Tại phòng làm việc trên tầng cao nhất trong tòa nhà lớn của tập đoàn Hắc thị .
"Hắc tiên sinh, đây là bản hiệp ước mà ngài và Nghiêm tiên sinh của Sơn Hạ Nhật Bản đã ký hôm 15 tháng này, vừa đóng dấu hôm nay, ở dưới có văn kiện ghi chú, mời ngài xem qua."
Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Hắc thị, Lý Kim Ny, đem một chồng tài liệu dày cộp cung kính đặt tại trên bàn tổng giám đốc.
Trong căn phòng làm việc có kính chống đạn, Tổng giám đốc Hắc Diệu Tư - người đứng đầu tập đoàn Hắc thị, dღđ。l。qღđ hơi nghiêng thân hình cao lớn tuấn tú, ánh mắt sắc bén như Đại bàng xám chăm chú nhìn người trợ lý tài giỏi nhất của mình.
"A Húc đã xem qua văn kiện rồi chứ?" Bất thình lình giọng nói trầm khàn, lạnh nhạt, thô sáp biểu hiện sự âm trầm lẫn ngang ngược của người đàn ông vang lên.
"Nghiêm Húc Đông tiên sinh đã xem trước, sau đó có gọi điện để chỉnh sửa rồi ạ." ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Lý Kim Ny báo cáo xong, nhưng chưa có ý định rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc...
"Còn có việc gì nữa sao?" Anh cúi đầu hỏi lại, vẻ âm trầm trên gương mặt không hề thay đổi.
"Thương Hoài Tinh tiểu thư hiện đang chờ ngài ở bên ngoài văn phòng, đã chờ hơn nửa canh giờ rồi ạ."
Anh nhướng mày, xoay người dụi tắt đầu mẩu thuốc lá trên tay, tiếp đó hạ lệnh:"Cho cô ta vào."
“Vâng ạ!” Lý Kim Ny nhỏ giọng rời khỏi phòng.
Cốc ...cốc.
Nghe thấy gõ cửa trúc trắc, Hắc Diệu Tư vẫn chưa muốn xoay người lại ngay.
"A Tư?"
Một cô gái mở cửa bước vào trong văn phòng của Hắc Diệu Tư, giọng nói mềm mại, quần áo tao nhã, ngoại hình hết sức diễm lệ. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
"Có việc gì không?" Người đàn ông sau chiếc bàn làm việc lên tiếng hỏi, ngay cả đầu cũng không buồn ngẩng lên.
"Anh đang tức giận sao. . ." Thương Hoài Tinh đi đến bên người đàn ông, do dự hỏi.
"Vì sao em hỏi như vậy?" Người đàn ông xoay người, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ lộ ra một chút ôn tồn nhàn nhạt.
"Em đợi ở bên ngoài nửa giờ, vẫn không được gặp anh... "
"Công việc của tôi rất bận." Thu bớt vẻ âm trầm trong ánh mắt, anh nhàn nhạt, mềm mỏng giải thích: "Gần đây tập đoàn nhận được một vụ án lớn, em không hẹn trước mà đã tới đây, tôi không thể nào sắp xếp thời gian để gặp em được."
"Ngay cả gặp mặt cũng không có thời gian sao?" Thương Hoài Tinh hỏi, giọng nói mềm mại đượm vẻ nhàn nhạt cô đơn."Có phải là ... d∞đ∞l∞q∞đ Có phải là em đã làm cho anh cảm thấy cực kỳ phiền chán hay không?"
"Tôi đã nghe em nói rằng, xế chiều hôm nay có giờ học cắm hoa cơ mà, sao lại rảnh rỗi tới tìm tôi vậy?" Hắc Diệu Tư nheo mắt lại, chuyển hướng đề tài.
"A Tư... " đôi mắt dâng lên vẻ ôn nhu, Thương Hoài Tinh đi đến bên cạnh người đàn ông, quyến luyến dựa vào trước vòm ngực rộng lớn của đối phương."Em biết người đau khổ nhất là anh, tuy rằng chị gái em đã làm tổn thương anh rất sâu, nhưng xin anh hãy tin tưởng, em và chị ấy không giống nhau, cả đời này em sẽ chờ đợi bên cạnh anh... Nếu như em làm cho anh cảm thấy phiền chán, cũng xin anh đừng có ghét bỏ em, chỉ cần anh cho em được ở lại bên cạnh anh là tốt lắm rồi. . ."
"Có chuyện gì vậy?" Hắc Diệu Tư cười nhạt, nắm lấy hai vai cô gái, chăm chú nhìn đôi mắt dịu dàng như nước kia."Tới văn phòng của tôi chỉ là để nói với tôi những lời này sao?"
"Lúc đầu em chợt có ý nghĩ muốn mời anh cùng đi ăn tối..." Thương Hoài Tinh nghiêng mặt sang bên, nhu thuận dựa vào bả vai của anh. "Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh, em không khỏi cảm thấy sợ hãi... Em sợ anh sẽ nghĩ em và chị gái giống nhau... em sợ... sợ anh thực sự sẽ đẩy em ra ngoài xa nghìn dặm..."
Khuôn mặt của Thương Hoài Tinh đầy sự kiều mỵ. Đôi mắt lạnh nhạt của Hắc Diệu Tư xuyên qua bức tường bằng thủy tinh chống đạn của tòa cao ốc, ngưng mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. "Đồ ngốc." Anh hạ thấp ngữ điệu, thì thầm giống như kiểu thôi miên: "Chẳng lẽ em lại cho rằng, tôi không hiểu được bản thân mình muốn người phụ nữ nào sao?"
"Nhưng mà... lúc trước... dù sao chị gái em mới là người anh muốn đính hôn, nếu như không bởi vì chị. . ." Cô ta do dự, không dám tiếp tục nói nữa.
Trong buổi lễ đính hôn, mãi không thấy nữ chính xuất hiện, khiến Hắc Diệu Tư hệt như bốc hỏa, ngay lúc đó hạ lệnh đuổi tất cả khách mời ra về.
Mặc dù sau khi chị gái bỏ đi, cảm xúc của Hắc Diệu Tư cũng không biểu lộ ở trên mặt, nhưng mà Thương Hoài Tinh hiểu rõ, đối với Hắc Diệu Tư đầy kiêu ngạo kia, có thể nói bị phụ nữ phản bội là nỗi khuất nhục không thể nào chịu nổi.
"Muốn nói cái gì? Nói tiếp đi." Nhàn nhạt buông một câu nói, ánh mắt Hắc Diệu Tư như sương mù, vẫn đang phiêu diêu bên ngoài cửa sổ.
"Không có gì..." Ngửa mặt lên, trên khuôn mặt của Thương Hoài Tinh đã có nét tươi cười. "Lỗi tại em. Công việc của anh vất vả như thế, vậy mà em lại làm phiền anh bởi những chuyện riêng tư của mình."
Hắc Diệu Tư nhếch môi, lần tìm mấy tua trang sức ngũ sắc lộ ra ở trên đầu của cô, gạt gạt tóc, kéo ra một túm dây trang sức mềm mại của phụ nữ.
"Chẳng qua là em..." Cô cúi đầu thì thào nói: " Chẳng qua là em có cảm giác không an toàn. Nếu như chị gái trở về, em sợ anh lại lựa chọn chị ấy. Nhưng nếu anh không chọn chị gái mà chọn em, thì em lại cũng rất không an lòng... Em sợ rằng mình đã cướp đi cái gì đó thuộc về chị ấy...”
"Hoài Tinh, em mơ tưởng điều gì?" Đột nhiên anh hỏi.
"Em không muốn điều gì hết..." cô lắc đầu, trong đôi mắt nhuốm đầy ánh nước." Thực ra việc chúng ta đính hôn nhanh như thế, đã khiến em cực kỳ áy náy rồi... Rốt cuộc em cảm thấy là chúng ta nên đợi chờ thêm một chút nữa, nói không chừng có lẽ chị gái cũng sắp trở về rồi. Mà em... em cái gì cũng không có."
Chăm chú nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, cô cúi đầu nói:"Em chỉ muốn được gả cho anh, vĩnh viễn không bao giờ rời xa anh, cho dù không có danh phận cũng chẳng sao."
Lễ đính hôn của Hắc Diệu Tư diễn ra cực kỳ kín đáo, khách mời dự lễ vẻn vẹn không đến một bàn.
Cho tới bây giờ, Thương Hoài Tinh vẫn không thể khẳng định được, việc anh đính hôn với cô có phải vì trả thù hay không ...
Đôi mắt người đàn ông trở nên thâm trầm. "Hoài Tinh, em cũng là phụ nữ, cho dù hiện nay có tôi có quyết định gì đi chăng nữa cũng không có nghĩa là hứa hẹn cả đời." Anh nói nhàn nhạt, đôi mắt thâm trầm làm cho người ta không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì.
"A Tư?" Cô không hiểu.
"Nhớ kỹ, trước khi kết hôn, bất cứ việc gì nếu không có sự đồng ý cho phép của tôi, cấm, không được làm thay tôi!" Anh thì thầm nói, khẽ vuốt mái tóc đẹp của người con gái.
Chăm chú nhìn đôi mắt lạnh nhạt của anh, không hiểu tại sao, Thương Hoài Tinh có một loại cảm giác không lạnh mà run."A Tư..."
"Em về trước đi, tôi còn có công việc cần xử lý." Anh buông thân thể mềm mại trong lòng ra.
"Vâng. . ."
Cho dù trong lòng nghìn vạn lần không muốn rời đi, cô vẫn ngoan ngoãn tuân theo, không hề phản đối thêm. Bởi vì Thương Hoài Tinh hiểu rõ, từ trước đến nay, mệnh lệnh của Hắc Diệu Tư đã phát ra, không được phép phản đối.
Mà cô đối với Hắc Diệu Tư, từ trước tới nay luôn mê muội, cung kính tuân mệnh, đương nhiên lựa chọn thuận theo ...
Cô vĩnh viễn, vĩnh viễn, không thể kháng cự nổi bất cứ mệnh lệnh gì của anh.