Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 272: Chương 272: Anh hối hận rồi




Ngụy Toàn cũng thấy hơi xấu hổ. Thì ra những tin tức trước kia đều là thật, đúng là Lâm Tiêu đã phản bội tổng giám đốc, xem chừng với tình hình này thì không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Nếu năm năm trước đứa bé kia không phải là con của tổng giám đốc thì đồng nghĩa với việc năm năm trước Lâm Tiêu đã phản bội anh ất. Bị cắm sừng nhiều năm như thế, tổng giám đốc thành con tuần lộc mất rồi.

Anh hối hận rồi!

Cực kỳ hối hận, nếu như thời gian có thể quay trở lại, anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tô Khiết, chắc chắn sẽ không phụ lòng cô!

Đã từng có người con gái yêu anh đến như vậy, là chính anh đã vứt bỏ cô ấy, sau đó còn liên tiếp khiến cô ấy tổn thương…

Anh hối hận rồi..

Năm năm trước, Lâm Tiêu bị sẩy thai dẫn đến việc cô ta không thể mang thai được nữa. Trong lòng anh rất ân hận vì chuyện đó, vậy nên cô ta muốn làm gì anh cũng đều chiều theo, nhưng đâu ai ngờ chuyện thành ra như vậy đều là do cô ta.

Tưởng rằng uống thuốc phá thai đơn giản lắm sao?

“Nghĩ cách đưa người đi cứu đi, nhất định đứa nhỏ phải bình an vô sự, nếu không thì mấy người cũng đừng mơ mà quay về nữa.”

Giọng của Nguyễn Hạo Thần cực kỳ lạnh lùng, giống như thể băng tuyết nghìn năm vậy, khiến bất cứ ai trong phạm vi mười mét cũng đều phải đông cứng.

Anh từ từ bước ra ngoài, ánh mắt dán chặt trên người Lâm Tiêu.

Lúc nhìn thấy anh, Lâm Tiêu kinh ngạc trong giây lát, sau đó sắc mặt nhanh chóng bình thường trở lại.

Trong tay Lâm Tiêu có lá bùa hộ mệnh nên cô ta không việc gì phải lo lắng.

Đối với Tô Thanh Anh, Tô Cảnh Nhạc chẳng khác nào mạng sống của cô, cho dù là ai thì cũng đều không được hành động thiếu suy nghĩ.

Nói một cách dễ nghe thì là vì lo lắng, còn nói một cách khó nghe thì là bó tay chịu chết!

Đứng bên cạnh Tô Thanh Anh, ánh mắt anh và cô âm thầm lướt qua nhau, chạm mắt chưa đến ba giây.

“Nói đi, cô muốn gì, tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của cô, nếu cô muốn cùng tôi đến cục dân chính đăng ký kết hôn thì tôi cũng sẽ đồng ý.”

Nghe anh nói vậy, trong chốc lát Lâm Tiêu có hơi ngây ngốc.

Cô ta đợi mòn mỏi suốt mười năm trời cũng không thể nhận được một câu chúng ta kết hôn đi, vậy mà hôm nay anh lại nói ra câu đó vì thằng nhóc trong tay Tiêu Bảo Văn.

Nói trắng ra thì đây chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, cái thứ gọi là tình cảm ấy đã tan vỡ như ly thủy tinh rơi xuống đất từ lâu rồi, hay nói cách khác thì đã tan thành mây khói, cuốn theo gió bay.

“Nguyễn Hạo Thần, anh đừng lúc nào cũng tự cho mình là đúng, đến nước này rồi mà anh còn tưởng rằng tôi vẫn muốn đi đăng ký kết hôn với anh sao? Vẫn ôm giấc mộng làm cô dâu nực cười kia sao?

Chuyện đó sẽ không xảy ra, cũng không thể nào xảy ra, tình cảm giữa chúng ta đã tan vỡ từ lâu rồi, không thể nào trở về như lúc trước được nữa!”

Lâm Tiêu luôn ôm một giấc mộng khi mình làm cô dâu, đó chính là phải trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên thế gian này, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của Nguyễn Hạo Thần, đứng ở nơi lễ đường xa hoa lộng lẫy nhất, cùng thề rằng sẽ che chở cho nhau…

Hồi đầu khi họ mới quen biết, chuyện này còn có khả năng sẽ trở thành hiện thực, nhưng bây giờ ngay cả tưởng tượng thôi cũng là điều xa xỉ.

Thế nên lúc này, anh nói với cô ta chuyện đăng ký kết hôn gì đó, đúng là nực cười.

“Nguyễn Hạo Thần, mong anh hiểu rõ điều này, Lâm Tiêu tôi đã không còn là cô gái ngây thơ trước kia nữa, anh có biết thứ tôi mong muốn nhất bây giờ là gì không?

Chính là muốn chứng kiến bộ dạng các người đau khổ, các người càng đau khổ thì tôi càng vui vẻ, nếu như các người chết đi thì tôi nghĩ hẳn là mình sẽ vui đến nỗi phát điên lên mất...”

Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh đưa mắt nhìn nhau, họ đều nhận ra được vẻ nặng nề trong ánh mắt người kia.

Nếu Lâm Tiêu đưa ra yêu cầu gì thì có lẽ họ còn thể tiếp tục thương lượng, nhưng với tình hình hiện tại thì mọi sự đã quá rõ ràng.

“Nếu Tôn Tử Phàm cũng tới thì tôi sẽ càng vui hơn nữa, tôi muốn giết chết từng người từng người một, như vậy thì cả thế giới sẽ thuộc về một mình tôi!”

Nguyễn Hạo Thần:...

Tô Thanh Anh:...

Thế này khác quái gì một kẻ điên chứ?

Thấy cô ta phát điên, trên gương mặt ưa nhìn của Tiêu Bảo Văn hiện lên vẻ ngạc nhiên thấy rõ.

Năm năm trước nếu như cái thai mà cô ta để xảy mất đúng thật là con của anh ta thì tại sao cô ta lại chưa từng nói chuyện này với anh ta?

Hơn nữa khi đó anh ta cũng không biết cô ta đã mang thai, suốt khoảng thời gian đó, anh ta luôn cho rằng cái thai trong bụng cô ta là của Nguyễn Hạo Thần, nhưng không thể ngờ rằng đứa bé đó lại là con của mình!

Ả Lâm Tiêu này đúng là đồ vô nhân tính, hay nói cách khác, cô ta không phải là con người, nếu là con người thì làm sao có thể tàn nhẫn đến như vậy?

Hai hàng mi nặng nề buông xuống.

Giờ đây mọi chuyện đã thành ra nông nỗi này, cho dù anh ta có ân hận đi chăng nữa thì cũng không có ích gì.

“Lâm Tiêu, cô có biết làm vậy là phạm pháp không? Nếu cô đồng ý trả con lại cho tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ không báo cảnh sát, kể cả cô muốn ra nước ngoài, tôi cũng sẽ đáp ứng!”

Tô Thanh Anh nói vậy chẳng qua chỉ là đang kéo dài thời gian mà thôi.

Giữa cô và Lâm Tiêu có mối thù sâu đậm, dựa vào đâu mà Lâm Tiêu làm nhiều chuyện ác nhân thất đức như vậy lại không phải chịu trừng phạt, làm sao cô có thể để yên được chứ?

Lâm Tiêu đứng phía sau lắc đầu, không thèm đếm xỉa đến những gì Tô Thanh Anh nói, bởi vì mong muốn của cô ta không phải là ra nước ngoài hay là trốn tránh hiện thực, cái cô ta muốn là Tô Thanh Anh và những người bên cạnh cô đều chết đi!

“Tôi muốn hỏi cô một câu.”

Nguyễn Hạo Thần ngẩng đầu lên, nhìn cô ta bằng ánh mắt thâm sâu khó lường.

Sự thật này đối với bất cứ ai cũng đều quá tàn nhẫn, còn với anh thì là tàn nhẫn đến nỗi không thể tàn nhẫn hơn.

“Lúc cô phóng hỏa đốt nhà họ Nguyễn, chẳng lẽ trong lòng cô không hề có lấy một chút đắn đo hay thương tiếc gì sao? Cô biết rất rõ họ là những người tôi yêu thương nhất, nhưng cuối cùng cô lại hại chết tất cả bọn họ!

Cô có từng nghĩ nếu một ngày mọi chuyện bị bại lộ, tôi sẽ xử lý cô như thế nào không? Cô nghĩ mà xem tôi có hận cô không?”

Sắc mặt Lâm Tiêu sửng sốt, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Ngay cả Tô Thanh Anh cũng không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía anh, làm sao anh ta biết được những chuyện này?

Vậy có nghĩa là lúc Lâm Tiêu nói những lời đó anh ta đã đến rồi?!

“Nếu như năm năm trước tôi kết hôn với cô thì tương lai một ngày nào đó khi tôi biết được sự thật đằng sau tất cả mọi chuyện, tôi chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, cũng sẽ thẳng tay ném đơn xin ly hôn vào mặt cô. Cô có từng nghĩ đến hậu quả hay chưa? Có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi khi ấy không?”

Lâm Tiêu không trả lời câu hỏi của anh, bởi vì lúc đó cô ta chưa từng cân nhắc đến những vấn đề đó, cô ta đã đắm chìm trong nỗi oán hận của bản thân. Thậm chí cô ta còn hận tất cả mọi người trong nhà họ Nguyễn.

Chính vì đám người đó ngăn cản và chê bai nên mới khiến hai người họ phải xa nhau!

Con ngươi của Lâm Tiêu thoáng chuyển động: “Mọi chuyện đã qua nhiều năm rồi, tôi không muốn nhắc đến nữa, bởi vì nhắc đến cũng không còn nghĩa lý gì nữa.

Cái các người cần quan tâm không phải là tình hình trước mắt sao? Chẳng phải các người nên nghĩ cách làm thế nào để cứu tên nhóc này à? Nó là đứa con duy nhất của hai người đấy!”

Khi nghe thấy Lâm Tiêu nói câu này, Tô Thanh Anh đã đoán được cô ta muốn làm gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.