CHƯƠNG 19
Thấm thoắt, đã được một ngày đi làm.
Dần dần, Lý Liên Y nhận ra mình đã có thể đứng trước ánh nhìn của mọi người, không hề chống sự, sợ hãi, trốn tránh, cũng không còn cảm giác chán ghét cường liệt nữa.
Một buổi chiều nọ, sắp đến giờ tan tầm, một vị khách vội vã đi vào cửa hàng, nhìn lướt qua từ trên xuống dưới các vật phẩm trưng bày.
Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, vươn tay lấy cái chặn giấy bằng thủy tinh xuống.
Một cái chặn giấy thủy tinh hình chữ nhật, hai đầu uốn thành nửa cung tròn, bên trên có khắc bức tranh tiểu thiên sứ, cầm trong tay, nó chiết xạ ánh mặt trời, tỏa ra một cầu vồng xinh đẹp.
Cô gái lẩm bẩm, “Anh ấy nhất định sẽ thích.”
Thu tiền, Lý Liên Y giúp người khách gói lại, đưa cho nàng.
Trong đôi mắt cô gái lạ hiện lên tia sáng hạnh phúc, không che giấu được vẻ mừng rỡ, đuôi mắt cong cong, tiếp nhận món đồ, nói tạ ơn, rồi vội vã rời đi.
Là tặng cho người yêu sao, Lý Liên Y nghĩ.
Hi vọng anh ta sẽ thích, tin rằng anh ta sẽ thích, vậy nên, mới có thể mỉm cười như vậy.
Về đến nhà, Lý Liên Y ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ, hồi tưởng lại khoảng thời gian lúc đi làm.
Mỗi một người đến mua sắm, đều mang theo vẻ tươi cười.
Bán những khoảnh khắc tốt đẹp cho con người, có lẽ cũng thú vị.
Khi mua nó cho chính mình, tự thưởng cho chính mình, sẽ là cảm giác vui sướng; khi mua cho người khác, cũng là niềm vui như thế, vì đó là người mình yêu thương.
Lý Liên Y đột nhiên nghĩ tới Anh Lê, khi anh tặng cậu quà sinh nhật, khi anh ấy mua nó cho mình, anh ấy đã nghĩ gì?
Anh ấy có mỉm cười không?
Lấy ra chiếc dây chuyền anh tặng, Lý Liên Y đem nó nắm trọn trong tay.
Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa thủy tinh, chiếu lên sợi dây chuyền trên tay, khiến những viên kim cương phản xạ ánh sáng lấp lánh lấp lánh, trong suốt mà chói lóa, tựa như trong tay đang nắm giữ một ngôi sao.
Lý Liên Y nhịn không được đeo sợi dây chuyền lên, sau đó cầm lấy điện thoại.
“Anh Lê…”
Bên kia ống nghe, là giọng nói từ tính mà dịu dàng của anh, “Liên Y… A, đã trễ thế này, có chuyện gì không?”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi đang xem một vài thứ.”
Đoán rằng hẳn là anh đang xem tài liệu hoặc văn kiện gì đó, Lý Liên Y nắm ống nghe, có điểm không biết phải làm sao.
Nói tiếp, làm phiền người ta công tác, hay cúp máy, đều không muốn.
Do dự một lát, Lý Liên Y lên tiếng: “Đừng làm việc vất vả quá.”
Bên kia truyền tới tiếng cười của anh, “Cảm ơn, tôi biết mà.”
“Ngủ ngon.”
Buông điện thoại, Lý Liên Y ngồi trở lại ghế, nắm sợi dây chuyền trước ngực, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài sửa sổ.
Cuối tuần, Lý Liên Y vẫn như thường lệ đến chơi nhà Anh Lê, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, về mấy chuyện thú vị khi đi làm, Anh Lê lưu cậu lại ăn cơm.
Lúc làm việc ở cửa hàng nhỏ, Lý Liên Y đã được gặp những nữ sinh thân thiện mà dịu dàng, còn có những nữ công nhân viên chức tự nhiên đứng đắn mà đoan trang, các nàng rất có chí tiến thủ, lạc quan hăng hái, biết nhìn thẳng vào cuộc sống, có tự tôn, biết tự mình cố gắng. Lý Liên Y cảm thấy, trong cách nghĩ và cách nhận xét của mình, dần dần, hình như đã có chút thay đổi.
Là Anh Lê, đã giúp cậu có những thay đổi như vậy.
Phương pháp của anh, thái độ của anh, chỉ dẫn của anh, tựa như mưa phùn, vô thanh gội rửa tất cả, chậm rãi thấm vào tâm hồn Lý Liên Y. Anh hướng dẫn cậu, từng bước từng bước mạnh bạo mở ra cánh cửa tâm hồn.
Cậu bé sống trong ngôi biệt thự lớn, đã bắt đầu mỗi ngày đúng giờ đi làm, chuyên tâm làm việc, đã tươi cười nhiều hơn, cũng đã chịu kể chuyện với người nhà về những điều thú vị ở chỗ làm, tất cả, đều khiến cho mọi người trong gia đình Lý Liên Y yên lòng hơn hẳn.
Biết đâu, không lâu nữa, Lý Liên Y sẽ thực sự đến trường. Lý Khỉ Lục đã bắt đầu bắt tay vào điều tra các trường có tiếng, mong rằng em trai sẽ theo học một khoa nào đó.
Hôm nay, một mình trông coi cửa hàng, đang tán thưởng cuốn mục lục các mặt hàng vật phẩm trên tay, Lý Liên Y nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên.
Tiến vào là một cô gái lạ.
Cô gái không trang điểm, khuôn mặt thuần trắng, toát lên một vẻ đa cảm đa sầu.
Lý Liên Y không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn những bức ảnh chụp trang sức thủy tinh cầm trên tay.
Cô gái một mình, lẳng lặng ngửa đầu ngắm nghía trang sức, sau đó nàng vươn tay lấy xuống một hộp trang sức bằng bạc, đặt trên quầy hàng.
Lý Liên Y lấy khăn chuyên lau đồ dùng bằng bạc, đem chiếc hộp lau lau một chút, sau đó cẩn thận đóng gói lại.
Cô gái cúi nhìn, quan sát đôi bàn tay đóng gói quà của cậu.
Đột nhiên, nàng thấp giọng nói: “Người ấy sắp kết hôn.”
Lý Liên Y vẫn chăm chú gói quà, “Là một người bạn gái của cô? Món quà cô chọn nhất định cô ấy sẽ thích.”
“Tôi muốn tặng cho cô dâu của bạn trai trước của tôi.”
Lý Liên Y khẽ giật mình một chút, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô gái trước mặt.
“Cô tha thứ cho anh ta?” Lý Liên Y hỏi.
Cô gái lộ một nụ cười tịch mịch, “Tôi nghĩ, tha thứ là một loại tình cảm rất cao xa, tôi bây giờ vẫn còn chưa xứng với nó đâu. Tôi chỉ là cảm ơn anh ấy, cảm ơn vì đã từng quan tâm chăm sóc tôi, bảo vệ tôi, khi trời mưa đưa đón, khi mắc bệnh thì bầu bạn cạnh bên. Hiện tại, sự quan tâm cùng bảo vệ của anh ấy đã dành cho một cô gái khác, thế nhưng, tôi vẫn phải cảm ơn con người quá khứ của anh ấy. Vậy nên, tôi muốn chọn món quà tốt nhất, tặng cho người hiện tại mà anh ấy yêu…”
Lý Liên Y không nói gì.
Cô gái cười, lấy tiền trả, “Xin lỗi, tôi thất thố quá. Cảm ơn cậu, gói rất đẹp.”
Lấy món quà, cô gái vội đi ra cửa.
Lý Liên Y tựa bên quầy hàng, đứng yên thật lâu.
Lại một lần nữa đến nhà Anh Lê, Lý Liên Y nói với anh: “Có lẽ anh nói đúng, thế nhưng, tôi bây giờ vẫn chưa thể tha thứ…”
“Chuyện gì?”
Lý Liên Y trầm mặc, cúi đầu, không nói gì nữa.
Anh Lê hiểu ý, vuốt ve mái tóc đen của cậu, “Tôi mong cậu hiểu rằng, tôi không bắt buộc cậu phải tha thứ, tôi chỉ mong muốn, cậu có thể buông tha cho chính mình, không nên tự ép buộc mình nữa.”
Lý Liên Y ôm lấy anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực anh, “Cảm ơn anh…”
“Dạo này anh không hay đến, công việc bề bộn lắm sao? Hay có chuyện gì?”
Nghe Diệp Thanh Tử hỏi vậy, Anh Lê cười cười, “Là có chút việc…”
“Tình yêu?” Diệp Thanh Tử lập tức truy vấn.
Biết Diệp Thanh Tử là đang quan tâm đến mình, Anh Lê vẫn chỉ lắc đầu cười.
“Gạt người.” Diệp Thanh Tử trừng mắt với anh, bất mãn nói.
“Tôi không có…”
“Tự soi mình trong gương đi, nhìn ánh mắt của anh mà xem.” Diệp Thanh Tử bỏ lại một câu, rồi quay mình đi bắt chuyện với mấy vị khách vừa tới.
Anh Lê tựa bên quầy bar, sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Có sao?”
Có chút gì đó không thể rõ, cũng chẳng thể nói ra, tình tự trong lòng cứ không ngừng quấn lấy anh, chẳng thể dứt bỏ.
Hôm nay, Lý Khỉ Lục đến thăm cửa hàng bán trang sức thủy tinh.
Vẫn luôn muốn đến nhìn xem thế nào, nhưng em trai lại không cho, mà mấy người khác trong gia đình biểu hiện thái độ quan tâm đến cậu, cậu cũng cự tuyệt, lý do là sợ sẽ khiến khu thương mại hỗn loạn, làm mọi người nghe mà cười to không ngớt.
Đang chăm chú lựa một đôi khuyên tai, thì Anh Lê tới.
“A, trùng hợp thật, không ngờ anh cũng tới.”
Lựa được một đôi khuyên, Lý Khỉ Lục đeo thử.
Một viên ngọc bằng thạch anh, treo bên dưới một sợi dây bạc mảnh mai tinh tế, kiểu dáng trang nhã đẹp đẽ, đi làm hoặc tham gia tiệc tùng đều có thể đeo.
Anh Lê và Lý Liên Y đều khen không ngớt, Lý Khỉ Lục cười rất chi là hài lòng.
Đang định trả tiền, Anh Lê đã ngăn lại tay nàng.
Lý Khỉ Lục cố ý tự tiếu phi tiếu nhìn thẳng anh, “Này, Anh tiên sinh, ba lần bốn lượt giành hóa đơn của tôi, là có ý gì đây?”
Anh Lê cười bồi, không nói gì.
“Cảm ơn anh…” Lý Khỉ Lục nhận bông tai.
Nhìn đồng hồ đeo tay, Anh Lê nói với chị em họ Lý: “Cùng ăn cơm đi, tôi biết một nhà hàng được lắm.”
Lý Khỉ Lục đang định nhận lời, Lý Liên Y liền trưng bộ mặt nhìn chằm chằm Anh Lê, “Hôm qua anh đã nói sẽ đưa tôi đi nhà sách.”
Anh Lê sửng sốt. Anh đâu có hẹn chuyện này nhỉ, thế nhưng anh không định vạch trần, chỉ mỉm cười một chút.
Lý Khỉ Lục phát hiện sắc mặt em trai không vui, không biết hai người kia đang toan tính cái gì, nhìn biểu tình cả hai, nghĩ Anh Lê nên tự mình giải quyết, đành mượn cớ còn có việc, một mình rời đi.
Trên đường lái xe đưa Lý Liên Y về nhà, cậu chỉ im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng chăm chú nhìn, khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
Lúc gần về đến nhà, Lý Liên Y giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Anh luôn tùy tiện tặng quà như thế sao?”
“Không phải.”
Nghe ngữ khí anh có chút cứng ngắc, mang theo tia hờn giận, Lý Liên Y nhịn không được lén nhìn anh một chút.
Biểu tình Anh Lê có vẻ nghiêm túc, mím mím môi.
“Khỉ Lục là bạn tôi, tôi mong cậu hiểu rõ điều đó. Tôi và chị gái cậu chỉ là bằng hữu.”
Anh Lê nghĩ có lẽ Lý Liên Y đang hiểu lầm mình, muốn giải thích một chút.
“Tôi thì sao?”
“Cậu cũng vậy.”
“Anh đã nói tôi ở vị trí thứ nhất.”
Anh Lê đột ngột giậm mạnh phanh xe. Ô tô dừng lại ven đường, ngọn đèn đuôi xe trong bóng đen chớp lóe.
Hai người yên lặng chăm chú nhìn nhau, ai cũng không nói gì.
Một lát sau, vẻ mặt Anh Lê trở nên ôn hòa, “Liên Y, người khác hiểu lầm tôi và Khỉ Lục, tôi không quản, cậu thì không được, người nhà cậu sẽ chú ý đến, cậu hiểu ý tôi không? Nếu như chỉ vì tôi mà ảnh hưởng đến Khỉ Lục, sẽ không đáng chút nào.”
Lý Liên Y thả lòng biểu tình, cụp mi “Vâng” một tiếng.
Anh Lê còn bổ sung: “Cậu biết đấy, tôi có rất nhiều bạn bè, họ đối với tôi mà nói đều rất quan trọng.”
Vươn tay vò loạn mái tóc Lý Liên Y, Anh Lê lại khởi động xe, khẽ thì thào một câu: “Thực sự là không cách nào nắm bắt được cậu.”
Lý Liên Y cũng nhỏ giọng lẩm bẩm lại một câu: “Người lớn đều như vậy, chỉ biết chuyển hướng câu chuyện.”
Chớp mắt, đã đến kỳ nghỉ năm mới.
Anh Lê đã mấy kì nghỉ nay đều không đi du lịch. Anh ở lại Hương Đảo, cùng một chỗ với Lý Liên Y.
Kì nghỉ này, cũng không ngoại lệ.
——-o0o——-