Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 92: Chương 92




Cười hai tiếng, Lâm Vũ Mặc liền triển khai một trận tiến công kịch liệt. Tần Phong dần dần bị anh kích thích, lại lần nữa mất hồn, lún sâu vào trận kích tình do anh tạo nên, không cách nào tự kiềm chế được.

Cả ngày, hai người cứ mãi ở trong phòng, Lâm Vũ Mặc căn bản không nguyện ý buông Tần Phong ra. Mặc dù chỉ chia lìa một giây đồng hồ anh cũng không hài lòng.

Anh ôm chặt lấy Tần Phong, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Phong Nhi, chiếc nhẫn đính hôn và dây chuyền anh đưa em đâu mất rồi, sao em không đeo trên người?"

"Em không muốn đeo! Em đã sớm chẳng còn yêu anh rồi, đương nhiên sẽ vứt bỏ nó." Tần Phong dí dỏm cười nói.

"Em lại gạt anh rồi! Vật quan trọng như thế, anh nghĩ em chẳng dám vứt bỏ đâu. Em không bỏ được, anh biết điều đó." Lâm Vũ Mặc cực kì khẳng định.

Năm đó Tiểu Phong Nhi đi, để lại đây tất cả, chỉ lấy hai món đồ kia đi, đó chính là hai món đồ định tình của anh và cô. Đủ thấy hai thứ đồ này quan trọng với cô cỡ nào rồi. Đó là vật khiến cô chẳng thế nào vứt bỏ được. Nếu cô không bỏ lại được, tại sao không đeo nó lên người?

"Anh không cần em nữa, em giữ nó làm cái gì? Tự làm mình đau lòng sao?" Tần Phong nâng môi đỏ mọng lên ấm ức nói. Sau khi rời khỏi Lâm Vũ Mặc, mỗi buổi tối cô vẫn thường cầm hai vật kia lên mà khóc. Loại đau lòng này hành hạ cô một khoảng thời gian rất dài. Vì muốn không để cho mình tiếp tục hãm sâu vào bi ai, cô khóa nó lại, tựa như khoá phần tình yêu ấy vào nơi sâu nhất trong tâm hồn mình.

Lời nói của Tần Phong khiến Lâm Vũ Mặc cảm thấy vô cùng đau lòng, anh ôm chặt lấy Tần Phong, thì thầm bên tai cô: "Thật xin lỗi, Tiểu Phong Nhi. Anh sai rồi, anh đáng lẽ không nên khiến em đau lòng như vậy. Anh quả thật đáng bị thiên đao vạn mã lăng trì. Em đừng làm khó mình nữa, về sau anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em."

"Xem anh có vẻ rất khẩn trương, em tạm thời bỏ qua cho anh một lần." Tần Phong tạo ra vẻ mặt khó coi, nói với Lâm Vũ Mặc.

“Được, em dám giễu cợt anh!" Lâm Vũ Mặc không thuận theo mà hôn lên môi đỏ mọng của Tần Phong, cùng cô tạo ra một màn triền miên và say đắm lần nữa.

"Ngừng lại, sao anh mãi vẫn chẳng thấy đủ thế? Làm nhiều lần như vậy rồi, tinh lực của anh vẫn tràn đầy thế hả?" Tần Phong thở gấp nói, cô cảm thấy toàn thân mình đã vô cùng đau nhức, bị Lâm Vũ Mặc chơi đùa đến mệt mỏi. Nhưng Lâm Vũ Mặc vẫn tinh lực dồi dào, chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả.

"Mới có mấy lần làm sao mà đủ được? Anh là kẻ đói bụng năm năm kia mà!" Lâm Vũ Mặc buồn bã nói với Tần Phong.

"Năm năm này, anh không chạm qua người phụ nữ khác? Lời này chẳng đáng tin tí nào cả!" Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong nói ra lời không tin. Lâm Vũ Mặc là ai làm sao cô lại không biết? Vốn trước đó, hậu cung của anh có trăm hoa khoe sắc. Làm sao mà Lâm Vũ Mặc có thể vì cô thủ thân như ngọc? Đối với Lâm Vũ Mặc mà nói thì rất khó có chuyện đó!

"Dĩ nhiên không có chạm qua! Trời đất có thể chứng giám cho anh! Tiểu Phong Nhi, lời anh nói, tất cả đều là thật!" Lâm Vũ Mặc vội vàng tỏ rõ mình là người trong sạch, anh cũng chẳng muốn để cho Phong Nhi hiểu lầm. "Kể từ khi thân mật với Tiểu Phong Nhi, anh cảm thấy những cô gái khác đều chẳng ra gì. Anh chỉ cần một đóa hoa duy nhất – đó là em."

"Thật?"

"Nếu anh nói láo, nhất định sẽ bị trời đánh." Lâm Vũ Mặc thề độc, lời của anh còn chưa nói hết, đã bị bàn tay nhỏ của Tần Phong ngăn lại.

"Đừng nói nữa! Em tin tưởng anh." Tần Phong hạnh phúc tựa sát vào ngực Lâm Vũ Mặc. Thì ra lặng yên cũng chính là cảm nhận, thân thể chỉ có thể tiếp nhận đối phương, những người khác không thể tới gần.

Lâm Vũ Mặc nâng cằm xinh xắn của Tần Phong lên, đặt xuống nơi đó những nụ hôn. Nụ hôn của anh giống như một loại ma thuật, mỗi cái đều khiến cho Tần Phong mê man.

Đang lúc Lâm Vũ Mặc lại muốn tấn công bên dưới, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Chỉ thấy một người tí hon mặc chiếc váy màu đỏ hưng phấn vọt vào. Cái miệng nhỏ nhắn của bé càng không ngừng cười hì hì, giơ búp bê trong tay lên và nói: "Cha mẹ, ông nội, bà nội mua cho con rất nhiều đồ chơi ạ! Cha mẹ nhìn này, búp bê này có đáng yêu không?"

"Hả?" Tần Phong nhìn thấy con gái xông tới, không khỏi ngẩn cả người. Khi cô ý thức được mình cùng chẳng mặc quần áo gì cả, chỉ biết khẽ nói: "Khả Nhi, búp bê này rất đẹp. Mà con ra ngoài trước đi, được không?"

"Ừm. Cha, cha lại đang yêu mẹ nữa hả?" Lâm Khả Nhi giương đôi mắt tò mò lên mà hỏi.

Lâm Vũ Mặc cười lớn, sau đó trừng mắt nhìn con gái: "Dĩ nhiên! Bảo bối của cha. Cha yêu mẹ!"

Anh thầm nghĩ tiểu quỷ này của mình rất đáng yêu!

Lâm Khả Nhi gật đầu cười, rồi nói với Lâm Vũ Mặc: "Cha, hiện tại con cảm thấy cha làm cha con cũng không tồi, cùng cha Thẩm cũng chẳng khác gì nhau! Haizzz, con nên chọn ai làm cha của mình đây?"

"Đương nhiên là chọn cha!" Lâm Vũ Mặc vội vàng nói với con gái. "Khả Nhi, không cho phép con chọn Thẩm Kiệt hay Đường Chá làm cha của mình, chỉ có thể chọn cha, nghe chưa? Vì cha mới chính là cha ruột của con!"

"Ồ! Hi hi hi, Khả Nhi sẽ xem xét." Lâm Khả Nhi vừa cười vừa đi ra ngoài cửa. Nếu cha mẹ đang bận, bé đi tìm ông nội và bà nội chơi cùng.

Sau khi Lâm Khả Nhi đi, Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, bất mãn nói: “Cha mẹ anh đã trở về rồi, anh còn không mau xuống chào họ."

Lâm Vũ Mặc hôn một cái lên môi của Tần Phong, rồi mới ngồi dậy, tà mị cười nói: “Tiểu Phong Nhi, hiện tại cha mẹ còn ước chúng ta ở trong đây mãi không đi ra ngoài nữa!"

"Anh xấu xa!" Tần Phong đẩy Lâm Vũ Mặc ra, muốn đứng dậy. Nhưng cả người yếu đuổi chỉ có thể nằm trên người Lâm Vũ Mặc mà thôi.

Lâm Vũ Mặc cười lớn, ôm Tần Phong lên: "Tiểu Phong Nhi, anh ôm em."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong đỏ bừng, chôn vào trước ngực Lâm Vũ Mặc. Tay nhỏ bé của cô đấm vào ngực Lâm Vũ Mặc, không thuận theo nói: "Đều tại anh, làm hại em mệt mỏi như thế này."

Nhìn khuôn mặt kiều diễm của Tần Phong, trong lòng Lâm Vũ Mặc tràn đầy kiêu ngạo.

Anh giúp cô ăn mặc chỉnh tề rồi mới ôm cô đi xuống lầu.

Lâm Ngạo cùng Lý Hải Vi nhìn thấy hai người bọn họ như thế, cười đến vui vẻ.

Lâm Ngạo hướng con trai trừng mắt một cái, giơ ngón tay cái chúc mừng anh.

"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc càng thêm vui vẻ hơn.

Người một nhà ở cùng một chỗ chính là vui vẻ như thế.

Đường Chá trở về Canada một chuyến, sau khi về lại đây thì Tần Phong cũng không ở nhà. Anh vừa cảm thấy mất mát thì có một chiếc xe limousine màu đen dừng bên cạnh anh.

"Chú Chá, Khả Nhi rất nhớ chú." Lâm Khả Nhi ôm lấy cổ Đường Chá, làm nũng nói.

"Chú cũng rất nhớ Khả Nhi." Đường Chá cười cưng chiều, đặt một nụ hôn trên má của Khả Nhi, Lâm Khả Nhi bị trêu chọc đến cười ha hả.

"Ở nhà của ông nội và bà nội có nghịch ngợm hay không?" Đường Chá ôm Khả Nhi, véo chiếc mũi của bé, Khả Nhi tinh quái chẳng biết mình gây ra bao nhiêu họa.

"Khả Nhi rất biết điều, không tin chú hỏi cha con đi." Lâm Khả Nhi dẩu môi nói.

"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc cười kéo Tiểu Phong Nhi vào ngực mình, true chọc Khả Nhi: "Khả Nhi rất ngoan, đập vỡ đống đồ cổ của ông nội rồi."

"Cha không ngoan! Khả Nhi không để ý tới cha nữa." Lâm Khả Nhi nghiêng đầu, không để ý đến Lâm Vũ Mặc nữa. "Còn Chú Chá rất tốt, Khả Nhi rất thích chú!"

Nói xong, Lâm Khả Nhi hôn một cái lên má Đường Chá, tay nhỏ của bé chiếm cứ ngực của anh, nói mãi cũng chẳng chịu xuống đất.

Tần Phong cười cười, xoay người mở cửa phòng ra.

Ngồi trong phòng khách, Lâm Vũ Mặc ôm Tần Phong vào trong ngực, tỏ rõ quyền sở hữu của mình với Đường Chá.

Đường Chá nhìn Lâm Vũ Mặc đối với Tần Phong tham muốn giữ lấy như thế, mà Phong Nhi không hề kháng cự, trong lòng không khỏi sinh ra mất mát.

Anh biết mình đến chậm một bước rồi, lòng của Phong Nhi cuối cùng vẫn còn bên cạnh Lâm Vũ Mặc.

Anh chỉ có thể chôn giấu tình yêu của mình vào sâu trong lòng.

Chỉ cần Phong Nhi hạnh phúc, anh sẽ vui vẻ.

Nhưng việc mất đi Phong Nhi khiến anh rất khó chịu đựng. Tim của anh giống bị ai đó xé rách, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lâm Vũ Mặc đem vẻ cô đơn của Đường Chá bỏ vào trong mắt, môi anh nở ra nụ cười hả hê.

Mặc dù Tiểu Phong Nhi đồng ý hôn sự với Thẩm Kiệt, nhưng lòng của cô lại thuộc về mình, anh không thể đánh mất cô.

"Mọi người ngồi đi, em đi nấu cơm." Tần Phong đứng dậy, đi tới nhà bếp.

Ăn cơm tối xong, Lâm Vũ Mặc ra dáng nghĩa hiệp nói với Đường Chá: "Anh Đường, Tiểu Phong Nhi đã bận bịu cả ngày, rất mệt mỏi."

Đường Chá nghe rõ ý tứ trong lời nói của Lâm Vũ Mặc, vì vậy mỉm cười nói: "Vậy hai người chúng ta không cần quấy rầy Phong Nhi nữa, cùng đi thôi."

"Chỉ mình anh đi thôi mới đúng chứ anh Đường?" Lâm Vũ Mặc cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi là cha của Khả Nhi, cũng là người đàn ông của Phong Nhi."

"Hai người không cần cãi nhau." Tần Phong bất mãn nhìn chằm chằm hai người đàn ông kia. "Hai người đều đi đi, chỗ này tôi không để đàn ông ở lại."

"Haizzz." Lâm Vũ Mặc nhún vai một cái, nói với Đường Chá, "Anh Đường, xem ra hai ta phải đi thật rồi. Anh định đi đâu, tôi đưa anh về."

"Không cần, tôi tự về được rồi." Đường Chá đứng lên, si tình nhìn Tần Phong, đúng là gương mặt nhỏ có chút mệt mỏi. Anh quan tâm nói. "Phong Nhi, em nên nghỉ ngơi thật tốt, anh đi trước đây."

"Dạ. Anh đi đường cẩn thận." Tần Phong dịu dàng dặn dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.