Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 260: Chương 260: Từ bỏ




“Tử Hàn, xin lỗi…” Giọng nói ôn nhu của Tạ Vân Triết vang ở đỉnh đầu, ngay sau đó Lâm Tử Hàn liền bị anh kéo vào trong vòm ngực ấm áp. Tạ Vân Triết xoa sợi tóc của cô, thì thào xin lỗi: “Anh nên sớm nói với mẹ anh, đó là con của chúng ta, đứa nhỏ của Tạ gia chúng ta…”

“Không ——!” Lâm Tử Hàn khóc rống lắc đầu: “Nó không phải của anh, nó không phải họ Tạ, em không cần nó có họ Tạ như anh!”

“Em vẫn muốn trở lại bên người Ký Phàm sao?” Tạ Vân Triết nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, khuôn mặt kia bị nước mắt biến thành ửng hồng, làm cho anh rất đau lòng!

Xuyên thấu qua hàng nước mắt, Lâm Tử Hàn ngây ngẩn nhìn chăm chú vào anh, gật đầu, gật không chút do dự! Cô chính là muốn trở lại bên người Tiêu Ký Phàm, vẫn đều muốn! Sống ở nơi này rất thống khổ, đối với Tạ Vân Triết rất thống khổ !

“Nhưng anh thật sự yêu em, anh không muốn trải qua cuộc sống không có em, Tử Hàn, ở lại bên cạnh anh, thật sự khiến em thống khổ như vậy sao?” Ngón tay anh lướt qua hai gò má cô, lau nước mắt cuồn cuộn không ngừng của cô.

“Vân Triết, em không yêu anh, nhưng mỗi thời mỗi khắc nhận sự yêu thương của anh, sự quan tâm của anh, anh có thể cảm nhận được tâm tình của em sao? Anh có thể tưởng tượng việc đó có bao nhiêu thống khổ sao?”

Trái tim Tạ Vân Triết bị hung hăng đánh một cái, bỏ tay khỏi mặt cô, đứng dậy, xoay người bỏ chạy ra cửa. Anh không muốn nghe cô nói tiếp, không muốn lại nhìn đến nước mắt của cô, việc này dễ dàng thúc giục phá hoại niềm tin với cô, anh thầm nghĩ trốn tránh, trốn tránh…!

Nắm tay hung hăng nện trên tường, bàn tay xám trắng xanh nhạt, đau. Anh lại không có tâm tư đi để ý tới, anh biết chính mình vẫn thần phục dưới nước mắt của cô, anh chính là nhìn không được cô khóc, nhìn không được cô khổ sở!

Tiêu Ký Phàm! Anh không thể tranh với anh ấy, vĩnh viễn cũng không có khả năng tranh với anh ấy, anh ấy đã từng bước tiến trụ vào trong lòng Lâm Tử Hàn, mặc cho anh chen như thế nào cũng không khả năng chen qua anh ấy được!

Anh có mấy trăm cái không cam lòng, không muốn, nhưng, anh phải tác thành cho bọn họ, tất cả thống khổ, lưu lại cho một mình anh là được.

Lâm Tử Hàn ghé vào bên giường, thời điểm khóc sắp ngất đi, cửa phòng ‘Rầm’ một tiếng bị đẩy ra. Thân ảnh cao ngất của Tạ Vân Triết đứng ở cạnh cửa, trên mặt đã không có thống khổ, không có không cam lòng, cho nên cảm xúc nhất thời bị anh đè xuống đáy lòng. Chỉ có giọng nói run nhè nhẹ kia lộ ra một chút cảm xúc: “Tử Hàn, em đi đi, trở lại bên người Tiêu Ký Phàm đi”

Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh, anh đang nói cái gì? Cô vừa rồi nghe lầm cái gì sao?

Tạ Vân Triết gắt gao nhìn gần cô, lặp lại nói: “Chúng ta ly hôn, từ ngày mai em tự do”

“Anh nói là thật sự? Vân Triết, anh bây giờ tỉnh táo không? Đang nói đùa sao?” Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngơ ngác theo dõi anh nói, vẫn không chịu buông tay anh, lại có thể đồng ý thả cô đi? Cô không thể tin được!

“Anh rất tỉnh táo” Tạ Vân Triết tiến lên từng bước, cúi người ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt trên giường lớn. Thâm sâu dừng ở cô: “Chuyện anh đồng ý với em nhất định sẽ làm được, em cũng phải đồng ý với anh một chuyện”

“Cái gì…?” Lâm Tử Hàn mờ mịt theo dõi anh.

“Về sau không cho phép khóc” Anh dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, anh chỉ có một yêu cầu này, nếu cô thích Tiêu Ký Phàm, cũng muốn bên người Tiêu Ký Phàm, không có lý do lại khóc không phải sao?

Lời nói của anh, lại làm cho Lâm Tử Hàn rơi nước mắt càng nhiều hơn, Tạ Vân Triết! Anh là muốn cô áy náy đến chết sao? Vì sao lại chỉ đưa ra loại yêu cầu này!

“Anh chỉ có một yêu cầu này, chẳng lẽ em làm không được sao?” Tạ Vân Triết bóp cánh tay cô gầm nhẹ, cô lại rơi nước mắt! Lại là nước mắt!

“Em… Đồng ý với anh!” Lâm Tử Hàn nức nở gật đầu, rốt cuộc nói không ra lời, chỉ có thể hô nhỏ dưới đáy lòng: Cám ơn anh, Vân Triết!

Cô biết anh làm ra quyết định này có bao nhiêu khó chịu, nhưng, vì tình yêu của cô, vì những đứa con của cô, cô đã quản không được nhiều như vậy. Bất kể làm ra quyết định gì, luôn có người bị thương tổn, có người đau, đây là chuyện không thể tránh được!

“Được, không nên khóc, đi ngủ sớm một chút đi” Tạ Vân Triết cúi người, hôn nhẹ lên trán cô. Rốt cuộc không có biện pháp ở lại trong này nữa, đứng dậy, lại trốn ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Vân Triết ra ngoài đi làm, thậm chí ra ngoài sớm hơn ngày thường ba mươi phút, đây là một loại trốn tránh không tiếng động.

Buổi tối trở về, sẽ nhìn thấy hình bóng của Lâm Tử Hàn như trước, anh không muốn trơ mắt nhìn cô rời khỏi Tạ gia, cho nên, chỉ có thể trốn, rất không có tiền đồ mà né tránh.

Lâm Tử Hàn nhìn xung quanh một vòng gian phòng ngủ ở hơn một tháng này, khẽ thở ra một hơi, xoay người đi ra cửa. Cô trừ bỏ vật phẩm tùy thân thì cái gì đều không có mang theo, rốt cục tự do, trái tim cô vẫn đang nhảy nhót.

Trừ bỏ mắc nợ Tạ gia làm cho cô khổ sở ra, không còn có cái gì làm cho cô khổ sở trong lòng. Trong phòng khách tầng một, Tạ phu nhân đang ngồi trên sô pha thời sự, xem rất nhập thần.

Lâm Tử Hàn đứng ở cầu thang, do dự nên mở miệng nói lời từ biệt như thế nào với bà, nếu nói rõ ràng cô ly hôn với Tạ Vân Triết, nhất định sẽ gây ra đại sự. Hay là chỉ nói mình đi ra ngoài một chút?

Đang lúc cô còn đang rối rắm nên làm cái gì bây giờ, một nữ MC đột nhiên nói làm cho cô chấn động trong lòng, ngạc nhiên trừng mắt nhìn màn hình siêu lớn.

“…Hôm trước ở khu đường mới phát hiện một người đàn ông có tướng mạo tương tự Lãnh Phong thường lui tới quán bar cao cấp, cảnh sát hoài nghi là Lãnh Phong mất tích hơn một tháng lại hiện thân lần nữa, đang dồn lực lượng lớn đuổi bắt…” Giọng nói của nữ MC vang lên đều đặn, nhưng câu nói kế tiếp Lâm Tử Hàn cũng không nghe vào một chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.