh, biết không?
- Vâng ạ, anh đừng lo, em không sao.
- Linh à?
- Dạ?
- Anh biết có thể em không tin... nhưng, em... em... làm vợ anh nhé?
Mạnh đao lôi từ trong túi ra một chiếc hộp be bé xinh xinh, trong hộp là một cái nhẫn kim cương be bé cực xinh, phải thôi, kim cương mà, xinh là phải, ông ý quỳ xuống, để mặc chị Linh đang ngơ ngác. Nhận thấy tình hình có vẻ không được ổn lắm, và có khả năng là chị Linh sẽ từ chối, vậy nên tôi nhảy vào ngay, vỗ tay bem bép:
- Woahhh, chúc mừng 2 anh chị, vậy là Phong đại hiệp sắp có cháu bế rồi, vỗ tay vỗ tay. Kìa ông Mạnh nhìn gì nữa, đeo nhẫn cho chị tôi đi, nhanh lên!
- Ừ ừ...
Mạnh đao bối rối đeo nhẫn vào ngón cho chị Linh, cô nàng lúc này mới tủm tỉm cười, chắc mấy ngày chăm sóc đã khiến bà ý cảm động rồi, tuyệt quá:
- Nhưng em như vậy... anh vẫn chấp nhận em... ?
- Dù em có như thế nào, anh vẫn sẽ theo đuổi em đến cùng, anh yêu em.
Ông anh rể và bà chị gia sư cute của tôi, hai người nói chuyện vớ vẩn gì đó mà có vẻ là tôi chưa biết. Và rồi chị Linh gục đầu vào lòng ông Mạnh, cảnh tượng lãng mạn đó đã không thể nào thoát khỏi máy quay của tôi, đoạn cầu hôn sặc mùi ngôn lù... à nhầm ngôn tình này đã được tôi post lên facebook và nhận được vô số lượt chia sẻ sau đó, tất nhiên, Tiểu Ly cũng thích nữa, nhưng mà... khoan đã, chuyện này quan trọng hơn:
- Này này, chuyện đó là chuyện gì thế?
Chị Linh ngượng ngùng một lúc:
- Thật ra, chị... chị không thể có con được... chính vì vậy mà như gấ... như Phong thấy đấy, chả có người nào muốn cùng với chị hết, chỉ có anh Mạnh...
Cô nàng vừa nói, vừa nhìn tôi với ánh mắt không được ổn cho lắm, có vẻ là đang trách khéo tôi đây. Nhưng cũng phải thôi, cái loại tôi thì phải chửi thẳng vào mặt chứ trách khéo thì còn nhẹ quá. Tôi là loại sở khanh đểu cáng, nhưng điều này tôi nhớ là tôi tự chửi mình không biết bao nhiêu lần rồi, vậy nên hôm nay tôi sẽ không chửi nữa. Vậy là chị Linh không xấu như tôi tưởng, chị Linh không phải loại đứng núi này trông núi nọ, chỉ là chị không thể sinh con cho mấy thằng mặt dày óc trâu kia mà thôi... à tôi không chia tay chị Linh vì cái đó, tôi chia tay vì tôi nghĩ chị ý đa tình mà, nhớ chứ, đừng vội chửi tôi, tôi mà điên lên thì cắt truyện ngay tại đây đấy, định mệnh. Nhưng cũng chẳng phải lo, thời đại này người ta vứt con nhiều lắm, cứ vào cô nhi viện thì cả đám con nít, thích đứa nào chọn đứa đó... Hình như cái kiểu nói của tôi hơi mất dạy quá, nhưng đại khái ý của tôi là hai người họ có thể lựa chọn cách mà tôi nói, không cần có con tự nhiên, có con bằng cách nhân tạo cũng được mà, hì hì. Tôi nhất thời không nói được gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống và theo dõi đôi bạn trẻ, có vẻ là tôi sắp được ăn đám cưới rồi, á đù, chưa có lương, holy shit:
- Vậy ông anh với bà chị của tôi định khi nào tổ chức đây?
- Tùy Linh vậy.
- Đợi bố mẹ chị vào rồi chị sẽ nói luôn một thể, hì.
- Từ từ thôi nhé, để em lãnh lương tháng này đã, ahihi.
Cả 3 người chúng tôi đều cười giòn tan, rút cục, sau bao biến cố, chẳng phải là chúng tôi đều trở về đúng với trật tự ban đầu hay sao, tôi theo đuổi Tiểu Ly và chị Linh với ông Mạnh, âu cũng là định mệnh.
Trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, tôi không để cho bản thân kịp nghỉ ngơi một chút nào cả, tôi ngay lập tức gọi điện tìm Tiểu Ly:
- Alo?
- Tiểu Ly hả, anh...
- Beep beep beep.
Cô nàng cúp máy cái rụp, như mọi lần giận nhau trước đây, và tất nhiên, với cái mặt dày hơn cái đít nồi của tôi, tôi sẽ vẫn tiếp tục gọi lại:
- Đừng như vậy mà Ly, anh...
- Beep beep beep.
Tôi không nhớ là tối hôm đó tôi gọi được bao nhiêu cuộc, chỉ nhớ là hình như trên dưới 20 lần, tiếng beep chuyển thành “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau“. Hây dà, hình như lần này Tiểu Ly giận tôi thật, à không, ý là giận kinh khủng luôn chứ không phải hờn dỗi như mọi ngày đâu. Sốt ruột, tôi phóng xe qua nhà Tiểu Ly tìm cô bé, tất nhiên là ba mẹ em ấy thông báo rằng em ấy không có ở nhà, và khốn nạn nhất là:
- Gì vậy Phong?
- Dạ con chào cô, Ly có nhà không ạ?
- À hồi chiều cô thấy nó hậm hực về nhà, chả nói chả rằng, mới nãy thì đi chơi với mấy con bé bạn nó rồi, hai đứa lại giận nhau à?
- Dạ... vâng, hì hì.
- Này này, không định làm rể tao à thằng nhãi? - ba Tiểu Ly nạt
Tôi với ba của Tiểu Ly phải nói là hợp hơn cả cứt với đít, cả hai đều thích cờ vây, đều thích AC Milan và đều thích tuyển Ý, chưa kể, lâu lâu rảnh rỗi là nhạc phụ lại kéo tôi sang làm bạn nhậu, riết có một đợt mà tôi ở nhà Tiểu Ly nhiều hơn cả em ấy nữa cơ:
- Chú nhớ nhắn Ly là con tới nhá, em ấy giận con dữ quá không thèm nghe máy luôn.
- Rồi, mai rảnh không, sang làm vài ly, chú có vài con mực đây, khà khà.
- Dạ vâng, có gì mai con qua, thôi chào cô chú, con về đây.
Sau màn đối đáp không thu lại được kết quả gì, tôi cũng chán nản quay đầu xe chạy về nhà, không quên tạt qua cửa hàng tạp hóa mua cho nhóc Trân mấy cái bánh su kem, lỡ hứa với con nhỏ rồi. Và tôi cũng chẳng hiểu tại sao nữa, tìm hoài chẳng thấy, mà không muốn tìm lại gặp, Tiểu Ly, đang đong đưa trên chiếc xích đu bên công viên phía đối diện, cô nàng đang chơi với một chú chó con, cũng chẳng biết từ đâu ra nữa. Tôi mua nhanh một mớ bánh rồi tí tởn chạy sang. Tiểu Ly thấy tôi từ từ tiến lại, liếc mắt nhìn một tẹo, rồi lại quay sang đùa với chú cún, mà chó con, là tôi đó chứ ai:
- Tiểu Ly à, anh xin lỗi, em cũng thấy mà, anh chỉ muốn anh Mạnh với chị Linh...
Tiểu Ly dường như chẳng muốn nghe tôi nói, cô nàng đứng phắt dậy, chạy tới chỗ để xe, leo lên xe và toan phóng đi. Thấy vậy, tôi đành bắt chước mấy cảnh trong phim hành động, tôi chạy thật nhanh ra chắn trước đầu xe của Tiểu Ly, dang rộng hai tay:
- Em mà không tha thứ cho anh thì tung chết cụ anh đi cũng được.
Chẳng nói chẳng rằng, tôi nhắm mắt lại và thản nhiên đón nhận cái đầu xe sắp đến tung nát... thằng em của tôi. Nói đùa chứ không thản nhiên lắm đâu, mắt mũi nhắm tịt hết. răng lợi cứ phải gọi là ken két. Và rồi... Tiểu Ly lái xe vọt qua người tôi, chẳng có cái quái gì xảy ra cả, định mệnh, con nhỏ tung chẳng tung, nói cũng chẳng nói gì, chạy mất dép, thật là chẳng ra cái thể thống gì cả.
Tôi thật sự cảm thấy lo lắng, dù mọi lần có giận dỗi thế nào đi chăng nữa thì Tiểu Ly babi của tôi cũng không làm quá như thế này, à mà không, bình thường toàn kiểu:
- Ly biết Ly sai mà, xin lỗi Ly đi.
Bây giờ thì im re, chẳng nói năng gì cả. Thà là em ấy mắng tôi, chửi tôi, đánh đập tôi một cách tàn nhẫn còn hơn là cứ im lặng thế này, cảm giác bị người con gái mình thích bơ đẹp quả thực là một cảm giác không hề dễ chịu đâu, tin tôi đi.
Chán nản, tôi đành xách đít về nhà, không quên đem theo cả kí bánh su về cho nhóc Trân. Đùa, tôi không thương em gái tôi nhiều đến mức đó đâu, chẳng qua là tôi mua cho Tiểu Ly thôi, thế mà, à thôi, cũng được, không cho em này thì cho em khác, tôi quyết định chạy sang nhà nhỏ Vân cho nó một ít. Nhưng rồi chợt nghĩ lại, giờ đã hơn 10h, nhỡ đâu qua đúng lúc nhỏ Vân và anh Chris đang xếp hình, há chẳng phải là tôi tự chuốc họa vào thân sao? Đành rằng chúng tôi là bạn thân, cơ mà đánh đổ LEGO của nó thì không khéo nó nhét đầu tôi xuống cống không biết chừng. Suy đi tính lại, tôi quyết định về cụ nó cho xong, mất thời gian vãi chày.
Lại lọ mọ ghé sang nhà chị Linh, này này, không phải là tôi lưu luyến gì ông bà ấy đâu nhé, chỉ là muốn cho ông bà ý ít bánh thôi.
Xong xuôi đâu đó, tôi tót về nhà với nửa kí bánh trên tay. Khỏi phải nói, nhỏ Trân coi tôi như thánh sống, nó ôm tôi hôn hít đủ kiểu:
- Aaaawww, cám ơn hai, yêu hai bự như này này.
- Ăn ít thôi không lại thành cái lu ngồi lên bụng tao là tao phọt cứt đấy.
- Hihi, hai ăn bánh nè, để Chưn pha nước cho hai nha.
- Thôi, ăn đi rồi đi ngủ sớm, mai còn đi học đấy.
Con bé cuời tít mắt:
- Yêu hai... ê, mà không có cho chịch đâu, đừng có nhìn, đi đi, đi dùm đi.
- Khốn nạn, vừa bảo yêu xong, cái con khỉ này.
Thấy em gái bé nhỏ vui, tự dưng tôi cũng đâm ra vui lây, mặc dù vẫn phải mỏi mệt lắc đầu cười khổ. Xem ra, tình yêu của tôi lại một lần nữa bất trắc rồi, haizzz.