Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 93: Chương 93




Lâm Vũ Mặc cười xấu xa, khoác vai Đường Chá rồi nói với Tần Phong: "Bọn anh đi đây. Buổi tối nhớ nghĩ tới anh."

"Nghĩ đến anh mới là lạ!" Tần Phong le lưỡi một cái, làm mặt quỷ.

Lâm Vũ Mặc thâm tình nhìn cô một cái rồi mới cùng Đường Chá rời đi.

"Mẹ, con không muốn chú Chá đi! Con muốn cùng chú Chá ngủ!" Lâm Khả Nhi bất mãn kháng nghị. Thấy Đường Chá đã đi ra khỏi cửa, đôi mắt ti hí của bé như muốn nhìn xuyên qua cửa vậy.

"Tiểu Khả Nhi?" Tần Phong há miệng, kinh ngạc nhìn con gái: "Con gái không thể tùy tiện ngủ với con trai."

"Nhưng cha cùng mẹ vẫn ngủ chung đó thôi, tại sao con cùng chú Chá lại không được?" Lâm Khả Nhi giương đôi mắt to tròn, tò mò không hiểu hỏi.

"Vì cha và mẹ yêu nhau! Chờ Tiểu Khả Nhi trưởng thành, gặp được người mình yêu, mới có thể cùng ngủ với người ta." Tần Phong vội vàng giáo dục con gái.

"Hừm." Lâm Khả Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, mất hứng hừ một tiếng.

Sau khi dụ dỗ tiểu Khả Nhi xong, Tần Phong mới vừa ngáp vừa đi về phòng. Mệt mỏi cả một ngày, cho nên vừa mới nằm xuống, cô liền ngủ say.

Mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có một đôi tay nóng bỏng hết xoa lại vuốt trên thân thể cô. Trước ngực cô cũng đang bị thứ gì liếm láp. Thật là nhột. Cô không tình nguyện đưa tay ôm thứ đang làm loạn trước ngực.

Sao lại lông lá như vậy?

Cô kinh ngạc mở mắt, lúc này mới trông thấy một cái đầu đang chôn trước ngực, mà tay cô cũng đang xoa tóc của đối phương.

"A!" Cô hốt hoảng hô to.

Đối phương vội vàng ngẩng đầu lên, bịt kín miệng nhỏ của cô, tà mị nói: "Suỵt! Nhỏ giọng một chút! Tiểu Phong Nhi, em muốn cho con gái bảo bối của chúng ta nghe thấy sao?"

"Mặc, sao anh vào được? Em nhớ đã khóa chặt cửa rồi mà." Tần Phong không hiểu hỏi.

"Cái khóa kia của em làm sao có thể khóa được anh? Hắc hắc, Tiểu Phong Nhi, anh nhớ em muốn chết rồi." Nói xong, Lâm Vũ Mặc lại vùi đầu vào trước ngực Tần Phong .

"Ưm, Mặc, đừng như vậy." Tần Phong bị nhột, khó chịu rên rỉ .

"Sao lại không được? Anh và vợ anh thân thiết cũng không phạm pháp." Lâm Vũ Mặc nhướn mày nói. Bàn tay anh cũng không vì nói chuyện mà dừng lại, chọc cho cả người Tần Phong đều run rẩy.

Cô vô lực thở gấp nói: "Ai là vợ của anh ? Em… em muốn gả cho Kiệt."

Sau khi cô nói ra một chữ cuối cùng, Lâm Vũ Mặc bất mãn, anh tăng thêm lực đạo trên tay, khiến Tần Phong đau đớn. "Em còn dám nói muốn gả cho Thẩm Kiệt, anh ngay lập tức dẫn em tới giáo đường."

"Vậy em gả cho Đường Chá!" Tần Phong nghịch ngợm nháy mắt, đưa tay nhỏ bé đẩy bàn tay Lâm Vũ Mặc ra.

"Vợ à, em chấp nhận số phận đi." Lâm Vũ Mặc tà tứ cười nói, sau khi mạnh mẽ đâm vào, anh mới kiên định nói. "Cả đời em đều là của anh."

"A!" Lâm Vũ Mặc đột ngột công kích, khiến Tần Phong bị luân hãm vào cử động của anh. Cô không tự chủ đưa tay ra, ôm chặt hông của Lâm Vũ Mặc.

Cả đêm triền miên, hai người bơi lội trong biển tình, tiếng cười, tiếng ngâm thật lâu không ngừng.

Sáng sớm, khi Đường Chá đến gõ cửa, Tần Phong vẫn còn ngủ say. Lâm Vũ Mặc nhảy xuống giường, chỉ vội vàng mặc tạm cái quần dài bèn đi xuống lầu mở cửa.

"Là anh à?” Hai người đồng thời kinh ngạc hô.

Lâm Vũ Mặc không ngờ Đường Chá lại đến sớm như vậy, mà Đường Chá lại chán nản nhìn bộ ngực trần của Lâm Vũ Mặc, trong lòng một hồi lạnh lẽo. Trong tim anh đã rõ, đêm qua Lâm Vũ Mặc nhất định là qua đêm ở chỗ Phong Nhi.

Xem ra mình đã hoàn toàn thất bại, có lẽ đã không còn bất kì hi vọng gì?

Trong lòng Đường Chá tràn đầy ưu thương.

"Anh Đường, Tiểu Phong Nhi còn đang ngủ, đều tại tôi, tối hôm qua khiến cô ấy mệt muốn chết rồi." Lâm Vũ Mặc lại làm như không thấy vẻ ưu thương trên mặt Đường Chá, chỉ cười tà nói. Dường như đối với quan hệ thân mật của hai người, anh cũng không mắc cỡ một chút nào, ngược lại còn cảm thấy tương đối tự hào.

"Vậy tôi không quấy rầy nữa." Đường Chá xoay người, đưa lưng về phía Lâm Vũ Mặc, tỉnh táo nói. “Anh nhất định phải chăm sóc Phong Nhi thật tốt."

"Tôi biết. Cảm ơn!" Trong lòng Lâm Vũ Mặc có chút cảm động, cảm động với sự si tình của Đường Chá. Nhưng anh không thể mềm lòng, Đường Chá là tình địch, nếu không đánh bại anh ta, người bị đánh bại sẽ là anh.

"Chú Chá đừng đi, Khả Nhi muốn chú đưa cháu đến khu vui chơi." Thanh âm non nớt của Lâm Khả Nhi đột nhiên vang lên bên tai Đường Chá .

Đường Chá cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong của Tiểu Khả Nhi, không đành lòng cự tuyệt.

"Được rồi, Tiểu Khả Nhi. Chú Chá dẫn cháu đi chơi." Đường Chá ôm chặt Lâm Khả Nhi trong ngực.

Khi Lâm Vũ Mặc bưng cháo từ phòng bếp đi ra, Đường Chá nói với anh: "Anh Lâm, tôi đưa Tiểu Khả Nhi đến khu vui chơi, buổi tối sẽ đưa bé về."

"Được." Lâm Vũ Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của con gái, liền cười nói: "Đi đi. Anh Đường, anh phải phục vụ tiểu công chúa của tôi cho tốt đấy."

"Anh yên tâm." Đường Chá vỗ vai Lâm Vũ Mặc, cõng Lâm Khả Nhi lên trên vai, một lớn một nhỏ vui vẻ thẳng bước đi ra ngoài.

Nhìn hai bóng lưng dần đi xa, Lâm Vũ Mặc cười lắc đầu: "Con gái tôi, sao lại quấn quýt lấy Đường Chá như vậy, dường như so với người cha này còn than thiết hơn."

Không nghĩ nhiều nữa, Lâm Vũ Mặc liền bưng cháo đi vào phòng Tần Phong.

"Tiểu Phong Nhi, dậy ăn cháo." Lâm Vũ Mặc ngồi bên giường, thổi nhẹ thìa cháo trong tay, rồi mới đút cho Tần Phong.

"Thật là khó ăn!" Tần Phong vừa húp cháo, vừa cau mày oán trách.

"Ha ha ha! Tiểu Phong Nhi, đây là lần đầu tiên anh xuống bếp, có thể nấu chín cháo đã là tốt lắm rồi, em đừng soi mói. Nếu muốn ăn thức ăn ngon, em phải nhanh khỏe lên, rồi tự mình xuống bếp đi." Lâm Vũ Mặc xấu xa cười nói.

"Em xem anh ở chung một chỗ với em, chính là vì thỏa mãn cái bụng của anh, làm gì có một chút nào yêu em?" Tần Phong bất mãn nâng cái miệng nhỏ nhắn.

"Nào có?" Lâm Vũ Mặc kháng nghị nói. "Tình yêu của anh đối với em nhật nguyệt chứng giám, dù biển cạn đá mòn, cũng vĩnh viễn không thay đổi ."

"Thật?" Tần Phong nhướn mày hỏi.

"Đương nhiên là thật!" Lâm Vũ Mặc giơ tay phải lên, bảo đảm.

Tần Phong dí dỏm cười, cô nũng nịu nói: "Xem anh khẩn trương kìa!"

Lâm Vũ Mặc buông bát cháo trong tay ra, tà mị nhìn chằm chằm Tần Phong: “Được lắm! Tiểu Phong Nhi, em dám trêu chọc anh!"

Vừa dứt lời, hai tay anh đã đặt vào hông Tần Phong, thi triển ma công, chọc cho Tần Phong không ngừng cầu xin tha thứ : "Được rồi! Mặc, van anh, tha cho em đi!"

"Nói em yêu anh." Lâm Vũ Mặc đột nhiên cúi xuống gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Phong, tà mị nói.

"Mặc!" Tần Phong dựa vào trong ngực anh khẽ run.

"Không nói phải không? Anh có biện pháp khiến em phải thừa nhận." Lâm Vũ Mặc đột nhiên đặt Tần Phong xuống dưới, nhanh chóng kéo y phục của cô xuống, thân thể nóng rực quấn chặt lấy cô.

"A! Mặc!" Tần Phong run rẩy ưỡn ngực, để cho chính mình trầm luân trong kích tình của Lâm Vũ Mặc.

"Nói em yêu anh."

"Em yêu anh."

Rốt cuộc nghe được đáp án khiến anh hài lòng, Lâm Vũ Mặc mới ôm lấy eo mảnh khảnh của Tần Phong, hoàn toàn công chiếm tòa thành mê người này.

Từng tiếng thở gấp, từng tiếng rên khẽ vang vọng cả phòng ngủ.

Cả phòng kiều diễm, kích tình mê người.

Buổi tối, Đường Chá phải về Canada, Lâm Vũ Mặc rất hào phóng bày tiệc tiễn anh ở khách sạn Hilton. Khi bọn họ đi đến khách sạn, không ai chú ý có một chiếc xe quỷ dị vẫn theo sát. Khi chiếc xe điên cuồng vọt tới trước mặt Tần Phong thì đã quá muộn. Mắt thấy chiếc xe kia sẽ đụng vào Tần Phong, cách cô gần nhất, Đường Chá đẩy cô ra, nhưng chính anh lại không kịp né tránh, bị chiếc xe hơi kia đâm thẳng vào, văng ra xa.

Chỉ trong nháy mắt, mọi người liền bị một màn kinh người trước mắt dọa sợ ngây người. Thân thể Đường Chá theo hình vòng cung văng trên đất, một tiếng vang thật lớn truyền đến.

"Đường Chá!" Bị một màn này làm cho khiếp sợ, Tần Phong hốt hoảng hô to, xông đến chỗ Đường Chá. Anh đã lâm vào hôn mê. Mặc cho Tần Phong có kêu thế nào, cũng không mở mắt.

"Chú Chá, chú làm sao vậy?" Khả Nhi nhào tới trên người Đường Chá, vừa khóc, vừa dùng sức lay anh.

"Khả Nhi, đừng đè lên chú Đường. Tiểu Phong nhi, hiện tại không được đụng vào anh ta." Lâm Vũ Mặc vội vàng ngăn Tần Phong đang muốn ôm Đường Chá lên. Anh nhanh chóng lôi điện thoại di động ra, gọi xe cứu thương. "Nếu anh Đường bị gãy xương, sẽ càng nguy hiểm."

"Mặc, Đường Chá sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Em rất lo lắng cho anh ấy." Tần Phong rơi

nước mắt, run rẩy vuốt trán Đường Chá, ân cần nhìn anh.

Lâm Vũ Mặc đứng bên người Đường Chá đã hôn mê bất tỉnh, đưa tay xem mí mắt anh, lại đặt tay lên mạch Đường Chá. Sau đó, anh tỉnh táo nói với Tần Phong đang khóc không thành tiếng : "Vẫn còn cứu được, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện thôi."

"Mặc, em không muốn Đường Chá gặp chuyện không may!" Tần Phong tựa vào trong ngực Lâm Vũ Mặc, nhỏ giọng sụt sùi khóc.

Lâm Vũ Mặc lại bấm 110, đem biển số chiếc xe mới vừa đụng người báo cho cảnh sát, anh khẽ vuốt lưng Tần Phong, an ủi cô: "Tiểu Phong Nhi, đừng hoảng hốt, tất cả sẽ ổn thôi. Anh sẽ không để cho tên tội phạm kia chạy trốn dễ dàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.