CHƯƠNG 16
Mùa hè năm nay, tựa hồ đến hơi sớm.
Cuối tuần, Lý Liên Y đúng lịch đến chơi nhà Anh Lê.
Hai người cùng nhau đọc sách, Anh Lê giới thiệu cho Lý Liên Y bộ phim mới, cùng nhau mở DVD xem phim trong phòng khách.
Lúc Anh Lê đến phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa cơm, Lý Liên Y ra vườn hoa ngắm cảnh.
Hoa hồng năm nay đặc biệt nở rộ, đua nhau khoe sắc.
Lý Liên Y ngẩng đầu nhìn lên, thấy một trời đầy mây, dường như chỉ một lúc nữa là sẽ đổ mưa.
Thấy A Ngốc đang nằm ghé bên ống cống, vẫn không nhuc nhích gì, Lý Liên Y nảy lên ý định trêu chọc nó, đi đến, vỗ vỗ đầu A Ngốc, “Này, chơi với tao nhé.”
Xúc cảm nơi bàn tay chạm vào, tựa hồ so với trước đây có chút không giống, Lý Liên Y vẫn sờ sờ A Ngốc, trong lòng nổi lên một loại cảm giác khác lạ.
Tiểu Nháo bỗng cất tiếng meo meo meo.
“Anh Lê! Anh Lê!”
Nghe thấy tiếng thét chói tai chưa bao giờ có của Lý Liên Y, Anh Lê vội vàng chạy tới, “Làm sao vậy?”
Lý Liên Y nhấc một ngón tay chỉ chỉ, “A Ngốc…”
Anh Lê đi đến, sờ sờ chú chó, ngực thầm kêu không tốt, nói với Lý Liên Y: “Nhanh, đến chỗ bàn trà, lấy chìa khóa xe hộ tôi.” Nói xong, ngồi xổm xuống nhanh chóng ôm lấy A Ngốc.
Lý Liên Y nghĩ có chút không thể tin, Anh Lê cư nhiên có được sức lực lớn như vậy, có thể ôm A Ngốc đi tới tận chỗ ô tô.
“Tôi cũng muốn đi.” Lý Liên Y biết anh định đến đâu, cậu cũng muốn đi theo.
Anh Lê trong lòng đoán chừng cũng biết, anh biết thời gian của A Ngốc đã không còn nhiều, không muốn để Lý Liên Y thấy được tình cảnh như vậy.
“Không, cậu ở nhà chờ tôi.”
Lý Liên Y lôi kéo cửa xe, “Tôi phải đi.”
Anh Lê bất đắc dĩ, thời gian không còn nhiều, anh vội vã lái xe, một đường hướng tới chân núi chạy như bay.
Bác sĩ thú y từ phòng giải phẫu đi ra, vỗ vỗ vai Anh Lê, “Tôi đã nói với anh, tôi nghĩ anh nên chuẩn bị tâm lý đi.”
Anh Lê giật mình, ngã ngồi trên ghế.
Lý Liên Y ở một bên hỏi: “A Ngốc làm sao vậy?”
Bác sĩ thú ý sờ sờ đầu cậu, “Nó quá già rồi… Cái này chỉ là quy luật tự nhiên mà thôi.”
Lý Liên Y kéo kéo bác sĩ, trừng mắt nhìn ông, “A Ngốc… có phải đã chết?”
Bác sĩ gật đầu, không nói gì, vỗ vỗ lưng cậu.
Lý Liên Y hét ầm lên: “Không thể thế được! Tôi không tin! Nó còn khỏe cơ mà! Tôi không tin!”
Bác sĩ thú y vội vàng trấn an Lý Liên Y, Anh Lê kéo lại cậu nhóc đang giãy giụa, để cậu ngồi bên cạnh mình.
“Liên Y, A Ngốc tuổi đã cao…”
“Cuối tuần trước còn khỏe mạnh kia mà!”
Anh Lê cố ép cho thanh âm trở nên thật bình thản, “Liên Y, A Ngốc chết là tự nhiên thôi. Sinh lão bệnh tử là quy luật của cuộc sống, sinh mệnh nào cũng sẽ đến ngày này. A Ngốc nếu như so với con người, thì cũng đã là người già trăm tuổi, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi…”
“Tôi không muốn!” Lý Liên Y thét chói tai, “Tôi không muốn nó chết!”
Anh Lê cũng rất uể oải, dù đã có chuẩn bị trước rằng cái ngày này sắp đến. Năm ngoái đưa A Ngốc đi kiểm tra sức khỏe, bác sỹ thú y đã nói qua về chuyện này, vậy nên trong lòng luôn hiểu rõ.
Hiện tại, ngày này đã thực sự đến, anh cảm giác như ***g ngực bị phá đến nát tan trơ trụi, để gió vu vu thổi qua, lạnh tưởng như muốn chết.
Hai người ngồi trong phòng khám của bác sĩ thú y một lúc lâu mới rời đi.
Bác sĩ để A Ngốc ở lại, Anh Lê hẹn ông ta ngày mai lại đến, đem A Ngốc về khu nghĩa địa dành cho thú nuôi.
Trên đường về nhà, Anh Lê và Lý Liên Y, không ai nói câu nào.
Ngồi trên sô pha, Anh Lê chống đầu, nói với Lý Liên Y: “Xin lỗi, Liên Y, cậu trở về đi. Ngày hôm nay sợ rằng không thể mời cậu ở lại ăn cơm được rồi.”
Lý gia sai tài xế cùng bảo vệ đến, từ phòng khám thú y, theo xe của Anh Lê về tới con đường tĩnh lặng, hiện tại đang đậu ngoài cửa.
Lý Liên Y lắc đầu, “Tôi không về.”
Anh Lê thấp giọng nói: “Đừng như vậy, cậu trở về đi…”
“Tôi sẽ ở cùng anh.”
Lý Liên Y ngồi xổm trước mặt Anh Lê, con mắt tràn ngập nước, nhìn anh.
“Tôi mà đi, anh sẽ rất cô đơn.”
“Người nhà sẽ lo lắng cho cậu…”
Lý Liên Y nhấc điện thoại cạnh bên, “Tôi ở lại cùng anh, bọn họ sẽ không lo lắng, tôi sẽ gọi điện báo cho chị hai biết, hôm nay tôi ở lại nhà anh.”
Quay ra nhỏ giọng nói chuyện một lúc với Lý Khỉ Lục, Lý Liên Y trở lại, “Chị nói tôi có thể ở lại.”
Anh Lê gật đầu, nghiêng mình dựa vào tay vịn sô pha, chẳng buồn đứng dậy.
Hai người chẳng còn tâm tình ăn uống, Lý Liên Y vào bếp pha trà, đặt lên bàn.
Anh Lê bán nằm ở sô pha, không chút biểu tình, chỉ ngơ ngẩn, một câu cũng không nói.
Lý Liên Y ôm Tiểu Nháo, ngồi xuống cạnh anh.
Lẳng lặng cùng anh ngồi một lúc, cậu nhẹ giọng hỏi: “Anh không khóc sao?”
Anh Lê thở dài một hơi, không nói gì.
“Anh thực sự không khóc sao?”
Nghe câu hỏi của Lý Liên Y, Anh Lê cụp mi mắt.
Khóc ư? Thật vô ích.
Anh nhớ lại cái lúc A Ngốc mời đến đây, khi đó, mình còn đang học trung học, khoảng thời gian kết giao được những người bạn cùng lớp tốt nhất, cũng là quãng thanh xuân phơi phới của mình…
Lớp của anh nổi tiếng đoàn kết, thân thiết như người một nhà.
Sau đó… lên đại học, rồi sau nữa…
Chuyện sinh tử nhìn cũng đã thành quen.
Khoảng thời gian ấy, đã từng ra vào nhà xác của bệnh viện, đưa tiễn những người bạn tốt đến cuối đoạn đường.
Bao nhiêu lần rồi? Anh Lê tự hỏi chính mình.
Bảy lần.
Lúc này đây, là đang ngây người.
Anh Lê đột nhiên nở nụ cười, cười đau đớn, cõi lòng như đã nát tan, Lý Liên Y nhìn mà kinh hãi.
Không tự chủ được, cậu vươn tay ôm lấy anh, “Anh đừng như vậy…”
Anh Lê vẫn trầm mặc, không nói thêm câu nào nữa.
Đêm đã khuya, Anh Lê không ngủ được, anh dành lại phòng ngủ cho Lý Liên Y, còn mình nằm ở sô pha phòng khách, đã gần một đêm.
Ngày hôm sau, Lý Liên Y thức dậy, vội vàng tìm Anh Lê.
Qua một đêm, anh thoạt nhìn tiều tụy đi nhiều, mặt đã lún phún râu.
Làm qua loa bữa sáng, hai người ăn xong, vội đến chỗ bác sĩ thú y.
Liên lạc với nhân viên quản lý nghĩa trang cho thú nuôi, buổi chiều cùng ngày, A Ngốc được an táng tại nơi đó.
Anh Lê yên lặng đặt xuống một bó hoa hồng trắng, nhìn mộ bia có ảnh chụp A Ngốc, lẳng lặng đứng thật lâu.
Lý Liên Y đứng bên cạnh nhìn anh. Nét mặt Anh Lê lúc này, toát lên vẻ bi thương sâu sắc, cảm giác như anh đang cố gắng kiềm chế chính mình.
Anh Lê luôn tỏ ra mạnh mẽ từ trước đến nay dường như đã không còn, lộ ra một phần yếu đuối, ánh mắt nói lên vô hạn đau thương, cùng cố gắng duy trì cho tỉnh táo.
Lý Liên Y nghĩ, A Ngốc nhất định cũng không mong muốn anh khóc, nhất định là như vậy, vậy nên, anh mới không khóc.
Rời khỏi nghĩa tranh thú nuôi, Anh Lê nhìn sang chiếc xe đen có rèm che bên đường.
Đó là xe nhà họ Lý, là bảo vệ cùng tài xế thân cận của Lý Liên Y.
Hướng về phía chiếc xe, Anh Lê nói: “Cậu trở về đi.”
Lý Liên Y lắc đầu, “Không.”
“Mau, trở về đi, cậu đã ở bên ngoài một đêm, người nhà sẽ lo lắng.”
“Tôi phải ở bên cạnh anh.”
Lý Liên Y biết, mình lúc này không thể để mặc anh.
Anh Lê cúi đầu, nhìn Lý Liên Y, “Mau, trở về đi… Để tôi an tĩnh một chút.”
Lý Liên Y kéo lấy áo anh không buông, sau đó cầm tay anh nói, “Tôi sẽ không làm ồn anh, tôi muốn ở bên cạnh anh.”
Tâm anh đã mệt mỏi lắm, không muốn nói thêm gì nữa, gật đầu, để Lý Liên Y lên xe mình.
Cậu lại muốn ở lại qua đêm.
Đêm đó, làm món sandwich đơn giản, ăn xong, Anh Lê một mình ngồi đờ đẫn trên sô pha.
“Anh vẫn không khóc sao?” Lý Liên Y lại hỏi.
Anh Lê trầm ngâm một lúc, đáp: “Tôi từng nghĩ, tôi sẽ không thể quên được nỗi đau này. Nhưng nó đã yên bình sang thế giới bên kia. Tôi và nó đã từng yêu quý, đối xử rất tử tế với nhau, những hồi ức lưu lại đều chỉ là những điều tốt đẹp. Chỉ cần những hồi ức này, tôi đã thỏa mãn rồi, tin rằng A Ngốc cũng vậy. Vậy là đủ rồi.”
Anh Lê đang tự khuyên nhủ chính mình.
Lún sâu vào bi thương là không được, đối với người đã qua đời, kẻ còn sống phải thực kiên cường, cùng dũng cảm mà sống.
“Tôi nghĩ A Ngốc cũng mong rằng tôi sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần.”
Vẻ mặt của anh trở nên thanh thản, giọng nói bình tĩnh, lây sang cả Lý Liên Y, cậu cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Ý của anh là, anh đã có thể dứt bỏ nỗi đau buồn?”
Anh Lê gật đầu.
Biểu tình của anh lúc này, trong sự bình tĩnh còn mang theo một tia kiên cường, đâm vào nơi sâu nhất trong nội tâm Lý Liên Y, cậu trừng mắt nhìn anh, lòng dâng lên một cỗ tức giận mãnh liệt, cảm thấy thực không cam tâm.
——-o0o——-