Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 94: Chương 94




Mới vừa rồi, khi tan nạn xe cộ diễn ra trong nháy mắt, là anh chậm hơn Đường Chá một bước. Nếu như người đứng gần Tiểu Phong Nhi nhất là anh, anh cũng sẽ giống như Đường Chá, chạy đến cứu Tiểu Phong Nhi. Anh vô cùng bội phục hành động quả quyết cùng tinh thần quên mình của Đường Chá, tình cảm của Đường Chá đối với Tiểu Phong Nhi cũng không thua kém gì anh, thậm chí còn sâu sắc hơn nhiều.

Là anh quá mức may mắn mới có thể dành được trái tim Tiểu Phong Nhi.

Một hồi tiếng còi đặc thù của xe cứu thương vang lên từ xa. Một đám nhân viên cứu hộ đưa Đường Chá đẩy lên xe, sau đó nhanh chóng chụp bình dưỡng khí, truyền nước biển vào trong cơ thể anh.

“Bác sĩ, tôi muốn đi cùng anh ấy.” Tần Phong năn nỉ nói với nhân viên cứu hộ.

Một bác sĩ gật đầu với cô đáp: “Mau lên đây đi.”

Tần Phong lập tức leo lên xe cứu thương, ngồi xuống ghế băng bên cạnh. Tay cô nhẹ nhàng vuốt cái trán ướt đẫm mồ hôi của Đường Chá, run rẩy nói: “Đường Chá, xin anh, nhất định phải tỉnh lại.”

Nước mắt cô không ngừng rơi xuống mặt Đường Chá. Cô vội vàng lấy mu bàn tay lau đi, sau đó nằm úp sấp bên cạnh anh.

Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới bệnh viện trong thời gian ngắn nhất, đưa Đường Chá đã lâm vào hôn mê vào phòng cấp cứu.

Tần Phong lo lắng đứng bên ngoài phòng cấp cứu, đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bảng “đang giải phẫu” còn sáng đèn. Trong lòng lo lắng, cô chỉ có thể nắm chặt tay, lặng lẽ cầu nguyện cho anh.

Khi Lâm Vũ Mặc đến bệnh viện, Đường Chá được đưa vào phòng giải phẫu đã lâu.

“Mặc, sao giờ anh mới đến?” Tần Phong nhào vào trong ngực Lâm Vũ Mặc, bất mãn hỏi. Không nhìn thấy Lâm Vũ Mặc, cô tựa như mất đi điểm tựa tinh thần. Có lẽ chỉ những lúc nguy cấp thế này, cô mới hiểu được, Lâm Vũ Mặc đối với cô quan trọng như thế nào.

Cô không thể không có anh!!

Chỉ khi gặp được anh, lo lắng trong lòng cô mới dần buông lỏng.

“Thật xin lỗi, Tiểu Phong Nhi, trên đường bị kẹt xe, cho nên mới tới chậm.” Lâm Vũ Mặc ôm cô, nhẹ giọng an ủi bên tai cô.

“Mẹ, chú Chá sẽ không sao đúng không ạ?” Khả Nhi vừa khóc vừa hỏi.

“Mẹ cũng không biết.” Tần Phong đau lòng ôm chặt lấy con gái.

*********************

Thật lâu sau.

“Không biết Đường Chá thế nào rồi?” Tần Phong ngẩng đầu nhìn đèn cấp cứu vẫn còn sáng, lo âu nói.

“Sẽ không có chuyện gì đâu. Đường Chá là người tốt, có trời phù hộ, nhất định sẽ sớm tỉnh lại.” Lâm Vũ Mặc an ủi cô.

Hai người dựa vào nhau, chờ ngoài phòng giải phẫu. Thật lâu sau, một bác sĩ đi ra ngoài, hỏi: “Xin hỏi vị nào là người nhà của anh Đường?”

Tần Phong vội vàng chạy tới bên cạnh bác sĩ, khẩn trương nắm lấy tay bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, tôi là người nhà của anh ấy, Đường Chá hiện tại thế nào?”

“Trải qua chuẩn đoán sơ bộ, bệnh nhân gãy hai xương sườn, chúng tôi đang tiến hành mổ. Ngoài ra, não bộ có một khối máu đông, về phần có ảnh hưởng gì đối với bệnh nhân hay không, còn phải đợi quan sát thêm.”

“Gãy xương sườn? Bác sĩ, ông làm ơn chữa trị thật tốt cho anh ấy!” Tần Phong năn nỉ.

Cô rất lo lắng, nếu Đường Chá có mệnh hệ gì, cô sao có thể tiếp nhận sự thật này đây?

“Ai!z” Bác sĩ thở dài đáp. “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tình trạng của bệnh nhân vô cùng suy yếu, về phần kết quả như thế nào, cũng chỉ có thể chờ.”

“Bác sĩ, cảm ơn, thật sự cảm ơn ông.” Tần Phong vừa khóc vừa nói.

Nghe giọng điệu của bác sĩ, thật giống như thương thế của Đường Chá đã không còn hi vọng.

Tại sao? Chẳng lẽ vết thương của anh rất nặng sao?

Cô thật sợ hãi, chỉ sợ những lo lắng của cô sẽ trở thành hiện thực.

Cô tựa như một cánh chim không thể xác định phương hướng, đi đi lại lại trong hành lang.

Lâm Vũ Mặc thấy cô như vậy, đau lòng kéo cô vào trong lòng: “Tiểu Phong Nhi, đừng lo. Bác sĩ cũng không nói sẽ không tốt lên? Chúng ta sẽ chờ anh ta sớm khỏe mạnh trở lại.”

“Ừm.” Tần Phong đáp lại trong tiếng nấc.

Không biết đã qua bao lâu, đèn giải phẫu rốt cuộc cũng tắt. Tần Phong lập tức nhào đến bên cạnh xe đẩy: “Đường Chá, mở mắt nhìn em đi! Sẽ không có chuyện gì đâu, em muốn anh tỉnh lại.”

Nhưng cặp mắt kia vẫn không chịu mở, ngay cả nháy một chút đáp lại cô cũng không có.

Lâm Vũ Mặc theo sát phía sau cô, anh sợ Tiểu Phong Nhi sẽ không chịu nổi mà ngã xuống.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên người Đường Chá cắm đầy ống dây. Khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú bức người bây giờ tái nhợt, không sức sống. Anh giống như đang ngủ thiếp đi, yên tĩnh nằm đó.

Tần Phong nắm tay anh, nói: “Đường Chá, anh nhất định phải tỉnh lại!”

Bên giường bệnh, máy đo nhịp tim hiện lên tần số yếu ớt, cho thấy giờ phút này, Đường Chá nguy hiểm cỡ nào. Sợ rằng bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập.

Lâm Vũ Mặc đi tới sau lưng cô, ôm cô vào lòng.

“Tiểu Phong, Nhi, đừng quá lo lắng. Tất cả sẽ ổn thôi, Đường Chá nhất định sẽ tỉnh lại.”

“Mặc, cũng đã năm ngày rồi, tại sao Đường Chá còn chưa tỉnh lại?” Tần Phong lo lắng hỏi. Cô thật sợ anh sẽ cứ bất tỉnh mãi như vậy.

“Tiểu Phong Nhi, đừng gấp gáp. Không phải bác sĩ nói đang nghĩ cách sao? Em phải tin tưởng bác sĩ, tin tưởng Đường Chá, anh ta nhất định sẽ sớm tỉnh lại.” Lâm Vũ Mặc an ủi cô, nhưng chính anh cũng không có niềm tin tuyệt đối. Đường Chá có thể sẽ không tỉnh lại, nhưng anh không thể để Tần Phong mất đi hi vọng.

“Vâng.” Tần Phong tựa vào vai anh, ưu thương nói.

Hi vọng của bọn họ có trở thành sự thật hay không? Đường Chá có tỉnh lại không?

Đáp án dĩ nhiên là không.

Ba tháng đã qua, Đường Chá vẫn ngủ mê không tỉnh.

Dù cho Tần Phong có hi vọng cỡ nào, kích động cỡ nào, Đường Chá vẫn bình tĩnh nằm đó, không nhúc nhích.

Bởi vì bị thương nghiêm trọng, thân thể anh càng ngày càng gầy. Sắc mặt tái nhợt khiến ai nhìn cũng đau lòng, hai gò má đầy đặn giờ đã lõm sâu. Anh tựa như một mỹ nam lẳng lặng nằm đó, mơ một giấc mộng đẹp, khóe miệng còn vương nụ cười nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.