Thẩm Cảnh Liên nhìn vào xấp giấy A4 đã được vẽ rất nhiều mẫu mã vũ khí, tuy anh không hiểu nhiều về chúng, nhưng anh thấy nó rất đặc biệt…mấy năm tham gia quân ngũ, anh đã tiếp xúc với rất nhiều loại súng, nhưng chưa từng nhìn thấy qua những loại súng có mẫu mã bắt mắt như thế này…“đây là bản thiết kế sao? Là của ai thiết kế đây? Sao lại có trên người Điềm Điềm?”
Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu Thẩm Cảnh Liên. Họ Lục chuyên chế tạo ra vũ khí và thuốc súng, đạn dược thì không có gì là lạ. Nhưng những thứ này xuất hiện trên người Trang Điềm Điềm thì là chuyện vô cùng lạ.
“Hừ…với trí thông minh có giới hạn của cô ấy thì làm gì vẽ ra được những thứ này! Vậy thì ai đã vẽ ra chứ?”
Thẩm Cảnh Liên xếp lại ngay ngắn rồi đặt toàn bộ bên cạnh Trang Điềm Điềm. Anh lăn xe rời đi…lòng rối tựa tơ.
…………
‘Nhị thiếu gia, hôm nay Cô Tinh lại bí mật tìm đến Dinh Thự của Đại Công Tước!’
“Tình hình của Tích nhi thế nào rồi?”
‘Tiến sĩ Baron đang ngày đêm tìm ra loại chất độc đó là gì!’
“Ông ta làm tiến sĩ kiểu gì vậy chứ?”
Reng…
Chuông điện thoại vừa reo lên, Thẩm Cảnh Liên nhanh tay vuốt nhẹ màn hình.
“Alô!”
- Thẩm Cảnh Liên, anh có lấy những tờ giấy A4 trong phòng tôi không?
“Giấy gì?”
- Những tờ giấy đó là công sức của Tích nhi, thằng bé đã mài mò ngày này qua ngày khác để vẽ ra chúng.
Thẩm Cảnh Liên siết chặt tay “hoá ra những mẫu vũ khí kia là do Tích nhi vẽ, nhưng sao nó lại vẽ ra được chứ? Là khả năng thiên phú sao?”
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày, anh nhớ lại có lần Tạ Tân đã nói với anh “Lục Dận Diễn đã lên kế hoạch cho một đợt tuyển chọn những nhân tài có thể chế tạo ra được những loại vũ khí tối tân nhất. Giờ thì anh đã khẳng định…Lục Thiên Hoành chính là kẻ đã ra tay sát hại Trang Thiên Tích, hắn muốn trừ khử được Trang Thiên Tích vì sợ Trang Thiên Tích sẽ vượt qua mặt hắn”.
- Alô, Thẩm Cảnh Liên anh còn nghe máy không?
“Ờ…anh đây em!”
- Anh có những thấy những mẫu giấy kia không? Tích nhi luôn xem những thứ đó như mạng.
Thẩm Cảnh Liên thở dài “đương nhiên Tích nhi rất quý những mẫu giấy đó rồi, thằng bé đã phải bỏ ra biết bao nhiêu ý tưởng…và chất xám”.
- Thẩm Cảnh Liên anh có nghe em nói gì không?
“Điềm Điềm, em bình tĩnh nào. Đừng cuốn lên như vậy, anh sẽ tìm những mẫu giấy đó về!”
Trang Điềm Điềm nghe Thẩm Cảnh Liên nói thế thì trong tâm trấn tĩnh hơn, không biết vì sao cô lại cảm thấy rất tin tưởng vào anh. Cô không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gạt màn hình ngắt cuộc gọi.
……………
Lục Dận Diễn cả đêm chỉ làm được mỗi một việc…đó là đốt thuốc lá, điếu này vừa tàn lại điếu khác sáng lên. Lòng ông vô cùng ngột ngạt, chẳng biết vì lý do gì nhưng lại vô cùng khó chịu.
‘Sao bà ấy lại không đến gặp mình chứ?’
Lục Dận Diễn ấm ức đi tới rồi lại đi lui giữa căn phòng rộng lớn, miệng cứ lẩm bẩm mãi một câu “sao bà ấy gặp gỡ thằng què kia mà không thèm ngó đến mình chứ?”
Rầm…
Lục Dận Diễn giật mình sau tiếng đạp cửa của ai đó, ông đảo mắt nhìn ra hướng cửa thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng một cách hiên ngang ngay lối đi vào.
‘Diễm Hiền à! Mỗi lần bà xuất hiện đều gây cho tôi ấn tượng sâu sắc’.
*Lục Dận Diễn ông nhanh cút ra đây cho tôi!
Nhìn thân hình vừa gợi cảm vừa quý phái của Trang Diễm Hiền mà Lục Dận Diễn phải nuốt nước bọt ừng ực…“bà…bà ấy chịu đến gặp mình rồi, thật là mãnh liệt quá đi mất”.
Trang Diễm Hiền nhíu mày “Lục Dận Diễn, ông đứng ngay ra đó làm gì?”
‘Làm gì sao? Không!’
Trang Diễm Hiền chán ghét, liếc Lục Dận Diễn bằng ánh mắt sắc lạnh.
‘Bà đến rồi, nào…ngồi đi bà!’
*Ông đang đợi tôi sao?
Lục Dận Diễn hết gật đầu rồi lại lắc đầu!
Thấy sắc mặt Trang Diễm Hiền đang u ám, Lục Dận Diễn đoán là có gì đó không ổn.
*Tại sao Tích nhi lại trúng độc?
‘Sao bà lại hỏi tôi?’
*Không hỏi ông thì tôi phải hỏi ai bây giờ?
‘Bà…’
*Ông nghĩ mà xem…ông vừa đến Đại Công Quốc thì Tích nhi liền xảy ra chuyện? Ông không thấy nó quá trùng hợp sao?
‘Bà…bà nói gì vậy Diễm Hiền, Tích nhi là cháu ngoại của tôi…có lấy mạng tôi thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không ra tay với nó!’
*Ông thì không, nhưng kẻ khác thì có.
‘Bà nói rõ hơn đi!’
*Tôi chắc chắn chuyện này là do vợ của ông làm.
‘Vợ tôi? Ai là vợ tôi?’
Trang Diễm Hiền há hốc mồm “Lục Dận Diễn, ông đang giả ngốc à?”
‘Tôi giả ngốc gì chứ? Bà kinh doanh lưỡi câu đó à?’
Lúc này thì Lục Dận Diễn mới chợt nhớ ra, vợ mà Trang Diễm Hiền đề cập đến đó là Cô Tinh…“Sao bà lại cho là Cô Tinh làm? Cô Tinh trước giờ luôn là một người phụ nữ hiền lành. Đừng nghĩ oan cho bà ấy!”
*Ha ha…
Trang Diễm Hiền cười lớn “hiền lành sao?”
Lục Dận Diễn nhíu mày “bà lại sao nữa vậy?”
*Lục Dận Diễn, tôi nói cho ông biết “Trang Diễm Hiền tôi không bao giờ tin tưởng vào tiểu tam, người phụ nữ hiền lành thì không ai muốn làm kẻ thứ 3.
Lục Dận Diễn chỉ biết im lặng, nói đến Cô Tinh thì lòng ông lại thấy buồn phiền, ông thấy mình đã nợ Cô Tinh quá nhiều “Diễm Hiền, bà đừng quá kích động!”
*Tôi kích động sao? Đâu phải tự nhiên mà tôi lại nói như vậy, có lý do cả.
‘Bà có chứng cứ gì không?’
*Ông cần chứng cứ chứ gì? Vậy thì tôi sẽ cho ông chứng cứ.