CHƯƠNG 17
Biểu tình của anh lúc này, trong sự bình tĩnh còn mang theo một tia kiên cường, đâm vào nơi sâu nhất trong nội tâm Lý Liên Y, cậu trừng mắt nhìn anh, lòng dâng lên một cỗ tức giận mãnh liệt, cảm thấy thực không cam tâm.
Vì sao Anh Lê lại bình tĩnh như thế? Vì sao anh có thể dứt bỏ được nỗi đau buồn?
“Vậy sao, tôi dứt không được!”
Anh Lê đột nhiên bị làm cho kinh ngạc, sự oán độc hiện lên trong ánh mắt Lý Liên Y làm anh thấy rùng mình, giây phút ấy cậu bé đáng yêu an tĩnh thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Lý Liên Y, hiện lên một nỗi ám ảnh không nói nên lời, có thể nói, khuôn mặt ấy giờ đã không còn mang vẻ thiên sứ, mà là sự tà mị.
“Tôi dứt không được!”
Lý Liên Y lặp lại, âm âm trừng mắt nhìn anh.
Anh Lê nắm tay cậu, trấn an, “Liên Y, đừng như vậy, A Ngốc đi không hề đau đớn, này…”
“Tôi không nói chuyện con chó của anh!”
“Liên Y…”
“Từ khi mẹ tôi chết, tôi đều dứt không được!”
Ngay khi Lý Liên Y trừng lớn hai mắt rống lên một câu kia, Anh Lê thoáng cái đã hiểu.
Xem ra đấy chính là cánh cửa lòng của cậu.
Cậu vẫn luôn đóng chặt tâm hồn, không muốn nói cho bất kỳ ai biết cánh cửa đó là gì. Cái chết vừa rồi đã kích động cậu, khiến cậu rốt cuộc cũng chịu bộc bạch tâm tư với anh.
Anh Lê sát lại gần, ôm lấy Lý Liên Y, thân thể thiếu niên gầy yếu, trong lòng anh bởi vì phẫn hận mà run rẩy.
“Đừng như vậy, Liên Y, đừng như vậy… Sinh lão bệnh tử là quy luật của mọi sinh vật, chúng ta cần phải nhìn thẳng vào sự thật.”
Lý Liên Y cắn răng phát ra tiếng ken két, trong phòng khách an tĩnh, nghe ra bỗng trở thành một âm thanh quỷ dị, ngay cả Anh Lê cũng khó có thể chịu được.
“Liên Y, đừng như vậy, thả lỏng…”
Anh vuốt vuốt lưng cậu.
Lý Liên Y đột nhiên thử khẽ cắn lên vai Anh Lê, rồi liền hung hăng cắn mạnh hơn, mang theo hận ý nồng đậm, tựa như người đang ôm cậu chính là kẻ thù vậy.
Anh Lê nheo một bên mắt, chấp nhận bị cắn cũng không đẩy người trong lòng ra.
Một lát sau, Lý Liên Y chậm rãi buông lỏng hàm răng, đẩy anh ra, duy trì một khoảng cách với anh.
Anh Lê bình thản nhìn chăm chú vào Lý Liên Y khuôn mặt vẫn còn đang nhăn nhó vì căm hận, “Mẹ qua đời, không phải là lỗi của cậu…”
Lý Liên Y đột nhiên vung tay lên, cánh tay gần như đã đánh vào mặt Anh Lê, “Anh thì biết cái gì chứ!”
Anh nắm lấy tay cậu, không phải sợ cậu vì giận dữ mà ra tay với mình, mà chỉ là sợ cậu tự làm thương tổn chính mình mà thôi.
“Cậu có thể nói cho tôi biết, nếu như cậu muốn.”
Thái độ cùng giọng nói dịu dàng bình thản của anh, khiến Lý Liên Y dần dần thả lỏng hơn, cậu nắm chặt tay, cúi đầu, ngồi trở lại sô pha.
Hai người yên lặng ngồi một hồi lâu, Lý Liên Y cuối cùng cũng mở miệng, nói với Anh Lê tất cả về câu chuyện cũ mà cậu đã chôn vào một góc trong lòng, niêm phong thật kỹ.
Anh Lê an tĩnh lắng nghe.
Sau gần một tiếng kể lại, rốt cục Anh Lê đã biết được câu chuyện khi còn nhỏ của Lý Liên Y.
Cha mẹ của cậu, yêu nhau mà nên duyên vợ chồng, sau khi kết hôn, cha cậu thường xuyên bận rộn với sự nghiệp của gia tộc, rất hay công tác ở nước ngoài, thời gian làm bạn với người vợ của mình chẳng được bao nhiêu.
Mẹ cậu không chịu cô đơn, hồng hạnh xuất tường (*), kết thân với một người đàn ông đã có vợ.
Cha cậu vì để vãn hồi cuộc hôn nhân mà trở lại nhà, muốn một lần nữa chuyển hồi tình cảm của vợ mình. Nhưng mẹ cậu lại cuồng dại yêu người đàn ông kia, nhất quyết muốn ly hôn để tái giá với ông ta.
Cuối cùng, chuyện ngoại tình này bị bại lộ, vợ của người kia giao hẹn cùng cha cậu để đàm phán, bốn người rốt cục mặt đối mặt nói chuyện.
Người đàn ông có vợ kia rất hổ thẹn, muốn kết thúc mối quan hệ không bình thường này.
Mẹ cậu cuồng dại yêu thế nhưng lại dây dưa không buông, bốn người đều rơi vào nỗi thống khổ vô biên.
Mẹ cậu dù thế nào cũng không nguyện ý buông tay, truy đuổi người ta đến gần như điên cuồng, việc này đã làm cho đôi vợ chồng kia hầu như sụp đổ về tinh thần.
Cuối cùng, vợ của người kia thấy việc đàm phán không có kết quả, bèn giết chết mẹ Lý Liên Y, sau đó tự sát.
Phòng khách an tĩnh, chỉ có tiếng vang từ lời bộc bạch của Lý Liên Y.
“Bà ta đến nhà của chúng tôi, bà rất đẹp, quần áo mũ nón chỉnh tề. Chúng tôi chưa gặp bà ta bao giờ, nghĩ rằng chắc bà ta là khách. Bà ta cười với mẹ rồi cùng nhau vào thư phòng, lúc đầu, rất yên lặng, về sau, âm thanh cãi vã càng lúc càng lớn…”
“Ngay lúc người giúp việc mở cửa, tôi chạy lại xem, bà ta đang cầm một con dao trên tay khua khoắng lung tung, từng nhát từng nhát chém vào cổ mẹ tôi, nơi nơi đều là máu tươi, trên bàn, trên sàn nhà, trên sô pha, nhiễm đỏ cả quần áo của mẹ tôi… Mà mẹ tôi lại không hề nhúc nhích, bà ta vẫn cứ chém, vẫn cứ chém…”
“Sau đó, bà ta lại dùng con dao ấy, cắt cổ của chính mình, máu bắn ra, phun lên vách tường…”
“Người giúp việc che lại mắt tôi, thế nhưng, tôi đều đã thấy cả, thấy hết…”
“Bọn họ cho rằng, tôi cái gì cũng không biết, bọn họ nói tôi cái gì cũng không nghe, không thấy, kỳ thực, tôi cái gì cũng biết, cái gì cũng biết hết mà…”
Anh Lê càng nghe càng đau lòng, chờ đến khi Lý Liên Y kể xong, anh nhẹ giọng hỏi: “Năm đó, cậu mấy tuổi?”
“Bảy tuổi.”
Anh Lê khẽ thở dài một tiếng.
Liên Y khi đó, còn nhỏ như vậy, thực sự không nên để cậu ấy phải chứng kiến loại chuyện kinh khủng thế này.
“Mẹ cậu cũng là người bị hại…” Anh Lê nhẹ giọng nói.
Lý Liên Y đột nhiên nhảy dựng lên, nắm chặt tay trừng mắt với anh, lớn tiếng kêu: “Người bị hại! Bà ta! Bà ta! Còn tôi thì sao? Tôi thì sao! Cha tôi, các anh, các chị, chúng tôi thì sao chứ! Bà ấy có nghĩ đến chúng tôi hay không! Bà ấy có lúc nào nghĩ tới chúng tôi! Bà ấy quá ích kỷ, chỉ lo lắng cho bản thân mình! Bà ấy có nghĩ đến chúng tôi hay không! Có nghĩ đến hay không chứ! Anh cư nhiên còn nói bà ấy là người bị hại! Người có gan làm, thì phải tự gánh chịu hậu quả thôi!”
Nhìn một Lý Liên Y kích động đến sắp nổ tung như vậy, Anh Lê thoáng chốc đã hiểu rõ tất cả.
Lý Liên Y căm hận mẹ của mình, chính cái phần hận ý này, đã khiến cậu đóng chặt cánh cửa tâm hồn.
“Bởi vậy… cậu mới ghét phụ nữ…”
Lý Liên Y gật đầu, oán hận nói, “Đúng vậy, tôi rất ghét, ghét mái tóc quăn của bà ấy, ghét khuôn mặt trang điểm, ghét móng tay dài, ghét mùi nước hoa của bà, ghét tất cả những gì của bà ta, tất cả tất cả!”
“Bà ấy là mẹ của cậu, Liên Y.”
Lý Liên Y lớn tiếng kêu lên: “Bà ta không phải! Bà ta là tình nhân của người đàn ông đó! Bà ta không phải là mẹ tôi, bà ta không hề yêu thương tôi!”
Anh Lê không ngừng lắc đầu, muốn nói cho Lý Liên Y hiểu rõ, “Liên Y, đừng như vậy, tôi tin rằng bà ấy có yêu thương cậu.”
“Tôi không tin! Trong lòng bà ấy chỉ có người đàn ông kia! Bà ấy thậm chí còn không thương cha tôi!”
“Nếu như chưa từng yêu nhau họ sẽ không kết hôn”
“Bà ấy đã nói muốn cùng với người đàn ông kia!”
Anh Lê cầm tay cậu, muốn xoa dịu đi tâm tình nôn nóng và kích động nơi cậu, “Không, không phải như vậy đâu bà ấy nhất định rất yêu cậu, cũng đã từng yêu cha cậu, nhất định là vậy.”
“Tôi hận bà ấy, bà ấy bỏ lại tôi, chỉ lo cho bản thân mình! Tôi hận bà! Tôi hận bà! Bà ấy đã làm tổn thương mọi người!” Lý Liên Y một tiếng lại một tiếng la lên, giống như một con vật bị thương, nước mắt từ nơi khóe mắt chảy xuống.
“Liên Y…”
“Tôi hận bà ấy! Tôi hận…”
Lý Liên Y khóc đến ngả người, Anh Lê đỡ lấy cậu, thuận thế ghé lên sô pha, nức nở.
Nhìn người bạn nhỏ đau khổ cùng bi thương như vậy, Anh Lê trong lòng cũng không khỏi khó chịu.
Một cậu bé đã phải chống chịu vượt qua nỗi thống khổ to lớn bao năm như vậy, ngay từ khi còn nhỏ, đã phải nếm trái tư vị của hận thù, chuyện này thật sự có chút khó có thể chấp nhận.
Lý Liên Y không thể hóa giải hận ý cùng vướng mắc trong lòng, chán ghét mãnh liệt đã dần chuyển thành sợ hãi, cậu né tránh tất cả những ai là người lạ, né tránh những gì thuộc về người khác phái, thậm chí không muốn cùng người khác nói chuyện, mà hết thảy toàn bộ những điều này, đều xuất phát từ chính người thân nhất của cậu.
Lý Liên Y vẫn tiếp tục nức nở, Anh Lê yên lặng ngồi cạnh bên, an ủi.
Khóc một lúc lâu, Lý Liên Y dần dần ngừng khóc.
Anh Lê mang đến khăn mặt ấm, thay cậu lau nước mắt.
Nhìn Lý Liên Y khóc đỏ cả con mắt, nghe cậu từng chút lại từng chút thút thít nức nở, đôi lông mày vẫn vương theo một mạt oán hận chẳng thể dứt bỏ, Anh Lê thực muốn giúp đỡ, giúp cậu hóa giải phần thù hận không nên có này.
“Cậu không chịu tha thứ cho mẹ mình sao?”
Lý Liên Y ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh, “Tha thứ? Tôi không làm được! Con người ích kỷ như vậy, tôi không thể tha thứ! Vì bà ấy, cha tôi đã đi Canada, không chịu trở về. Đến bây giờ cha tôi vẫn còn yêu bà ấy, nhớ đến bà ấy, dù bà ấy đã đối xử với cha như thế nào chứ! Anh tôi không yên tâm về ông, sang đó cùng ông, để lại tôi ở đây.”
Anh Lê nghe Lý Liên Y lên án, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, “Cha cậu có nỗi khổ của ông, tôi tin tưởng ông tuyệt đối không có ý bỏ lại cậu như cậu nghĩ, người nhà của cậu nhất định đều rất yêu thương cậu.”
Lý Liên Y chỉ im lặng, trừng mắt nhìn anh một lúc, rồi cúi đầu.
“Liên Y, tôi mong cậu hãy hiểu rõ, cậu nói mẹ cậu ích kỷ, thế nhưng, cậu phải biết rằng, mẹ cậu ngoại trừ là mẹ của cậu, bà ấy còn là một người phụ nữ, một người phụ nữ biết truy cầu tình yêu cho mình…”
“Bà ấy ích kỷ, chỉ lo lắng cho mình, bà ấy đối với tôi chẳng có gì hết!”
Muốn một lúc có thể hóa giải oán hận chất chứa trong lòng Lý Liên Y nhiều năm qua, Anh Lê biết thực không dễ dàng gì. Thế nhưng anh mong muốn, ít nhất có thể giúp cậu hiểu rằng, mẹ của cậu cũng không sai, muốn để cậu tin rằng, mẹ của cậu cũng rất đau khổ.
Anh Lê nắm hai vai Lý Liên Y, để cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, “Liên Y, trong chuyện này, mẹ cậu đương nhiên có trách nhiệm, thế nhưng, không phải toàn bộ trách nhiệm đều phải do bà ấy gánh chịu. Chuyện tình cảm này, tất cả những người trong cuộc đều phải có trách nhiệm. Mẹ cậu sai, những người khác, cũng có phần sai.”
“Tin tôi, bà ấy không phải không thương cậu, chỉ vì, bà ấy là một người phụ nữ. Tôi biết, hành vi của bà ấy đã thương tổn cậu, thế nhưng, nếu có thể tha thứ cho bà, thì hãy tha thứ. Tôi tin tưởng bà nhất định rất yêu cậu.”
“Trong tình yêu, nhiều khi chúng ta không tự chủ được, không thể tự kiềm chế, căn bản không thể khống chế nổi bản thân mình.” Vừa nói, lại nghĩ đến những người bạn học cũ của mình, Anh Lê không khỏi cảm khái.
Rõ ràng biết là đau khổ, biết là sai, nhưng đối mặt với tình yêu, đối mặt với người mình yêu, con người thường lại không thể dừng lại, không thể tự kiềm chế.
“Tôi tin tưởng, cha cậu cũng hiểu điều này.”
Lý Liên Y nghe anh nói, phản bác lại: “Anh chưa từng yêu cơ mà? Làm sao anh biết được?”
Một câu này, tựa như búa tạ, đập thẳng vào lòng anh.
Bản thân còn chưa thực sự yêu bao giờ, làm sao biết được đây?
Chính mình đã nói, kỳ thực, cũng vì đã biết, biết rằng khi yêu căn bản sẽ chẳng thể dừng lại, cho nên mới không dám yêu ai.
Anh Lê kinh ngạc nhìn Lý Liên Y, không nói nên lời.
Một lát sau, anh mới nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”
Lý Liên Y hừ lạnh một tiếng, “Anh là người lớn, giải thích mọi chuyện chưa rõ ràng, đã vội chuyển trọng tâm câu chuyện rồi.”Anh Lê có chút dở khóc dở cười, lại chẳng thể biện bạch cái gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Lý Liên Y đột nhiên kéo áo anh xuống.
“Làm gì vậy?” Anh Lê vội vàng ngăn cậu lại.
“Để tôi xem.”
Lý Liên Y kéo áo anh, lộ ra bờ vai, trên đó có một dấu răng, đúng một vòng tròn, rìa đã chuyển thành màu xanh tím, nơi dấu răng còn lộ ra tơ máu.
Đầu ngón tay khẽ chạm một chút, Lý Liên Y nâng mi mắt, mày chau lại nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Anh Lê mỉm cười, “Không chạm vào sẽ không đau.”
“Anh không tức giận sao?”
Anh Lê lắc đầu, kéo lại áo.
Lý Liên Y vội vàng nắm lấy tay anh, tựa như xoa dịu, động viên, lại tựa như là cảm ơn, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng ngủ, nằm trên giường, giữa bóng tối, Anh Lê không ngủ được, đầu nghĩ đến nhiều chuyện.
Đã biết toàn bộ tâm sự của Lý Liên Y, Anh Lê hi vọng có thể giúp đỡ cậu. Dù cho cậu không thể tha thứ, thì ít nhất, cậu cũng có thể mở tâm hồn, đi ra ngoài, tiếp xúc với người khác, tiếp xúc với thế giới xung quanh.
Lúc này, Anh Lê lại nhớ tới bàn tay của Lý Liên Y, bị cậu nắm lấy, lòng anh có loại cảm giác thực kỳ quái.
Cũng chưa phải chưa từng được người khác nắm tay, thế nhưng, lúc được cậu nắm lấy, cảm giác luôn luôn rất đặc biệt.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại, ngón tay thon dài, lòng bàn tay nóng ấm. Anh Lê cảm thấy, trong lòng mình, chậm rãi dâng lên một dòng nước ấm áp, thấm vào tâm can.
Là bởi vì được cậu tín nhiệm chăng? Chính anh cũng không rõ lắm.
Có một loại cảm giác mông lung, lặng lẽ dâng lên trong lòng anh, tràn ngập.
Buổi sáng hôm sau, lái xe đưa Lý Liên Y về nhà xong, Anh Lê chạy tới công ty.
Ngồi trên bàn làm việc, nghĩ đến lúc về nhà sẽ không còn được nhìn thấy A Ngốc, lòng anh nặng nề lạ, sợ hãi một lúc, mới điều chỉnh lại được tâm tình mà tập trung vào công việc.
(*) hồng hạnh xuất tường: chỉ việc ngoại tình.
——-o0o——-