Cảnh sát đang dồn lực lượng đuổi bắt Lãnh Phong?! Vì sao, bởi vì anh ngang nhiên tập kích? Làm Đỗ Vân Phi bị thương? Trước đó cảnh sát vẫn muốn bắt Lãnh Phong, đều ngại không có chứng cớ không có cách nào xuống tay. Cho nên vẫn đều ở sưu tập chứng cớ bắt anh, mà nay, lại ngang nhiên phát ra lệnh truy bắt!
"Tử Hàn, con sao lại thức dậy sớm như vậy?" Tạ phu nhân phát hiện cô đứng ở phía sau, đứng lên đi tới, lo lắng đánh giá cô nói:"Sắc mặt sao lại kém như vậy?"
Lâm Tử Hàn cố lộ ra một chút ý cười, lắc đầu nói: "Con không sao, vừa rồi có chút không thoải mái, hiện tại tốt lắm"
"Phải không, không có việc gì là tốt rồi, đi trước ăn bữa sáng đi" Tạ phu nhân căn dặn chị Vương bên cạnh chuẩn bị bữa sáng, Lâm Tử Hàn quýnh lên, nói với chị Vương: "Không cần, con muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, mẹ con có chuyện tìm con
"Ờ" Tạ phu nhân gật đầu một cái, nói với chị Vương: "Đi gọi xe cho thiếu phu nhân"
"Dạ" Chị Vương bước nhanh đi ra ngoài, Lâm Tử Hàn cảm kích nói với Tạ phu nhân: "Mẹ, cám ơn mẹ" Há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì, cô đi lần này, lại là không bao giờ trở lại nữa, không biết buổi tối sau khi Tạ phu nhân biết tình hình thực tế, sẽ như thế nào? Một mình Vân Triết chống đỡ sao?
Không nghĩ, mặc kệ! Lâm Tử Hàn lắc đầu, đi đến phía xe khi Tạ phu nhân mỉm cười.
Xe chạy khỏi cổng Tạ gia, Lâm Tử Hàn liền khẩn cấp lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Ký Phàm, nhưng, mặc cho cô gọi như thế nào, điện thoại Tiêu Ký Phàm vẫn không thể chuyển được.
Cô cũng không phải vội vã muốn nói cho anh tin tức tốt Tạ Vân Triết đã đồng ý ly hôn, cô chỉ muốn nhìn một chút anh có an toàn không? Có thể bị thân phận Lãnh Phong liên lụy hay không?
Lúc này Tiêu Ký Phàm hẳn là sẽ ở công ty, cho nên, cô trực tiếp bảo lái xe chạy xe đến Tiêu thị, lại một lần nữa bước vào Tiêu thị. Nơi nơi đều có thể gặp được người quen, nhưng phần lớn đều không biết cô, bởi vì trước đó hình dạng của cô giống người ngoài hành tinh.
Quen thuộc đi vào văn phòng tổng tài, không đợi cô thư ký đồng ý, liền xông đi vào. Vừa vặn đụng vào Tiêu Ký Phàm đang muốn ra ngoài.
"Ký Phàm..." Lâm Tử Hàn vui sướng kêu một tiếng, anh không có việc gì! Anh vẫn ở trong này đi làm!
Tiêu Ký Phàm sửng sốt một chút, thật không ngờ lúc này cô sẽ xuất hiện trong văn phòng của mình, đánh giá cô: "Tử Hàn, em sao lại tới nơi này? Có việc sao?"
"Em... Em muốn đi gặp anh" Lâm Tử Hàn vòng tay qua đóng cửa lại, nâng mắt nhìn chăm chú vào anh, lo lắng nói: "Ký Phàm, trước khi ra ngoài em xem thời sự, tại sao có thể như vậy?"
Tiêu Ký Phàm yêu thương lướt nhẹ qua sợi tóc trên trán cô, nói: "Không có việc gì, em không cần lo lắng cho anh, được chứ?"
"Em không muốn lo lắng, nhưng anh cảm thấy có thể sao?" Lâm Tử Hàn bắt lấy tay anh, nhìn anh bối rối nói: "Ký Phàm, em không cho phép anh có việc, nghe được sao? Em... Mang thai... Em và bọn nhỏ đều cần anh"
Tiêu Ký Phàm sững sờ, ánh mắt từ trên mặt cô rời về phía bụng bằng phẳng như trước của cô, thời điểm lại lần nữa trở lại trên mặt cô, mang theo một chút nghi hoặc.
Lâm Tử Hàn biết anh đang nghi hoặc cái gì, sâu kín mở miệng nói: "Em cho tới bây giờ vốn không có ở cùng một phòng với Tạ Vân Triết, đời này, em chỉ thân mật tiếp xúc với anh"
Tiêu Ký Phàm khiếp sợ nhìn chằm chằm cô, cô mang thai con của anh, nhưng cô bây giờ là vợ của Tạ Vân Triết, anh nên vui sao? Có thể giống vui sướng như lúc trước phát hiện Tiểu Thư Tuyết là con gái ruột của mình sao?
Nhưng, đứa nhỏ đã tồn tại, anh không có khả năng để cô bỏ đứa nhỏ, cũng không khả năng đem đứa nhỏ cho Tạ gia. Hai tay vòng qua eo nhỏ của cô, kéo lại, gắt gao kéo cô vào trong lòng.
Tay trái nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống, đôi môi nóng bỏng phủ lên môi cô, hôn thật sâu, hung hăng hôn. Lâm Tử Hàn ôm eo anh, nhắm hai mắt đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Cảm giác quen thuộc, hương vị quen thuộc, tràn đầy trong nụ hôn...
Hồi lâu qua đi, Tiêu Ký Phàm rốt cục buông môi cô ra, thâm tình nhìn chăm chú vào cô đang thở hổn hển: "Tử Hàn, anh sẽ nghĩ biện pháp làm cho Tạ Vân Triết buông tay, nhất định, bởi vì, anh không muốn rời khỏi em"
Đúng vậy, anh không muốn rời khỏi cô, bởi vì anh và Tạ Vân Triết là bạn tốt thế giao, cho nên trước đó không đành lòng để Tạ Vân Triết ly hôn với Lâm Tử Hàn. Nhưng hiện tại anh không thể băn khoăn nhiều như vậy nữa, người phụ nữ anh muốn tuyệt đối không tùy tiện tặng cho người khác!
Đứa nhỏ, càng thêm vững chắc tín niệm anh muốn giữ lấy Lâm Tử Hàn!
Lâm Tử Hàn lại rơi nước mắt, nhưng lần này là vì cảm động cùng kích động mà chảy ra, chớp chớp nước mắt đọng trên mi nói: "Ký Phàm, Vân Triết đã đồng ý ly hôn với em"
"Thật sự?" Tiêu Ký Phàm kinh ngạc nhìn cô, nhìn thấy cô gật đầu, lại lần nữa ôm cô hôn cô, sau đó vượt qua bàn ôm cô đi vào phòng nghỉ, đặt cô lên trên giường.
"Ký Phàm..." Mặt Lâm Tử Hàn nháy mắt ửng hồng một mảnh, e lệ nhìn anh.
"Không phải sợ, anh sẽ cẩn thận" Tiêu Ký Phàm hôn lên môi cô, nhẹ nhàng cởi bỏ cúc trên áo cô, bàn tay ấm áp phủ lên trước ngực cô, mềm nhẹ vuốt ve.
Anh hôn đi xuống một đường, khắc lên da thịt cô, động tác rất nhẹ, sợ không nghĩ qua là đè hỏng cô. Hai khối thân thể nóng bỏng dính sát vào nhau hợp cùng một chỗ.
"Tử Hàn, em trước tiên ở Tạ gia vài ngày, được chứ?" Từng kiện quần áo của cô bị ném xuống đất, thời khắc tình nùng, lại nghe đến một câu như vậy của anh.
"Vì sao..." Chỗ sâu trong thân thể rung động, làm cho giọng nói của cô có chút run run.