*Ông tự mình xem đi!
Cạch…
Trang Diễm Hiền đặt chiếc máy quay phim cầm tay lên bàn “Lục Dận Diễn, ông tự mà xem cô vợ hiền lành của ông đi!”
Lục Dận Diễn liền cầm chiếc máy quay lên và chăm chú xem…xong, ông không khỏi ngỡ ngàng “sao…sao bà ấy lại lén lút đến Dinh Thự của Công Tước chứ?”
*Hừ…vợ hiền, bạn quí của Lục Tổng tư lệnh đó mà!
Lục Dận Diễn giật giật mi mắt “chuyện này chắc có hiểu nhầm gì đó thôi!”
Trang Diễm Hiền cười lạnh “ông thì lúc nào cũng chọn cách bênh vực cô ta”.
‘Tôi không có’
*Lục Dận Diễn, tôi cảm thấy rằng mỗi khi nói chuyện với ông thì trí thông minh của tôi đều bị tụt dốc không phanh.
Lục Dận Diễn há hốc mồm “được rồi, được rồi…tôi sai rồi…tôi xin lỗi bà có được chưa!”
*Hừ!
Lục Dận Diễn nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trang Diễm Hiền, ông nghiêm túc hơn “được rồi, chúng ta cùng thương lượng nào”.
Reng…
Chuông điện thoại reo lên, ngắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
Trang Diễm Hiền cầm máy lên nhìn thì thấy là Thẩm Cảnh Liên gọi cho mình, bà liền bấm nghe “alô…”
“Trang phu nhân, chúng ta có thể gặp nhau ngay bây giờ không?”
Trang Diễm Hiền ngó qua chiếc đồng hồ treo tường rồi khẽ ừ!
Lục Dận Diễn nhíu mày “có chuyện gì?”
*Tôi bận việc phải đi ngay. Ông nếu có yêu thương Tích nhi thì nên chú ý đến người vợ hiền của ông một chút.
‘Tôi biết rồi!’
Thẩm Cảnh Thiên nhanh nhảu rời đi, bỏ lại sau lưng người đàn ông đang đứng ngóng theo.
…………
‘Nhị thiếu gia, Trang phu nhân đến rồi!’
Thẩm Cảnh Liên nhìn Trang Diễm Hiền đang vội bước đi vào…
*Có chuyện gì mà cậu muốn gặp tôi gấp vậy?
“Điềm Điềm bảo, những tờ giấy phác họa của Tích nhi đã đánh cắp”.
*Phác họa? Tích nhi phác họa gì mà bị đánh cắp?
“Theo tôi được biết thì đó là vũ khí!”
*Sao lại như thế được?
“Tôi đã từng được nhìn thấy những tờ giấy đó”.
Trang Diễm Hiền chợt nhớ ra “có lần tôi nghe Lục Dận Diễn khen ngợi Tích nhi rất có năng khiếu về lĩnh vực nghiên cứu súng ống, tôi nghĩ đó chỉ là sự hiếu kỳ của trẻ con”.
“Không, Tích nhi không phải là một đứa trẻ tầm thường! Thằng bé rất thông minh”.
*Vậy cậu có suy nghĩ gì về chuyện này? Đối tượng nghi ngờ là ai?
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn về phía vô định “tôi thấy chuyện này càng lúc càng phức tạp rồi!”
*Phức tạp thì đương nhiên rồi.
Thẩm Cảnh Liên thở dài “tôi không muốn Tích nhi trở thành vật hy sinh cho những mục đích xấu xa của bọn họ!”
Trang Diễm Hiền lạnh mặt “cháu ngoại của ta trở thành vật hy sinh sao? Điều đó ta tuyệt đối không cho phép”.
“Tôi đã cho vài ám vệ đến chỗ của Đại Công Tước một chuyến!”
*Được! Người chỗ tôi, cậu cứ dùng thoải mái.
Cảm ơn!”
………………
Lục Dận Diễn nghiền ngẫm mãi những lời mà Trang Diễm Hiền đã nói với ông.
Qua một suy nghĩ, ông xâu kết lại tất cả những việc xảy ra thì không khỏi giật mình “đúng vậy, Cô Tinh đúng là có gì đó không ổn!”
Cốc…cốc…
‘Vào đi!’
Cô Tinh cười tươi như hoa “ông tìm tôi có việc gì?”
‘Thiên Hoành cũng đến Đại Công Quốc, bà có hay biết chuyện đó không?’
*Ơ…sao có thể chứ! Ông rời khỏi đảo thì nó phải ở trông coi mọi việc.
Lục Dận Diễn cười lạnh “nó mà biết an phận thì cũng mừng cho nó!”
Cô Tinh tắt hẳn nụ cười, lòng thầm lo sợ “Thiên Hoành đã gây ra vô số điều sai trái, Lục Dận Diễn sẽ tuyệt đối không tha cho nó”.
Lục Dận Diễn cũng đang thăm dò Cô Tinh, xem Cô Tinh có biểu hiện gì, ông biết không phải vô duyên vô cớ mà Trang Diễm Hiền lại nói ra những lời này.