CHƯƠNG 20
Anh Lê đã sắp đặt chương trình rất phong phú, mỗi ngày cùng Lý Liên Y du ngoạn ở những nơi khác nhau.
Hiện tại khi ra ngoài, cậu đã càng ngày càng không thấy sợ nữa.
Anh Lê dẫn Lý Liên Y đi xem phim, trước đây khi qua những nơi như thế này , anh thường bao hạ toàn bộ rạp phim nên không có người ngoài nào khác; còn lúc này, Anh Lê đưa cậu đến thì vừa lúc mở màn, đèn tắt thì vào phim, trong bóng tối, Lý Liên Y nhìn không rõ những người khác.
Nắm tay Anh Lê, ngồi cùng một chỗ, cậu không còn thấy sợ hãi cho lắm. Có tiếng và mùi của người khác, nhưng, cậu đã có thể khống chế được chính mình, không chạy trốn nữa.
Xem phim xong, buổi tối, Anh Lê dẫn Lý Liên Y đi ăn ở chợ đêm.
Cậu chưa từng đến những nơi như thế này, nên đối với nó tràn ngập hiếu kỳ.
Chọn chọn lựa lựa cũng đã đến nửa đêm, khi đã vãn người, hai người ngồi ven đường, cùng nhau ăn hải sản.
Hến xào rất ngon, khiến Lý Liên Y ăn luôn miệng.
Cuối cùng, gói mang về một túi lớn tôm hùm sấy khô, Lý Liên Y bị Anh Lê lôi kéo rời đi.
Liên tục hai ngày đưa Lý Liên Y ra ngoài chơi, Anh Lê muốn cho cậu nghỉ ngơi một chút, nên sửa kế hoạch thành chiêu đãi tại gia.
Chơi trò chơi điện tử, Anh Lê luôn thua, nghĩ thật mất mặt.
“Không chơi cái này nữa.”
Lý Liên Y hì hì cười, “Có bí quyết đấy, tôi có thể dạy anh.”
Anh Lê xua tay, “Quên đi, tôi không phải người mê mấy trò này.”
Anh Lê nghĩ thầm trong lòng, nếu như mình và Lý Liên Y trở thành đối thủ cạnh tranh trên thương trường, không biết có thể thắng hay không
Lý Khỉ Lục đã từng nói với anh, Lý Liên Y làm việc ở cửa hàng nhỏ, về đến nhà thường ngồi tính toán lại sổ sách, giá thành cùng lợi nhuận, vốn quay vòng vân vân, coi công việc của một kế toán viên cao cấp trở thành trò chơi.
Nhìn khuôn mặt trơn mịn của Lý Liên Y, làn da trắng nõn tựa đồ sứ cao cấp. Cậu thiếu niên như bước ra từ truyện tranh này, trên người tồn tại song song hai mặt trái ngược, làm cho Anh Lê không khỏi thưởng thức, không khỏi bị mê hoặc.
Hôm nay Lý Liên Y nói muốn được ở lại qua đêm, Anh Lê không từ chối.
Thông báo cho người nhà xong, Lý Liên Y thoải mái tựa ở sô pha ăn hoa quả.
Đên yên lành, hai người không muốn xem TV nữa, Anh Lê dẫn Lý Liên Y vào thư phòng, bày tranh ghép ra chơi.
Vừa nghe nhạc, hai người vừa chơi ghép tranh.
Tranh ghép ba nghìn miếng, sau khi ghép xong, sẽ được một bức tranh phong cảnh bên hồ.
Anh Lê nhìn tranh mẫu một hồi, rồi chuyên chú mò mẫm trong đống miếng ghép lộn xộn.
Lý Liên Y cắn một miếng táo, tay còn lại lấy một miếng ghép từ trong đống hỗn độn, đặt lên trên cùng, so với Anh Lê thoạt nhìn dễ dàng hơn nhiều.
Sau một tiếng, Anh Lê chịu thua, “Không được, tôi không đủ kiên nhẫn nữa rồi.”
Lý Liên Y kéo kéo anh, “Không nên bỏ cuộc dễ dàng vậy.”
“Đau cả đầu, mắt cũng hoa cả lên, tôi không thích hợp chơi mấy trò này, lúc mua xong vẫn để đấy đấy chứ. Tôi thà ngồi tính toán hạng mục nhà đất, hoặc tìm kiếm thông tin về hướng đi của thị trường còn hơn.”
Anh Lê giở tay dụi mắt, “Cậu cũng đừng chơi làm gì, mỏi mắt lắm.”
“Tôi vẫn ổn.”
Tựa trên sô pha nghe nhạc, Anh Lê nhìn Lý Liên Y tiếp tục chơi ghép hình. Cậu đang hết sức chăm chú, ánh mắt như chớp động một ngọn lửa, khiến Anh Lê một hồi động tâm.
Muốn người bạn nhỏ nghỉ ngơi một chút, Anh Lê đột nhiên đề nghị: “Liên Y, cậu có biết khiêu vũ không?”
Lý Liên Y ngẩng đầu lên, “Khiêu vũ?”
“Đúng vậy, biết không? Các anh của cậu đã dạy cậu chưa?”
Thân là người trong gia tộc Lý thị, Anh Lê đoán rằng Lý Liên Y hẳn là đã học khiêu vũ.
Quả nhiên, cậu gật đầu, “Biết một chút.”
Anh Lê đứng lên, “Vậy khiêu vũ không, đừng ngồi mãi nữa, hoạt động một chút đi.”
Lý Liên Y ngẩng đầu nhìn anh, “Anh cũng biết?”
“Tôi đương nhiên biết rồi, hồi còn học đại học, tôi công tác ở hội học sinh, vũ hội của trường và lớp đều là tôi phụ trách dạy các sinh viên không biết khiêu vũ.”
Lý Liên Y đứng dậy.
Anh Lê khom lưng cúi người chào, vươn tay, cầm tay Lý Liên Y, tay kia ôm thắt lưng cậu.
“Tôi trước tiên dẫn cậu nhảy.”
Lý Liên Y lộ ra một mạt cười ngượng ngùng, “Tôi chưa từng được dẫn.”
“Lúc anh cậu dạy cậu, lẽ nào, bọn họ là người được dẫn?”
“Vâng.” Lý Liên Y lên tiếng.
Anh Lê líu cả lưỡi, gia tộc Lý thị cư nhiên là một đám tinh anh, khi dạy em trai khiêu vũ, có thể nhảy chân nữ.
“A, các anh trai nhất định đều rất thương cậu.”
Nghe được một câu trả lời như thế, Anh Lê chỉ có thể kết luận như vậy.
Hòa trong tiếng nhạc, anh dẫn Lý Liên Y, cùng xoay tròn. Lúc đầu, bước chân hai người có chút không khớp nhau, còn giẫm lên chân đối phương, dần dần, cũng đã hài hòa hơn.
Cùng nhảy như vậy, cảm giác thực ấm áp, hạnh phúc mà thăng hoa.
Anh Lê mỉm cười, nhìn người đang cùng mình ôm nhau nhảy.
Tự đáy lòng, phải chăng đang hi vọng cái thời khắc này, kéo dài thật lâu?
Ban đêm yên tĩnh ấm áp, nghe tiếng nhạc nhu hòa, cùng nhảy với người mình yêu mến.
Người thương, người thương…
Lòng anh, đột nhiên chấn động.
Dưới ánh đèn, đôi mắt Lý Liên Y, long lanh động lòng người, sóng mắt lưu chuyển lóe ra tinh quang, cánh môi hồng hào vương theo ý cười, thỉnh thoảng cậu liếc mắt nhìn anh, sau đó cụp hàng mi, đôi mắt to của cậu, tựa như biết nói.
Thực sự rất đáng yêu, rất đáng yêu mà…
Cầm tay Lý Liên Y, Anh Lê rốt cục đã hiểu rõ cái cảm giác còn đang mông lung trong nội tâm mình.
Chính là thứ cảm giác này, cảm giác vừa rơi vào bể tình.
Vốn tưởng rằng, cùng Lý Liên Y trở thành bạn bè, khiến cậu khai mở tâm hồn, ý định chính là giúp đỡ cậu, thế nhưng…
Anh Lê không khỏi mỉm cười.
Chính Liên Y mới là người giúp đỡ anh, cùng anh một chỗ, dạy anh biết làm sao cho đi tình yêu, dũng cảm mà yêu.
Vì cậu mà làm tất cả, đều là một chữ yêu.
Có lẽ, ngay từ lúc ban đầu nhìn thấy Liên Y, bản thân đã yêu cậu mất rồi.
Nhất kiến chung tình…
Vậy nên, mới liều lĩnh ngỏ lời muốn kết bạn với cậu, muốn ở bên cậu, muốn được cậu tin tưởng.
Đều là bởi vì yêu.
Không biết tự bao giờ, Lý Liên Y đã tháo giày của mình, chân đeo tất, đi vào đôi giày nhung của Anh Lê, hòa cùng tiếng nhạc, chuyển động cùng bước chân của anh.
Hai người cùng ôm thắt lưng của nhau, Lý Liên Y tựa lên ngực Anh Lê, khẽ nhắm mắt lại.
Trong đĩa hát, một giọng nói dịu dàng không ngừng xướng lên: “,,, Có từng nghĩ đến yêu, em có từng nghĩ đến tình yêu… Bóng dáng của tình yêu, đã hiện trong mắt anh đây, xin em đừng che giấu; cảm xúc của tình yêu, ở trong lòng anh đây, xin em đừng trốn tránh… Hãy dũng cảm yêu anh, xin đừng buông tay…”
“… Có từng nghĩ đến yêu… Trở thành người yêu, anh tìm được em rồi, trở thành người yêu đi…”
Anh Lê dán mặt lên mái tóc đen của Lý Liên Y, nhẹ giọng nói: “Nguyên lai tình yêu, là loại cảm giác này… Liên Y, thật muốn ôm cậu một cái…”
“Anh đang ôm tôi đấy…”
“Tôi sẽ không buông tay… Tôi sẽ không thay đổi…”
Chăm chú ôm Lý Liên Y, Anh Lê đột nhiên nghĩ trong lòng một trận chua xót, khiến chính mình thiếu chút là rơi lệ.
Đã lớn như vậy rồi, từng trải nghiệm biết bao thế sự, còn có thể xúc động đến mức rơi lệ.
A… Cảm giác như vậy, nhất định là vì yêu…
Sợ hãi lâu như vậy, mong đợi lâu như vậy, rốt cục, vẫn rơi vào bể tình.
Từng cho rằng vĩnh viễn sẽ không biết tư vị ái tình là gì, từng cho rằng sẽ mãi cô đơn, sống cuộc sống chỉ có mình mình, cũng đã từng cho rằng có thể bằng lòng với nó, dự định cố lấy dũng khí mà đơn độc đối mặt với cuộc đời dài dằng dặc.
Cuối cùng, bản thân đã tìm thấy tình yêu, tìm thấy ái nhân của mình.
Ôm ấp cái cảm giác ấm áp này, thực hạnh phúc.
Lý Liên Y từ trong lòng Anh Lê, ngẩng đầu lên.
Nhìn khuôn mặt mỉm cười của cậu, anh chẳng còn muốn chần chừ do dự nữa, nhấc tay, nhẹ nhàng nâng cằm Lý Liên Y, chậm rãi cúi xuống.
Đôi môi mềm mại, mang theo hương vị của táo.
Cảm giác tuyệt vời biết bao…
Trong tiếng nhạc, hai người một lần lại một lần ôm siết lấy nhau. Ai cũng không muốn buông đối phương ra, không muốn ngừng lại.
Khi lấy lại tỉnh táo từ trong nụ hôn sâu, anh chợt phát hiện, chính mình đã ôm lấy Lý Liên Y ngã xuống mặt thảm trước sô pha. Còn Lý Liên Y đang gắt gao ôm cổ mà chăm chú nhìn mình.
Cảm giác thấy bàn tay của Lý Liên Y đang ôm vòng trên cổ mình, Anh Lê không khỏi nhìn xuống cậu.
“Liên Y, tôi mong cậu hiểu rằng, tôi sẽ không phải là đối tượng tình một đêm, tôi muốn thực tâm thực lòng cùng cậu hẹn hò.” Anh Lê tha thiết nói.
Anh đang rất nghiêm túc, mong muốn có thể hảo hảo quen nhau. cũng muốn hảo hảo ôm người mình yêu trong lòng.
“Anh muốn chúng ta yêu nhau?” Lý Liên Y hỏi.
“Tôi nghĩ… khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã bắt đầu rơi vào bể tình, hãy tin tôi, Liên Y, tôi sẽ không trốn tránh tình yêu nữa.”
Ôm Lý Liên Y vào phòng ngủ, Anh Lê đem cậu đặt ngồi trên giường, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nắm một chân cậu lên.
Thấy Anh Lê đang mân mê mắt cá chân của mình, thay mình cởi tất, Lý Liên Y mặt nóng bừng, một cử động cũng không dám.
Đôi chân trần lộ ra, bị bàn tay anh khẽ vuốt, sự dịu dàng truyền đến cảm giác lành lạnh, một cỗ nhiệt lưu dâng lên ngực, khiến Lý Liên Y tinh thần không yên, người càng trở nên căng cứng.
Khi Anh Lê xẹt ngón tay qua gan bàn chân cậu, cảm giác ngưa ngứa, khiến Lý Liên không nhịn được mà khẽ cười vài tiếng.
“A… Buồn…”
Thân thể đột nhiên mất cân bằng, Lý Liên Y thoáng cái ngã xuống giường.
Nhận ra ánh mắt âm trầm của Anh Lê đang nhìn mình, Lý Liên Y vội vàng ngồi trở lại trong một tư thế rất nghiêm chỉnh.
Anh Lê mỉm cười, hai tay đặt trên vai cậu, khẽ dùng chút lực, đem cậu ấn ngã lên giường, còn mình phủ lên người cậu.
“Không muốn em nghĩ tôi giống sắc lang, nhưng tôi chính là một đại sắc lang đấy.”
Nghe Anh Lê nói vậy, Lý Liên Y không khỏi căng thẳng.
Đèn tắt, trong bóng tối, cậu cảm nhận thấy hơi thở của anh, rồi, bản thân bị anh ôm lấy.
Anh Lê rất muốn lập tức ăn ngay người yêu khả ái dưới thân, nhưng lại cố gắng khống chế chính mình, những âu yếm dịu dàng, khiến thể xác và tinh thần người yêu chậm rãi thả lỏng, như vậy mới dễ dàng chấp nhận mình hơn.
Tiếng quần áo cùng phục trang nhẹ nhàng ma sát vang lên, từng lớp từng lớp rơi trên mặt đất.
Làn da trơn mịn tựa đồ sứ, nhẵn nhụi mà ấm áp, vuốt ve lên đó, quả là mê người.
Lý Liên Y nằm dưới thân Anh Lê khẽ giãy giụa. Nhưng anh vẫn hôn lên khắp cơ thể cậu, khiến cậu càng lúc càng cảm thấy nôn nóng, cả người phát nhiệt, dục vọng dâng lên chỉ muốn được giải tỏa ngay lập tức.
Ngón tay đã được bôi trơn tiến nhập vào nơi tối tư mật của cậu, Lý Liên Y khó chịu nhíu mày, vừa giãy giụa, vừa bấu chặt người Anh Lê, “A… A… cảm giác… thực kỳ quái…”
Anh Lê dừng động tác, hỏi: “Có đau không?”
“Không… Mà… Cảm giác rất kỳ quái…”
“Lần đầu tiên ai cũng vậy, đau thì nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng hơn.”
Khoảnh khắc thân thể bị xuyên qua, Lý Liên Y kêu to một tiếng, ngón tay cố gắng bấu chặt lưng Anh Lê, cào thành những vệt máu.
Hai người đều có được thứ cảm giác đau đớn cùng vui sướng đan xen.
“A… A…”
“Liên Y, thả lỏng một chút, đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn em, thả lỏng một chút…”
“Đau… kỳ quái lắm…”
Anh Lê điều chỉnh tư thế một chút, cúi mình xuống, hôn lên bờ môi Lý Liên Y, muốn dời đi lực chú ý của cậu.
Cảm giác Anh Lê đang co rút trong cơ thể mình, đau đớn cùng tê dại, Lý Liên Y đột nhiên ôm lấy cổ mà cắn lên vai anh.
“A…” Anh Lê nhịn không được kêu lên vì đau.
Vì đau, Lý Liên Y cứ thế trên người Anh Lê vừa cào vừa cắn như để trút giận.
Anh Lê yên lặng chịu đựng, cẩn thận trấn an người yêu, ngực âm thầm cầu khẩn, mong rằng lần sau cậu không như vậy nữa.
Cao trào qua đi, cả hai đều cảm thấy kiệt sức.
Ngồi trên đùi Anh Lê, được anh hầu hạ tắm rửa, Lý Liên Y nhìn những vết cắn trên vai anh.
Đến lúc này, thấy vết thương đã có vẻ càng nặng hơn.
“Có đau không?”
Anh Lê nhìn vai mình, rồi kéo tay Lý Liên Y chạm vào nó.
Ngón tay thon dài, rất đẹp, móng tay cũng được cắt gọn chỉnh tề, không dài. Anh Lê nhịn không được nói: “Con chuột nhỏ này, có lẽ về sau tôi phải thay em chỉnh đốn lại mấy cái móng tay không ngoan này mới được.”
Lý Liên Y nở nụ cười, ôm cổ anh làm nũng.
Đem khăn tắm trùm lên người Lý Liên Y, Anh Lê ôm cậu quay về phòng ngủ.
Một lần nữa nằm cạnh ôm ấp nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, hai người đều chẳng muốn buông tay.
“Ngày mai, tôi sẽ nói với người nhà em, trước khi kì nghỉ lễ kết thúc, em sẽ ở lại chỗ tôi, được không?” Anh Lê nhẹ giọng hỏi, lúc này đây, thực chẳng muốn thả người yêu khả ái này trở về.
“Vâng.”
Hừng đông, Anh Lê tỉnh dậy, vừa quay mặt sang, đã thấy khuôn mặt ái nhân ngủ say bên cạnh.
Cạnh bên là một thân thể ấm áp, cẩn cẩn dực dực ôm vào trong lòng, Anh Lê chợt thấy một cỗ hạnh phúc khó có thể hình dung.
“Ưm…” Lý Liên Y khẽ rên một tiếng tựa mèo con hừ nhẹ, lông mi dài chớp chớp, mở mắt.
“Anh… Lê…”
Tiếng gọi khẽ khàng mà mê người, Anh Lê nhịn không được mà sát lại, đặt một nụ hôn phớt lên đôi môi Lý Liên Y.
Cậu xoay người, ôm lấy anh, đem mặt chôn dưới cần cổ của anh.
“Có muốn ngủ thêm một chút nữa không?” Anh Lê nhẹ giọng hỏi bên tai cậu.
Cậu không trả lời, chỉ nằm trong lòng anh, nhắm hai mắt lại.
Kỳ nghỉ lễ này, trong tâm khảm Anh Lê, đây chính là buổi sáng tuyệt vời nhất.
Tiếp tục ngủ thẳng đến trưa, Lý Liên Y lúc này mới vặn vẹo cơ thể, biểu thị muốn rời giường.
Nhìn dáng vẻ cậu hình như không thể dậy nổi, Anh Lê cũng rất hiểu chuyện, bèn ôm lấy người yêu, đưa cậu đến phòng tắm rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng kiêm luôn bữa trưa như vậy, Anh Lê vác máy nghe nhạc vào phòng ngủ, cùng Lý Liên Y đang nằm trên giường không nhúc nhích nghe nhạc.
Ôm nhau cùng một chỗ, chẳng cần phải nói bất cứ điều gì, chỉ nhìn vào ánh mắt, hai người đã biết đối phương đang muốn nói gì.
Vô cùng hưởng thụ loại cảm giác ấm áp cùng lãng mạn này, Anh Lê chưa bao giờ thấy đủ đầy cùng thỏa mãn đến thế.
Cầm tay anh, ngắm nghía những ngón tay của nó, Lý Liên Y tựa trước ngực Anh Lê.
Anh ngắm nhìn ái nhân trong lòng, Lý Liên Y tuy rằng đã thành niên, nhưng anh vẫn cảm giác cậu còn nhỏ lắm, cần phải suy nghĩ một chút về vấn đề sau này nữa.
Trong lòng anh đã có kế hoạch, khi có được một người yêu bé nhỏ khả ái, anh không hy vọng chỉ là nói chuyện yêu đương. Bản thân mình là người trưởng thành, sự nghiệp thành công, nguyện ý toàn tâm nỗ lực cùng gành chịu trách nhiệm vì mối tình này, đồng thời, cũng muốn vì người yêu mà hảo hảo lo lắng một chút cho tương lại, rải đã lót đường để cậu ấy được bước trên lối đi bằng phẳng.
“Tối hôm qua… Tôi đã nói, tôi không phải đối tượng tình một đêm.”
Lý Liên Y không ngẩng đầu, chỉ có một tiếng “vâng”.
“Tôi mong được cùng em, vì điều kiện để được bên nhau lâu dài, hảo hảo yêu nhau, cùng chung sống.”
“Anh muốn sống chung với em?”
Anh Lê cúi đầu, xoa xoa mái tóc đen của cậu, “Phải, nếu em đồng ý, hãy dọn sang đây, cùng sống với tôi. Tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, thương em, yêu em…”
Dứt lời, Anh Lê nâng cằm Lý Liên Y, để cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, tiếp tục nói, anh hi vọng có thể tìm thấy câu trả lời từ ánh mắt cậu.
“Liên Y, tôi đang rất nghiêm túc, tôi sẽ nỗ lực trở thành một người yêu tốt nhất, người yêu của tôi, cùng em nghiêm túc hẹn hò, cùng nhau chung sống. Tôi sẽ khiến em phải nhận ra rằng yêu tôi là điều hạnh phúc nhất. Tôi sẽ hảo hảo đem em nâng niu trong lòng bàn tay.”
Anh Lê cầm tay Lý Liên Y, lặp lại: “Tôi sẽ hảo hảo đem em nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở.”
“Dọn sang?”
Anh Lê gật đầu, “Đúng, tôi muốn chúng ta chính thức yêu nhau, em hãy chuyển sang sống với tôi nhé.”
Lý Liên Y nở nụ cười, mím môi không nói, nhìn Anh Lê, trong vẻ tươi cười còn xen một tia ngọt ngào cùng đắc ý, “Cái gì em cũng không biết làm, không biết làm cả việc nhà đâu đó.”
“Không vấn đề, tôi sẽ dạy em.”
“Em sẽ làm biếng.”
“Không vấn đề, tôi sẽ đánh vào mông em.”
Vừa nghe những lời này, Lý Liên Y đã “Oa” lên một tiếng, kéo áo Anh Lê, trừng mắt, “Anh nói cái gì!”
Anh Lê cười rộ lên, mấy câu giỡn chơi kiểu này, hai người đều biết.
“Tối nay có thể ngủ với tôi, em sẽ không thấy sợ nữa.” Anh Lê dán vào bên tai cậu, nhẹ giọng thì thầm, môi gần như đã đụng vào vành tai.
Quả nhiên, người yêu bé nhỏ mặt đã đỏ lựng, ngượng ngùng dựa vào trước ngực anh, cầm vạt áo anh mà cọ a cọ.
——-o0o——-