Sau khi nghe thầy Hùng thông báo, cả lớp như rơi vào tình trạng hoang mang không lối thoát trong vòng một ngày. Học sinh mới ư? Các thầy cô có đùa không vậy? Lớp A4 rất nghịch ngợm, học lại không được giỏi, ai lại muốn vào cái lớp này cơ chứ! Với lại, họ cũng không muốn có học sinh mới... Tuệ Nhi dựa vào người Uyển Nhã mà làm nũng:
- Nhã Nhã, tớ không muốn lớp mình có thêm thành viên đâu.
- Tuệ, buông phu nhân của tớ ra! - Thiên Bảo trừng mắt nhìn cánh tay của Tuệ Nhi đang ôm chặt lấy Uyển Nhã.
- Đúng đấy Tuệ, đừng la liếm nữa. Qua đây với tui này! - Huy khánh vừa nói vừa lôi Tuệ Nhi đi, cười mấy tiếng vì khuôn mặt đờ ra của cô. Thật bất công, tại sao ai cũng gọi cô là “Tuệ” vậy! Cô chớp mắt liên hồi nhìn Uyển Nhã, chỉ có Uyển Nhã gọi cô là”Nhi Nhi” thôi. Ngọc Khuê chống cằm ra vẻ nghiêm túc, lẩm bẩm nói:
- Học sinh mới từ ống cống chui lên à? Đúng là vậy rồi...
Và không may, những câu nói đó đã vô tình lọt vào tai Nhật Minh ngốc nghếch. Cậu ngay lập tức chen vào nói:
- Cậu đừng lo, dù học sinh đó có tài giỏi cỡ nào thì lòng tớ vẫn chỉ có mình cậu thôi.
Ngọc Khuê phì cười, lập tức cho anh vài cái đấm không thương tiếc. Đúng là ngốc không chịu được! Lớp trưởng Thiên Bảo cứ một lúc lại nhìn sang Uyển Nhã bên cạnh, vốn định chờ cô nàng lên tiếng, nhưng Uyển Nhã lại không có bất kỳ phản ứng nào. Cuối cùng, không chịu được nữa, Thiên Bảo hỏi:
- Nhã Nhã, cậu có muốn nghe ý kiến của tớ không?
- Cậu có kế sách gì à? - Uyển Nhã nhẹ hỏi lại, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh. Thiên Bảo gật đầu, sau đó thì thầm gì đó vào tai Uyển Nhã. Hai người vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng pha thêm một vài “pha hành động lãng mạn” vào, chẳng hạn như Thiên Bảo đột ngột chọc lét Uyển Nhã và nhận lại là cái đấm đầy “thân thương“. Sau một hồi suy đi tính lại, cả hai quay ra mỉm cười gian tà nhìn các bạn. Ngọc Khuê lên tiếng:
- Sao rồi hả? Tình cảm xong chưa?
- Có biết khi nãy, cả lớp chỉ muốn vật hai người ra cho một trận không hả? - Nhất Minh cũng không kém. Uyển Nhã xua tay, sau đó gọi các bạn lại, cùng quây thành vòng tròn và bàn kế hoạch tấn công học sinh mới. Nghe xong, mặt ai cũng tươi như hoa, không ngừng tán dương hai cán bộ lớp sáng giá.
Tối hôm đó, theo như kế hoạch, ba mươi thành viên của lớp A4 cùng tập hợp ở vườn hoa sau trường. Ngày mai là học sinh mới tới rồi, dù không biết là nam hay nữ nhưng cũng phải tiếp đón thật “công phu“. Cả lớp chia ra hai đội, mỗi đội làm một nhiệm vụ. Đội Thiên Bảo toàn những con người ưu tú của lớp, tập trung vào công việc... cắt tỉa hoa và cắm hoa. Đội còn lại thì phụ trách việc hái hoa và quan sát xem có ai tới không. Tất cả đều chăm chỉ làm việc, những đôi tay nhanh thoăn thoắt kia đang được hoạt động hết công suất. Nhưng, thay vì chọn những bông hoa đẹp thì họ lại chọn những bông hoa xấu nhất, tàn tạ nhất để trang trí. Mục đích ư? Rất đơn giản, họ muốn học sinh mới phải thật sốc, thật choáng và có ý định rời đi. Như Uyển Nhã giải thích đấy, họ không phải người xấu, họ làm vậy chỉ vì tương lai của học sinh mới mà thôi. Sau một tiếng hai mươi năm phút, cả lớp A4 gật đầu, vô cùng hài lòng nhìn thành quả của mình. Uyển Nhã vui vẻ dặn dò:
- Huyền Trang, Đức Cường, Tùng Bách, Khả Hân, Thanh Thư, Vũ Quân, ngày mai các cậu đi xem rồi thuê quần áo. Tớ, Thiên Bảo, Ngọc Khuê, Nhất Minh, Tuệ Nhi và Huy Khánh sẽ đi mua thêm phụ kiện. Còn lại các cậu ở lại trang trí lớp nhé!
Cả lớp gật đầu đồng tình, nhìn nhau cười tủm tỉm. Nhất định ngày mai sẽ rất vui và thú vị đây!
Sáng hôm sau, cả lớp A4 dậy thật sớm, nhanh chân chia nhau ra để làm nhiệm vụ. Tiết hai thì học sinh mới sẽ tới, họ phải mau chóng làm việc thôi. Nhóm của Uyển Nhã lại tiếp tục leo tường để tẩu thoát ra ngoài. Họ cần phải mua thêm giấy màu, hồ dán, khăn trải bàn và lọ hoa để bàn. Sáu người chia ra ba đội, tách nhau ra để đi mua. Uyển Nhã cực kỳ vui vẻ, tung tăng nhảy chân sáo trên đường, miệng cười vui vẻ. Thiên Bảo đi đằng sau, hai tay đút túi quần, nhìn cô gái phía trước mà trong lòng không khỏi vui sướng. Uyển Nhã đột nhiên dừng lại, quay đầu nói:
- Bảo Bối, chúng ta vào trong kia xem sao đi.
Thiên Bảo gật đầu, lập tức theo chân Uyển Nhã vào trong cửa hàng. Cửa hàng hoa này thật sự rất đẹp nha, chỗ nào cũng là hoa và hoa. Uyển Nhã không khỏi trầm trồ, mắt long lanh hình trái tim, ngó ngang ngó dọc. Cô hết sờ chỗ này, ngắm chỗ nọ, vô cùng thích thú. Thiên Bảo đưa tay ngắt lấy bông hoa hồng xanh đẹp nhất và ở góc khuất nhất của cửa hàng, đưa ra trước mặt Uyển Nhã. Cô nghiêng đầu thắc mắc:
- Gì vậy?
- Cho cậu đấy! - Thiên Bảo mỉm cười, cúi xuống nói thầm vào tai cô. Uyển Nhã vui sướng, đưa tay ra đón lấy bông hoa, hành động không khác gì đứa trẻ.
Cả hai rời khỏi cửa hàng hoa sau khi chọn được lọ hoa ưng ý nhất. Ngọc Khuê, Nhất Minh và Tuệ Nhi, Huy Khánh cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, tất cả hẹn gặp nhau rồi cùng nhau trở về trường. Trên đường đi, Tuệ Nhi luôn miệng than thở:
- Các cậu biết không, Huy Khánh thật sự rất xấu tính nha! Mua có hồ dán với giấy màu thôi mà cậu ấy dắt tớ đi một vòng quanh phố đấy.
- Này Tuệ, nếu cậu bớt ngố đi thì sẽ không bị tớ lừa đâu, hiểu chưa? - Huy Khánh tinh nghịch véo mũi cô bạn, giọng đầy chế giễu.
- Tuệ làm sao khổ bằng tui... Tui bị Ngọc Khuê hành cho tím tái mặt mày rồi. - Nhất Minh cũng tự nhiên “phun” ra một câu đầy đau khổ, không để ý tới ánh mắt hình viên đạn của Ngọc Khuê. Nhất Minh thật đáng thương, chỉ than thở thôi mà cũng bị “hành“.
...
Cả lớp đã tập hợp đông đủ, sau khi thay áo được thuê thì yên vị ngồi vào chỗ, nóng lòng chờ đến tiết hai. Trống đã điểm, tiết hai bắt đầu. Thiên Bảo ra hiệu cho các bạn trật tự, trong khi chính mình cũng đang thấy hồi hộp. Tiếng bước chân, tiếng nói chuyện ngày càng to và rõ ràng. Cô Hương bước vào lớp, sững người trước sự thay đổi của lớp mình. Tuy vậy, cô vẫn cố gượng cười, nhỏ nhẹ nói:
- Chào các em. Đây là Lan Anh, học sinh mới của lớp. Em mau vào đây đi.
Cả lớp nhoài người ra nhìn. Lan Anh quả thật là xinh đẹp nha! Con trai lớp A4 ồ lên, trong khi đó bọn con gái lại không mấy hài lòng, trề môi ra coi thường. Lan Anh mỉm cười nhẹ bước vào. Nhưng cũng giống như cô Hương, khi vừa bước chân vào lớp, Lan Anh chỉ còn nước đứng như trời trồng, há hốc mồm nhìn xung quanh. Cả căn phòng toàn là hoa, nhưng lại là hoa xuyến chi và cỏ dại. Trên tường là giấy màu được cả lớp cắt dán thành những hình thù thật quái dị. Không những vậy, lọ hoa trên bàn giáo viên còn được cắm hoa bụi đường, biểu hiện của sự thờ ơ và lạnh lùng. Các thành viên trong lớp thì đồng loạt mặc áo “Tôi Yêu Việt Nam”, miệng cười đầy vui vẻ. Lan Anh bắt đầu choáng váng, tức giận nói:
- Đây là cái gì hả?