Trốn tránh lâu như vậy, anh cuối cùng cũng phải đối mặt với hiện thực anh không muốn đối mặt, bắt tay vào lật xem tư liệu thân thế của Lâm Tử Hàn. Lòng Tiêu Ký Phàm ngoại trừ kinh nghi, càng còn nhiều hơn là phẫn nộ, lúc này mới phát hiện, hiểu biết của anh về Lâm Tử Hàn thật sự chỉ là giấy trắng!
Cô căn bản không phải là dân thường, mà là người thừa kế vốn được hưởng địa vị nhất định của gia tộc Lâm thị, là thiên kim Lâm thị.
Tuy rằng hàng ngày không có làm ăn gì, nhưng cũng là gia tộc có thể trà trộn vào xã hội thượng lưu, nhiều ít cũng có văn hóa và học thức.
"Còn có tư liệu gì chưa bày ra?" Tiêu Ký Phàm nâng mắt, nhìn chằm chằm A Nghị đứng ở một bên, khôn khéo như anh, làm sao có thể nhìn không ra A Nghị có việc đang giấu giếm?
Khuôn mặt đẹp trai của A Nghị bình tĩnh không gợn sóng, đáy lòng lại hơi ngây ra một lúc, anh biết Tiêu Ký Phàm nếu như khôn khéo lên, mặc kệ chuyện gì đều rất khó lừa được anh ấy. Hơn nữa, anh cũng biết rõ bản thân không phải Lâm Tử Hàn, có thể dùng nước mắt tới mê loạn nội tâm của anh ấy.
Tư liệu duy nhất chưa đưa ra, đó là quan hệ của Lâm Tử Hàn và Lâm Trúc, anh không muốn để Tiêu Ký Phàm biết đến thân phận lớn nhất này. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Lâm Tử Hàn, Tiêu Ký Phàm sẽ mất đi trình độ, trở nên do dự.
Lâm Trúc là đối thủ một mất một còn của anh, nếu như cho anh biết Lâm Trúc là ba ruột của Lâm Tử Hàn, lần sau gặp lại ông ta, nhất định sẽ hạ thủ quyết đoán như trong quá khứ, không lưu tình.
"Trước đây tôi từ chối xem tư liệu điều tra Lâm Tử Hàn, là bởi vì cô ấy nói tôi biết nhất định sẽ hối hận, mà cậu, cũng nói như thế" Tiêu Ký Phàm liếc nhìn anh ta thản nhiên mở miệng nói.
Đôi mắt màu lam của A Nghị nghiêm lại, nghiêm mặt nói: "Ngày hôm nay, tôi vẫn tiếp tục kiến nghị anh bỏ qua cho việc biết chân tướng"
Tiêu Ký Phàm cười lạnh một tiếng: "Cậu nói đến quan hệ của Lâm Tử Hàn và Lâm Trúc sao?"
A Nghị khẽ sững sờ lần thứ hai, anh đã biết? Tiêu Ký Phàm nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm rượu vang, trên mặt vẫn là nụ cười lạnh lùng: "Dù cho tôi có ngốc, cũng nên đoán được. Lâm Tử Hàn là con gái của Lâm Cốc Nam, mà Lâm Cốc Nam vừa vặn chết trong tai nạn xe hai mươi năm trước..." Thời gian chết so với ông nội cô không kém xa lắm!
A Nghị thấy Tiêu Ký Phàm đã đoán được bảy tám phần, biết rõ giấu diếm không nổi nữa, liền cẩn thận tỉ mỉ mở miệng nói: "Hai mươi năm trước Lâm Cốc Nam gặp tai nạn xe chết giả, sau khi hóa thân thành Lâm Trúc thì một mực truy tìm điều tra tung tích của kim cương"
"Lâm Tử Y là em ruột của Lâm Tử Hàn?"
A Nghị lắc đầu, nhắc tới cô thiên kim bốc đồng điêu ngoa đó, chân mày hơi nhăn lại: "Là một đôi chị em không có quan hệ huyết thống, Lâm Cốc Nam sau khi giả chết, để lại công ty cho con gái ruột Lâm Tử Y, Lâm phu nhân không phục, len lén đổi tên hai người con gái, cho nên Lâm Tử Y chân chính mới có thể hai bàn tay trắng, bị đuổi ra khỏi Lâm gia"
"Ông ta biết Lâm Tử Hàn là con ruột mình từ khi nào?" Tiêu Ký Phàm nghi hoặc hỏi thăm, nhớ kỹ lúc trước tại buổi triển lãm châu báu, Lâm Trúc còn thiếu chút nữa muốn nổ súng tiêu diệt Lâm Tử Hàn.
"Lâm Trúc lúc trước là bởi vì nghe nói người phụ nữ lấy đi kim cương tên là Lâm Tử Hàn, bởi vì hiếu kỳ, dùng sức mạnh thủ đoạn bắt Lâm Tử Hàn nhốt trong khu biệt thự, hai cha con mới quen biết nhau"
Tay cầm ly rượu của Tiêu Ký Phàm xiết chặt, khớp xương trên ngón tay xám trắng rõ ràng một mảnh, trong lòng giận dữ, lúc trước anh còn ngốc đến mức không để ý nguy hiểm chạy đi cướp người, thực sự là trò khôi hài giữa trò khôi hài.
"Thủ lĩnh, Lâm Tử Hàn lừa dối anh, cũng là xuất phát từ một mảnh hảo tâm"A Nghị nhìn biểu tình thụ thương, lại phẫn nộ của anh, trấn an nói: "Tựa như cô ấy lần này không dám vạch trần Duẫn Ngọc Hân, cô ấy chỉ có một lòng một dạ, đó chính là để anh sống hoàn hảo trên đời"
Tay xiết chặt ly rượu buông lỏng, đầu ngón tay cũng không trắng bệch nữa, rất hiển nhiên, anh nghe lọt được lời nói của A Nghị. Lâm Tử Hàn một lòng một dạ suy nghĩ vì anh, anh làm sao có thể không cảm giác được?
Có lẽ, đây là mùi vị của yêu hận, bởi vì yêu cô, cho nên anh thống hận sự lừa dối của cô, như vậy, anh và cô, nhất định trở thành kẻ thù?
Kẻ thù! Tiêu Ký Phàm cười khổ dưới đáy lòng, dù sao cô đã trở lại bên người Tạ Vân Triết, có là kẻ thù hay không lại có quan hệ gì? Anh đời này đều không có khả năng có được cô!
Ông trời! Anh chạm phải kiểu phụ nữ này, chỉ sợ người phụ nữ phức tạp nhất khắp thiên hạ chính là cô Lâm Tử Hàn, hết lần này tới lần khác, anh cứ ngẫu nhiên mà gặp gỡ cô!
"Còn có một việc, thủ lĩnh phải cẩn thận" A Nghị hơi suy nghĩ một chút sau đó nói: "Lâm Trúc đã bắt đầu nghi ngờ Lâm tiểu thư không có ở biệt thự cạnh biển, đang đang âm thầm tìm kiếm tung tích mẹ con hai người"
Con ngươi đạm mạc như vì sao của Tiêu Ký Phàm hóa thành lạnh lẽo không đáy, lại uống thêm một ly rượu mạnh, đôi môi khêu gợi nhếch lên nụ cười lãnh liệt sợ khiếp tâm hồn người.
Ý của A Nghị rất rõ, trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng cho Lâm Tử Hàn tới gần Tiêu gia, bằng không, để Lâm Trúc biết Lãnh Phong có một thân phận khác, hậu quả khó thể tưởng tượng được.
"Lăn lộn hai mươi năm ở giới hắc đạo, ông ta hẳn là sẽ không u mê rồi?" Anh nâng mí mắt liếc mắt nhìn A Nghị: "Chúng ta đã biết ông ta là tổng tài Lâm thị, cũng không nghĩ tới muốn đi tố giác ông ta?"
A Nghị lạnh lùng cười một cái: "Quy củ, chỉ để cho người biết tuân theo, đối với một vài người lại không có bất luận ý nghĩa gì. Lâm Trúc sẽ là loại người nào, ai trong chúng ta cũng đều không rõ ràng lắm"
Những lời nói này rất kinh điển, anh xác thực không biết Lâm Trúc, cho nên, anh chỉ có thể sít chặt tự bảo vệ mình. Anh không dám tưởng tượng khi Lâm Trúc biết tình hình đặc biệt Lâm Tử Hàn đã trở lại bên người Tạ Vân Triết lúc ấy sẽ có thái độ như nào. Thế nhưng có một chút khẳng định, ông ta sẽ càng thêm hận anh, cho rằng anh đùa bỡn con gái của mình.
Trầm tĩnh mà than thở một tiếng, ánh mắt xuyên thấu rơi xuống cửa sổ kính, rơi vào cây tường vi nở đầy hoa. Hoa đẹp đến lóa mắt. Hoa màu phấn hồng, một người phụ nữ xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông cùng với một cô gái đáng yêu làm cho không người nào có thể chịu được. Đang nằm trên cỏ lật xem quyển sách trên tay, tiếng cười như chuông bạc thỉnh thoảng lại lướt qua song cửa đi vào.