Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 271: Chương 271: Tâm lý vặn vẹo




“Đó là bởi vì tôi cố tình đổ hết mọi chuyện lên đầu cô, cố tình bỏ đồ của cô ở chỗ phóng hỏa, thế nên tên ngốc Nguyễn Hạo Thần kia mới luôn nghĩ rằng chính cô đã hại chết cả nhà họ Nguyễn!”

Đồng tử của Tô Thanh Anh co lại, nhìn cô ta bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Thì ra vụ hỏa hoạn ở nhà họ Nguyễn năm đó là do Lâm Tiêu gây ra, chính cô ta mới là thủ phạm thực sự!

Chính cô ta là kẻ đã phóng hỏa năm đó!

Tâm lý của Lâm Tiêu phải vặn vẹo đến mức nào mới làm ra một chuyện đáng sợ như vậy?

“Thật ra thì ban đầu Nguyễn Hạo Thần cũng không đối xử tàn nhẫn với cô như vậy đâu, trong ba năm kết hôn anh ấy đã rung động trước cô rồi. Nhưng vì có tôi ở đây nên anh ấy mới vô thức bỏ qua cảm xúc thật của mình. Một mặt tôi khuyên ngăn Nguyễn Hạo Thần, mặt khác lại khiến anh ấy nghĩ rằng cô ngoại tình với Tôn Tử Phàm, chắc hẳn cô không thể nào ngờ được mọi chuyện lại như thế này đâu nhỉ?”

Tô Thanh Anh hoàn toàn ngây người tại chỗ, tất cả những chuyện xảy ra với cô đều là do Lâm Tiêu gây nên, hàng loạt những chuyện đó đều là do cô ta sắp đặt, đúng là lòng dạ mưu mô đến đáng sợ.

Thế nên suốt một khoảng thời gian dài cô vẫn luôn hận lầm người sao?

Trong vụ hỏa hoạn của nhà họ Nguyễn, cô lúc nào cũng căm ghét Nguyễn Hạo Thần vì không biết phân biệt đúng sai, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, coi cô như chỗ để trút giận.

Cô hận anh ta!

Thêm vào đó, sau này anh ta cũng rất nhẫn tâm, rõ ràng là con ruột của mình nhưng lại lầm tưởng là con của cô và Tử Phàm, thậm chí còn đang tâm cho người bắt ép cô lên bàn mổ…

Sau tất cả, Nguyễn Hạo Thần bị lừa, cô cũng bị lừa!

Nhưng người chịu nhiều đau khổ nhất vẫn là cô!

“Còn về chuyện bị bắt cóc năm năm trước, trong lòng cô hẳn biết rất rõ, những gì tôi nói với cô đều không phải sự thật, chẳng qua là vì tôi muốn chọc tức cô mà thôi.

Mấu chốt là cái thai của tôi khi ấy vốn dĩ không phải là của Nguyễn Hạo Thần. Lúc bắt cóc cô, tôi đã uống thuốc phá thai từ trước rồi. Tôi tự làm tổn thương cơ thể mình chính là vì muốn hại cô, vì muốn khiến cô hận Nguyễn Hạo Thần, đồng thời cũng khiến cho Nguyễn Hạo Thần căm ghét cô.

Chỉ có như thế thì không một ai trong hai người sẽ biết được sự thật, những lời nói dối của tôi cũng sẽ không bao giờ bị vạch trần!”

Ả Lâm Tiêu này hoàn toàn hết thuốc chữa rồi, nội tâm cô ta bệnh hoạn đến mức nào mới làm ra mấy chuyện mất hết nhân tính như thế?

Cô ta đã hại biết bao nhiêu mạng người, hại bố mẹ cô, hại bố mẹ Nguyễn Hạo Thần, hại những người làm ở nhà họ Nguyễn khi ấy, và hại cả hai đứa trẻ còn chưa kịp chào đời…

Đúng là không bằng loài cầm thú!

“Lúc nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần nổ súng bắn cô, không cần nói cũng biết tôi vui mừng đến nhường nào. Tôi biết, khi Nguyễn Hạo Thần nổ phát súng đó với cô thì sẽ đồng nghĩa với việc hai người không còn cơ hội đến với nhau được nữa, nhưng tôi không bao giờ ngờ được rằng...”

Trong tình huống đó, tất cả mọi người đều cho rằng Tô Khiết không thể sống sót, những ngày tiếp theo, suốt quá trình tìm kiếm đều không tìm thấy thi thể của cô, hơn nữa phía đội cứu hộ cũng đều nhất trí cho rằng Tô Khiết đã chết.

Trong tình trạng bị thương nặng như vậy, không một ai còn có thể sống sót dưới biển sâu, ngay cả một người trẻ tuổi có sức khỏe tốt và giỏi bơi lội cũng không thể chống đỡ nổi.

Chứ đừng nói là một cô gái yếu đuối đang bị thương rất nặng!

Thế nên vào lúc đó Lâm Tiêu vui mừng như phát điên, cái thai trong bụng cô ta cũng đã được giải quyết sạch sẽ, cứ ngỡ rằng chiến thắng đang ở ngay trước mắt, nhưng mọi sự lại âm thầm thay đổi.

Mới đầu khi nhận được tin Tô Khiến đã chết, Nguyễn Hạo Thần như biến thành một người khác, không còn gần gũi với cô ta nữa.

Lòng cô ta rất căm hận!

Người đàn ông này ngoài miệng thì luôn nói yêu cô ta, nhưng lúc nào cũng nhớ nhung người phụ nữ đã chết kia, khiến cô ta không thể nào giữ nổi bình tĩnh.

“Cô không ngờ được rằng năm năm sau tôi vẫn còn sống, hơn nữa lúc ra đi còn mang trong mình đứa con của Nguyễn Hạo Thần!”

Lâm Tiêu chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô, chính sự xuất hiện của cô đã cướp đi tất cả của cô ta!

Chỉ khi mọi thứ bị phá hủy, cô ta mới cảm thấy yên lòng.

“Cô đã đi khỏi đây năm năm rồi, tại sao còn trở về, cô muốn trở về hay không tùy cô, tại sao lại phải phá hoại tình cảm giữa tôi và Nguyễn Hạo Thần?!”

“Tình cảm giữa hai người thì là tình cảm, còn tình cảm giữa tôi và anh ta thì không phải là tình cảm sao? Mặc dù giữa hai chúng tôi không có tình yêu, nhưng cuộc hôn nhân của chúng tôi là đường hoàng, được pháp luật bảo vệ, chẳng phải cô cũng liên tục phá hoại đấy sao?”

Lâm Tiêu dĩ nhiên không thể nào nghe lọt tai những lời Tô Thanh Anh nói.

“Bất cứ chuyện gì cũng đều cần xem xét từ đầu đến cuối, rõ ràng là cô xen vào giữa hai chúng tôi, cô có tư cách gì để chỉ trích tôi?”

“Những chuyện đó tôi không muốn nói nhiều với cô nữa, nếu cô có yêu cầu gì, tôi chắc chắn sẽ cố hết sức đáp ứng, với điều kiện cô phải trả con lại cho tôi.”

Lâm Tiêu bất chợt cười khẩy: “Cô nói thế mà không thấy buồn cười à? Tôi tốn công tốn sức bắt nó lại mà dễ dàng thả nó ra như vậy sao? Cô đang đùa kiểu gì thế?”

Tô Thanh Anh quay đầu liếc nhìn, vẫn không có lấy một bóng người.

Nếu Nguyễn Hạo Thần thật sự quan tâm đến họ thì lúc này hẳn đã nhận được tin tức.

Tuy nhiên, vài phút sau khi Tô Thanh Anh đến đây, Nguyễn Hạo Thần và Ngụy Toàn cũng đã đuổi kịp đến, vì không muốn đánh rắn động cỏ nên họ quyết định dừng xe ở một nơi cách đó khá xa, sau đó đi bộ vào rồi trốn ở một chỗ có nhiều bụi cỏ.

Những gì Lâm Tiêu vừa nói anh đã nghe thấy hết, sắc mặt anh vô cùng lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập sát khí.

Ngụy Toàn không giấu nổi tò mò, quay đầu nhìn anh.

Lâm Tiêu đúng là làm ra những chuyện không có nhân tính, mới còn trẻ mà đã hại chết biết bao nhiêu người, hơn nữa còn không hề cảm thấy hối lỗi một chút nào.

Hai tay Nguyễn Hạo Thần cuộn chặt thành nắm đấm, chỉ cảm thấy một vị đắng chát xộc lên trong cổ họng mình, có nằm mơ anh cũng không thể ngờ rằng tất cả mọi chuyện lại thành ra thế này!

Cũng có nghĩa là anh đã hiểu lầm Tô Khiết suốt ba năm, trong khoảng thời gian này anh còn liên tục mỉa mai chế giễu cô, thậm chí là dùng đủ mọi lời lẽ để đay nghiến cô, có ai khi nghe những lời đay nghiến đó mà không tan nát cõi lòng.

Chưa kể đó lại là từ chồng của mình!

Đè tay lên ngực, trái tim anh giống như thể bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn tột cùng!

Ngụy Toàn nhìn anh đầy lo lắng, chẳng mấy người có thể chịu đựng nổi một cú sốc lớn như vậy. Suốt một thời gian dài từ đó đến nay, tổng giám đốc đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với cô Tô.

“Tổng giám đốc, anh có sao không?”

Nguyễn Hạo Thần nhắm hai mắt lại, kìm nén sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy mắt, chứng tỏ nguy hiểm đang đến gần.

Anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho Lâm Tiêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.