Tiêu Ký Phàm thu hồi tầm mắt, một lần nữa quay lại trên mặt A Nghị, hỏi: "Thân thể Duẫn tiểu thư khôi phục thế nào? Có xảy ra vấn đề gì hay không?"
A Nghị nhanh chóng nhìn liếc mắt hai người dưới bụi hoa, thoả mãn mở miệng nói: "Tình huống hiện nay của Duẫn tiểu thư vô cùng tốt, bởi vì có Morgan tiểu thư làm bạn, tính cách so với hai ngày trước lạc quan hơn"
Nghĩ không ra cô nàng như ma quỷ kia còn có chút tác dụng, có cô nàng ở đây, Duẫn tiểu thư muốn không vui cũng không được, khóe miệng A Nghị khẽ nhếch, lộ ra nụ cười giễu cợt.
Tiêu Ký Phàm gật đầu, nhẹ hít một hơi thật sâu tựa người vào sofa da thuộc, trên mặt lần thứ hai bị một tầng ưu thương nhàn nhạt bịt kín, A Nghị thấy anh trầm mặc, dừng chân không tiếng động lui xuống.
Trong hoa viên, Lâm Duyệt nằm lên trên cỏ mềm mại, quơ cánh tay của Duẫn Ngọc Hân, làm nũng mở miệng: "Chị Ngọc Hân, chị mau giúp em đưa ra một chủ ý đi!"
"Chị đang xem nè, em đừng thúc giục chị" Duẫn Ngọc Hân lật xem các tư liệu trường học, chăm chú mà so sánh, cười tủm tỉm nói: "Chị cảm thấy trường nữ sinh tương đối thích hợp với em"
"Chị xấu xa! Nữ sinh không có soái ca, em mới không cần!" Lâm Duyệt nói. Dư quang khóe mắt liếc thấy A Nghị đang qua bên này, trong lòng vui vẻ, bật đứng dậy từ trên cỏ, cướp lấy cuốn sách tự giới thiệu trên tay Duẫn Ngọc Hân, cười hì hì nghênh đón: "Chú Nghị, anh giúp em chọn một trường học đi, phải có thật nhiều soái ca, trường học đẹp, còn phải có ký túc"
Nói xong, giơ tài liệu trong tay lên trước mặt A Nghị, hai tròng mắt đen như đá quý đen chớp chớp lại chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, trong suốt trong sáng như trẻ con.
A Nghị thản nhiên liếc liếc mắt nhìn tài liệu trong tay cô. Không đưa tay đi đón, mặt không chút thay đổi mà mở miệng: "Morgan tiểu thư, tôi tới báo cho cô, cô có thể theo Morgan tiên sinh quay về Anh"
"Tôi báo cho chú Nghị anh, tôi dự định ở lại Trung quốc chưa?" Lâm Duyệt thần bí mà cười một cái: "Bởi vì tôi đột nhiên thích ở đây"
"Đó là tự do của cô" A Nghị liếc mắt nhìn cô, chuyển hướng Duẫn Ngọc Hân, lễ phép gật đầu một cái nói: "Duẫn tiểu thư, mời cô đến phòng chữa bệnh một chuyến, để Morgan tiên sinh giúp cô làm một lần kiểm tra toàn diện cuối cùng"
"Được, cám ơn anh, Cameron tiên sinh" Duẫn Ngọc Hân đứng lên từ trên cỏ, theo A Nghị đi đến phòng chữa bệnh.
Trải qua một thời gian ngắn, kiểm tra cuối cùng cũng hoàn thành, Morgan tiên sinh gật đầu, thoả mãn nói: "Cameron tiên sinh, giải phẫu rất thành công, tôi nghĩ tôi thực sự có thể đi rồi"
"Cha, cha sẽ không sợ chị Ngọc Hân..."
"Vào giờ khắc này, con không có quyền nói gì" Morgan tiên sinh lớn tiếng cắt ngang lời nói của Lâm Duyệt, xoay người đi ra khỏi phòng chữa bệnh, Lâm Duyệt rụt rụt cổ, sau khi làm một mặt quỷ đi tới bên giường Duẫn Ngọc Hân. Đem hoa tường vi cầm trong tay phóng tới bên cạnh gối Duẫn Ngọc Hân, cúi người đánh giá vẻ mặt an tường ngủ của cô, hì hì cười nói: "Chị Ngọc Hân xinh đẹp, em là người bạn đầu tiên khi chị sống lại đó, không được quên em... A..."
Khó chịu trên cổ làm cho cô sợ hãi lên tiếng, giãy dụa chân tay, Morgan tiên sinh không để ý phản kháng của cô, bắt lấy cổ cô, xách cô giống như xách một con gà con tha ra khỏi phòng chữa bệnh.
"Cha, cha không thể để con dùng tư thế văn nhã rời khỏi tòa nhà lớn này sao?" Lâm Duyệt bất mãn kêu la, Morgan tiên sinh giống như không nghe được, xách cô đi đến cổng chính, sau một khắc liền rất không ôn nhu nhét cô vào bên trong xe.
Xe bình ổn chạy ra khỏi cổng chính, trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người. Trên cửa sổ tầng hai, Tiêu Ký Phàm thu hồi nụ cười, lui về phía sau một bước xoay người đi đến phòng chữa bệnh.
Gần gũi dừng ở trước khuôn mặt xinh đẹp của Duẫn Ngọc Hân, một tiếng than nhẹ lại tràn ra khỏi miệng Tiêu Ký Phàm. Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đang ngọt ngào, an tĩnh ngủ, có ai có thể tin tưởng cô đã từng là Duẫn Ngọc Hân thủ đoạn độc ác, quỷ kế đa đoan kia?
Lông mi cong cong của tiểu mỹ nhân trên giường chớp chớp một cái, yếu ớt mở hai mắt, ánh mắt thanh thuần không chút tạp chất khi đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm thì ngọt ngào cười tươi, lại cười nói: "Tiêu tiên sinh, anh tại sao lại ở chỗ này?"
Một câu Tiêu tiên sinh này gọi đến Tiêu Ký Phàm sửng sốt trong lòng, lập tức khẽ mỉm cười nói: "Gọi anh Ký Phàm thôi, em trước đây đều gọi anh như thế" Gọi như này, anh mới nghe lại không được tự nhiên.
"Ký Phàm" Duẫn Ngọc Hân sảng khoái mà hô một tiếng, khởi động thân thể chuẩn bị xuống giường. Tiêu Ký Phàm chỉ là lùi qua bên cạnh một bước, thậm chí không ra tay đỡ cô.
Một là bởi vì tình huống thân thể hiện tại của cô rất tốt, hai là anh không thể tiếp xúc nhiều với cô, để tránh khỏi cô yêu mình lần thứ hai, lần thứ hai rơi vào trong vòng thống khổ.
"Ký Phàm, em có nên trở về nhà hay không? Em sợ ba em sẽ lo lắng cho em" Duẫn Ngọc Hân chỉnh lý lại quần áo, nói vớiTiêu Ký Phàm. Trong mấy ngày nay, Morgan tiên sinh đã nói rõ thân phận, chuyện không may gặp phải nhập vào trong đầu cô. Mà cô, cũng không nghi ngờ nó mà tin, tin tưởng mình là bởi vì tai nạn xe mà mất trí nhớ.
"Được, ngày mai sẽ đưa em về" Tiêu Ký Phàm đáp.
"Cám ơn, mấy ngày nay, thực sự rất cám ơn anh và Cameron tiên sinh đã chăm sóc" Duẫn Ngọc Hân cảm kích mở miệng nói: "Tuy rằng em mất trí nhớ, nhưng mấy ngày nay em sống rất vui vẻ, có loại cảm giác rất nhẹ nhàng, em nghĩ, từ nay em nhất định là rất hạnh phúc"
"Chỉ cần em sống thoải mái là được rồi" Tiêu Ký Phàm mỉm cười nói, cô thực sự giải thoát rồi sao? Vui vẻ sao? Nhìn biểu tình của cô, cũng không giống như là đang nói dối!
Kỹ thuật của Morgan tiên sinh, quả nhiên xuất thần nhập hóa như nghe đồn, anh đang suy nghĩ, anh có thể như Duẫn Ngọc Hân hay không, đem toàn bộ ký ức trong quá khứ biến mất, tất cả trở lại từ đầu!
Tình ái rất đau khổ, so với độc còn đau hơn, tại một thời gian ngắn này anh cuối cùng cũng cảm nhận được