Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 104: Chương 104: Ngoại truyện: Bảo bối siêu cấp đáng yêu (2)




Dạ viên

Dạ Thành Đông cùng Dạ Khải Hiên đi vào trong nhìn thấy Hạ Tử Quyên đang ngồi ở phòng khách, hai người bước vào ngồi xuống ghế đối diện không dám ngồi lại gần cô.

Hạ Tử Quyên nở nụ cười quỷ dị cất giọng:“Tiểu Hiên! Con lại gây chuyện trong lớp đúng không?”

Dạ Khải Hiên gật gật đầu thừa nhận, Hạ Tử Quyên quay sang nhìn Dạ Thành Đông nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén:

“Còn anh thì giúp Tiểu Hiên giải quyết và bao che cho nó đúng không?”

Dạ Thành Đông khẽ gật đầu, Hạ Tử Quyên nhìn hai người rồi nhìn Dạ Khải Hiên thắc mắc hỏi:“Tiểu Hiên! Con hãy giải thích cho mẹ biết là tại sao lúc con gây chuyện thì tìm ba còn người khác gây chuyện với con thì tìm mẹ?”

Dạ Khải Hiên cười cười giải thích:“ Đó là bởi vì khi con gây chuyện thế nào cũng bị mẹ mắng nhưng ba thì không có mắng với lại ba là chủ tịch tập đoàn Dạ thị sẽ hù dọa được phụ huynh mấy bạn kia còn khi con bị người ta gây chuyện nói mẹ là đúng nhất bởi vì mẹ sẽ làm cho bọn họ nhớ tới già không dám đụng đến con nữa.”



Dạ Thành Đông quay sang nhìn con trai của mình cười như không hỏi:

“Vậy ý con nói là ba không có đáng sợ bằng mẹ đúng không?”

Dạ Khải Hiên gật đầu hiển nhiên trả lời:“Dạ đúng! Lời của mẹ như thánh chỉ đó giờ ba có dám cãi lại đâu chứ? Với lại tính hù dọa người của ba không bằng mẹ.”

Hạ Tử Quyên hơi thở nặng nề, lạnh giọng nói:“Hai người đi ra ngoài mau lên! Lần trước đã nói nếu còn tái phạm chuyện này thì sẽ ra khỏi nhà.”

Dạ Thành Đông đứng dậy mạnh miệng nói:“Được đi thì đi.”

Dạ Khải Hiên bắt chước ba mình đứng dậy hừng hực khí thế:“Con cũng đi.”

Hai người đi ra khỏi cửa rồi quay đầu lại nhìn cô, đồng thanh hỏi:

“Em/mẹ không cản, không níu kéo anh/con lại hả?”

Hạ Tử Quyên ngồi im một chỗ không nói gì, hai người quay lại Dạ Thành Đông ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt giống cún con, nũng nịu:



“Anh biết sai rồi, em đừng giận nữa không có lần sau nữa đâu.”

Hạ Tử Quyên riết không biết là trong nhà có một đứa trẻ hay hai đứa trẻ nữa, Dạ Khải Hiên giận dỗi, mạnh miệng:“Mẹ không cản con lại con sẽ bỏ nhà đi thật.”

Hạ Tử Quyên nhướng mày, mỉm cười với con trai mình, Dạ Khải Hiên giận dỗi rời khỏi Dạ viên, quản gia Trần bước ra, lo lắng nói với cô:

“Thiếu phu nhân! Để tiểu thiếu gia đi như vậy sẽ gặp nguy hiểm đó.”

Hạ Tử Quyên mỉm cười nói:“Bà yên tâm sẽ không sao đâu, nó chỉ đến nhà của bạn của anh ấy chơi thôi.”

Dạ Thành Đông nhướng mày:“Ý em là nhà của Đình Danh?”

Hạ Tử Quyên gật đầu:“Anh hãy chuẩn bị tâm lí để bạn anh mắng vốn, than phiền đi.”

Buổi chiều, điện thoại của Dạ Thành Đông reo lên là Tần Đình Danh gọi đến, chưa kịp nói gì, bên kia Tần Đình Danh đã quát lớn:

“Thành Đông! Cậu hãy mau đến đây để đón thằng con quậy phá của mình về đi nó sắp phá banh nhà tôi rồi.”



“Đùng!” Dạ Thành Đông giật mình hỏi Tần Đình Danh:

“Có chuyện gì vậy? Sao tôi nghe có tiếng nổ lớn quá vậy?”

Tần Đình Danh tức tối quát:“Con của cậu cái gì không chơi mà lại chơi ném bom, kêu con cậu về nhà mà chơi ở đây một lát nữa chắc nhà tôi banh mất.”

Dạ Khải Hiên cất giọng đáng yêu nói:“Con không về đâu chơi ở nhà lỡ như nhà con nổ thật thì con sẽ không còn nhà để ở nữa nhưng chơi nhà chú thì không sao bởi vì đâu phải nhà con đâu.”

Tần Đình Danh tức đến muốn nổ phổi quát lớn với Dạ Thành Đông:

“Cậu hãy mau đến đón con cậu về đi, tức chết đi mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.