Cô Vợ Bị Bỏ

Chương 2: Chương 2: CHƯƠNG 1.2




"Xin chào, tôi là Mike, là chủ của cửa hàng tiện lợi này, cô đã trúng tuyển rồi." Người thanh niên chìa tay ra, cười lên một tiếng để lộ hàm răng trắng.

Ông chủ thật là trẻ! Nghênh Hi giật mình, tròn mắt nhìn người thanh niên, do dự một lúc mới đưa tay ra phía trước, nắm lại. "Cảm ơn anh."

"Không cần cảm tạ đâu, tôi đã tính toán rồi, tuyển dụng cô nhất định sẽ có lợi!" Anh toét miệng cười, nói vẻ thần bí.

Nghênh Hi không hiểu rõ ý của anh ta lắm.

"Kỳ thật...bộ dáng của cô rất được." Anh ta cười lên hai tiếng, chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của cô đang bị mái tóc bay lung tung che đi một chút. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn "Bây giờ trong tiệm của tôi đã có tuấn nam, còn có thêm mỹ nữ nữa, việc buôn bán nhất định càng tốt hơn!" Đắc ý dương dương, tự biên tự diễn một lúc rồi Mike hướng Nghênh Hi nháy mắt mấy cái.

Nghênh Hi sửng sốt, mãi sau mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, không nhịn được liền bật cười. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Hơn nửa năm qua, đây là lần đầu tiên cô mới tìm lại được nụ cười.

"Oa, cô cười rộ lên trông rất đẹp!" Mike ngây người nhìn cô.

Gương mặt của Nghênh Hi thoáng nóng bừng, cô tin chắc chắn khuôn mặt mình đã đỏ ửng lên rồi.

"Sau này nhất định cô phải thường xuyên cười với khách như thế đấy nhé, như vậy tôi sẽ tăng thêm tiền lương cho cô!" di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Giống như phát hiện ra kho báu, Mike hưng phấn kêu to.

Khuôn mặt tươi cười của Nghênh Hi thoáng vẻ kinh ngạc, cô không biết Mike đang nói đùa với cô hay là quả thật. . .

"Tôi nói thật đấy. Ách, cô đừng nghĩ là tôi nói đùa nhé!" Mike nghiêm chỉnh lại, giải thích rõ ràng, gương mặt trẻ trung tuấn tú tràn đầy nhiệt tình. "Đúng rồi, cô tên là gì? " Anh thích thú hào hứng hỏi.

"Nghênh Hi, nghênh đón tia nắng ban mai. . ."

"Chậc...chậc...chậc, tên đã thật đẹp, mà người cũng không kém!" Mike lỗ mãng nói, nhưng biểu cảm trên mặt của anh cực kỳ hài hước, như cố ý trêu đùa Nghênh Hi bật cười, không có chút ý tứ khinh nhờn cô.

Nghênh Hi ngại ngùng rũ mắt xuống . "Cảm ơn!"

Vẻ lo lắng gợn lên, một lần nữa mi tâm của cô lại nhíu sâu.

Khoảng thời gian trước kia của cuộc đời, cô nhớ có một người đàn ông cũng đã từng nói với cô những lời như vậy. . .

Người đàn ông nói những lời ấy đã từng hứa hẹn sẽ mang đến cho cô tương lai hạnh phúc, cũng chính là vị hôn phu của em gái cô, Hắc Diệu Tư.

***Truyện**được**đăng**tại**diễn**đàn**Lê**Quý**Đôn***

Tìm được công việc vừa ý ở cửa hàng tiện lợi, hơn một tháng qua, bởi vì sự hài hước của Mike chọc cười, nên Nghênh Hi không còn u buồn giống như một tháng trước đây. Bây giờ trên gương mặt của cô, bất chợt có thể nhìn thấy một chút tươi cười, chỉ có vẻ ưu sầu nhẹ nhàng như có như không, vẫn còn vương vấn ở giữa mi tâm của cô.

Rời khỏi căn phòng nhỏ lợp mái tôn, nơi cô đã sống hơn ba tháng nay, Nghênh Hi bê trên tay một chồng bản thảo, chuẩn bị đáp xe bus đến Nhà Xuất Bản để giao bản thảo.

Gần đây cô còn nhận thêm được công việc hiệu đính bản thảo. Nhận hiệu đính bản thảo cho Nhà Xuất Bản, ít nhiều cũng kiếm thêm được một chút sinh hoạt phí.

Cho đến bây giờ, bởi vì cần phải nỗ lực kiếm tiền nuôi sống bản thân, nên cô càng hiểu sâu sắc hơn về giá trị cuộc sống. Do đó cô cũng xác định cần phải xây dựng một kế hoạch rõ ràng đối với sự tồn tại của bản thân.

Có lẽ, đây là sự an bài của ông trời sau cơn ác mộng nửa năm trước.

Đúng vậy, ông trời an bài cơ hội này để cho cô trưởng thành, để cho cô sớm nhận rõ chính xác cuộc sống hiện nay, để cho cô hiểu biết đời người không phải tốt đẹp giống như mơ ước, mà vĩnh viễn dừng lại ở giữa kỳ vọng và hư cấu.

"Nghênh Hi, ở đây có hai tập bản thảo, nhất định phải hoàn thành trong vòng ba ngày, cô có thể làm được chứ?" chủ biên Nhà Xuất Bản hỏi Nghênh Hi.

"Không thành vấn đề, cho dù phải thức đêm để làm tôi cũng sẽ mang tới đúng hẹn." Cô chân thành nói, cảm kích tiếp nhận bản thảo máy tính từ trên tay chủ biên.

Nghênh Hi hiểu rõ, Nhà Xuất Bản biết hoàn cảnh khó khăn của cô nên đã tận lực giúp đỡ mình.

"Tốt lắm, chờ cô đem bản thảo chuyển lại, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp giao cho cô bản thảo mới." Chủ biên nói.

Sau khi rời khỏi Nhà Xuất Bản, Nghênh Hi mang theo hai tập bản thảo nặng trĩu, dọc theo bên đại lộ, chậm rãi đi đến trạm xe bus gần đó.

Trong lòng cô tính toán, tháng này tiền lương có dư ra chút ít nên phân phối thế nào, có thể gửi bao nhiêu vào tài khoản, sau đó sẽ để ra bao nhiêu tiền để mang quyên góp coi như làm từ thiện.

Từ khi sinh hoạt ổn định lại, sau khi bắt đầu có thu nhập, cô cảm tạ sâu sắc xã hội đã cho cô cơ hội này, càng cảm kích những người đã từng trợ giúp mình, bởi vậy cô bắt đầu học tập cách báo đáp.

Do quá chuyên tâm suy nghĩ nên cô bị lỡ chuyến xe bus. Cô mở to mắt nhìn xe rời đi.

Cô vội vã chạy đến bên đường cái, đuổi theo xe bus đã chạy cách một đoạn ngắn.

"Chờ một chút, bác lái xe."

"Hô. . ."

Mang theo tập bản thảo nặng trĩu, cô thật sự không sao chạy nổi, đành phải dừng ở ven đường thở hổn hển, thở dài nhìn theo xe bus chạy xa dần.

"Két... "

Tiếng còi xe vang dội dọa Nghênh Hi nhảy dựng lên, sau khi hoàn hồn cô mới biết, hóa ra mình đã dừng lại ở giữa đường cái.

Nghênh Hi hoảng hốt lùi vào ven đường. Một chiếc Ferrari màu đỏ gào rú lướt qua người cô với cự ly thật gần, suýt nữa thì đụng vào cô.

Trong ảo giác, hình như ánh mắt âm trầm của người đàn ông trong xe chăm chú nhìn cô đầy vẻ day dứt.

Trong nháy mắt, thời gian đột nhiên như ngừng lại.

Nghênh Hi sắc mặt trắng bệch, đứng ngây tại đầu đường.

Cơn gió lạnh tháng mười một thổi tung mái tóc dài của cô, che khuất đi nửa gương mặt. . .

Cách ăn mặc đầy vẻ quê mùa, quần áo tối màu, chiếc kính mắt vừa dày vừa nặng, mái tóc đen bay rối tung. . .

Cô tin tưởng, không ai có thể nghĩ cô với Thương Nghênh Hi của quá khứ có vẻ đẹp ngọt ngào, thời thượng, đầy nữ tính kia, chính là cùng một người. . .

Cô tin tưởng, cô đã hoàn toàn thay da đổi thịt, trở thành một người khô khan, bình thường, chẳng có một chút đặc biệt lẫn sự hấp dẫn nào của người con gái. . .

Cô tin tưởng ở sự thay đổi giống như được sinh ra lần nữa của mình, bởi vì ban đêm, ngay cả cô cũng không thể nhận ra bất kỳ điểm nào của bóng dáng Nghênh Hi ngày xưa ở trong gương.

Cô tin tưởng, khi đời người đã biến đổi như thế, không còn người nào có thể còn nhận ra cô là ai nữa...

Cho dù, người đàn ông ấy là Hắc Diệu Tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.