Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 8: Chương 8: Anh không đồng ý ly hôn




Lời nói của Lâm Tiêu kéo lại sự chú ý của Nguyễn Hạo Thần, anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tô Khiết.

“Không, em không phải! Đây là con anh! Em và Tử Phàm chỉ là bạn tốt, anh phải tin em, cầu xin anh!”

Tô Khiết làm thủ ngữ đau khổ van xin, Nguyễn Hạo Thần lại hoàn toàn không để ý tới. Chỉ thấy cô chỉ về phía Tôn Tử Phàm, cảm thấy cô đang cầu tình cho đối phương.

“Cô Tô, đến giờ này rồi cô còn cầu xin cho anh ta sao? Trước mặt Thần còn cấu kết làm bậy với người đàn ông khác, cô quá không biết thẹn đấy!”

Nghe lời này, Nguyễn Hạo Thần càng thêm tức giận: “Bây giờ, lập tức theo tôi về bệnh viện nạo thai!”1

Anh nhanh chân bước tới nắm lấy cằm cô, vẻ mặt tàn ác: “Tô Khiết, đừng quên hiện giờ cô còn là vợ của Nguyễn Hạo Thần này. Tốt nhất cô nạo sạch đứa bé cho tôi, cũng đoạn tuyệt quan hệ với anh ta đi!”1

Nghe anh nói, Lâm Tiêu lập tức khó chịu, nhưng cô ta không để lộ ra chút nào.

Tô Khiết lắc đầu: “Đứa bé là con anh...”

Một cái tát dừng trên gương mặt trái xoan tinh xảo của cô, khoảnh khắc như dừng lại. Tôn Tử Phàm giãy khỏi sự khống chế của đám người áo đen, bước tới đẩy Nguyễn Hạo Thần ra, kéo Tô Khiết ra sau lưng che chở.

Tôn Tử Phàm vốn định giải thích lý do Tô Khiết mặc quần áo của mình, chẳng qua là vì lúc trước cô nôn nghén làm bẩn quần áo mà thôi. Nơi này lại không có quần áo của cô nên anh ta mới đưa cô mượn dùng.

Nhưng thấy Nguyễn Hạo Thần đối xử với Tô Khiết như vậy, lời tới bên miệng hoàn toàn thay đổi.

“Đừng có quá đáng như vậy. Không sai, Tiểu Khiết mang thai con của tôi đấy! Nếu đã không thương cô ấy thì mau ly hôn đi, tôi sẽ nuôi đứa bé!”1

“Mày nói cái gì? Giờ mày đã chịu thừa nhận đứa bé là con mày đúng không!”

Nguyễn Hạo Thần không khống chế được chính mình, đi tới cho Tôn Tử Phàm một đấm, hai người lại lăn vào đánh nhau.

Mà Tô Khiết lúc này bị lời của Tôn Tử Phàm dọa sững sờ. Như vậy cô còn giải thích thế nào đây?

Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Tô Khiết, bàn tay bên hông chậm rãi siết thành nắm đấm. Một ngày nào đó cô ta sẽ khiến người phụ nữ trước mặt này xuống địa ngục. Đối phương đã gây trở ngại cho cô ta quá nhiều!

Tô Khiết chợt khôi phục tinh thần kéo lại Nguyễn Hạo Thần, hai tay tạo thành chữ thập không ngừng cầu xin: “Van anh, tha cho anh ấy đi! Nếu anh không tin đây là con anh, chúng ta có thể đi bệnh viện làm xét nghiệm. Đến lúc ấy mọi chuyện chẳng phải sẽ rõ ràng sao!”

Nguyễn Hạo Thần nheo hai mắt lại, trong mắt bắn ra tia sáng nguy hiểm.

Thấy mặt cô, trong lòng anh lại sinh ra chán ghét.

“Cô cho rằng làm xét nghiệm DNA là có thể thay đổi sự thật à? Tô Khiết, hai chúng ta chưa từng làm gì cả, sao có thể có con chứ?”

Giọng nói lành lạnh của anh vang vọng bên tai cô. Vì sao không chịu tin cô dù chỉ một lần chứ?

Tin cô một lần khó đến vậy sao?

Nguyễn Hạo Thần, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, tại sao anh không chịu tin tưởng em một lần thôi?

Tại sao?

Thấy dáng vẻ cầu xin và nước mắt không ngừng rơi của cô, tim Nguyễn Hạo Thần không hiểu sao phiền muộn, cũng bắt đầu do dự.

Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời, xét nghiệm ADN đúng là biện pháp không tồi.

Cô ta chân thành đi tới: “Thần, anh đồng ý để cô Tô làm xét nghiệm đi, để cô ấy nhận rõ được sự thật.”

“Tô Khiết, chờ kết quả ra, nếu không phải của tôi thì phải lập tức xử lý sạch sẽ!”

Nguyễn Hạo Thần dẫn Lâm Tiêu xoay người rời đi, đám người áo đen cũng tự động đi khỏi.

Tô Khiết quay đầu đỡ Tôn Tử Phàm lên, dùng thủ ngữ nói.

“Xin lỗi, đều tại em làm hại anh. Nếu không vì em thì anh đã không biến thành như bây giờ...”

Bàn tay lớn của Tôn Tử Phàm dịu dàng nắm lấy hai bàn tay nhỏ không yên lòng của cô. Anh ta cười nhẹ nhàng, vết thương trên mặt cũng không làm giảm đi sự tuấn tú của anh ta.

Tôn Tử Phàm vươn một tay khác xoa nhẹ đầu nhỏ của cô: “Bé ngốc, nói bậy gì đấy? Em luôn đáng giá mà!”

Tô Khiết lắc đầu, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây rơi lã chã, nhìn thôi cũng khiến người khác đau lòng, muốn quý trọng cô.

“Không, em không đáng để anh làm như vậy!”

“Bé ngốc, không cho phép em phủ nhận bản thân như vậy. Anh đã nói em đáng giá chính là đáng giá!”

Lời này của Tôn Tử Phàm rất chân thành. Tô Khiết thấy anh thành khẩn như vậy thì đáy lòng cảm động vô cùng. Nhưng cô biết, cảm giác này không phải tình yêu.

Trong bệnh viện, Tô Khiết khẩn trương xoắn hai tay, dừng bước trước lối đi hành lang nhìn đôi tình nhân như ngọc thương yêu phía trước, đôi mắt đẹp dần lộ ra ảm đạm.

Rõ ràng không thương cô, rõ ràng Lâm Tiêu cũng tỉnh rồi, vì sao không đồng ý ly hôn?1

Cô run tay xoa nhẹ trái tim đang nảy lên của mình. Nơi này đau quá, đau đến mức cô như hít thở không thông!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn, thấy Tô Khiết lẻ loi đứng nơi kia. Bộ dáng cô thất hồn lạc phách như đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi. Anh nghiêng người, có loại xúc động muốn bước tới ôm lấy cô.

Ý nghĩ bất ngờ hiện lên trong đầu làm Nguyễn Hạo Thần hoảng sợ. Lại nhớ đến chuyện đứa bé trong bụng cô là của Tôn Tử Phàm, ý nghĩ này lập tức tiêu tan không còn một mảnh.

Viện trưởng dẫn một hàng bác sĩ vội vã đi tới, đứng trước mặt Nguyễn Hạo Thần cung kính hỏi.

“Cậu Nguyễn, xin hỏi cậu có gì phân phó?”

Trán viện trưởng đã lấm tấm đầy mồ hôi, Nguyễn Hạo Thần chính là một vị La Sát vui giận thất thường, người nào chọc giận anh đều không có kết cục tốt.

Nguyễn Hạo Thần chỉ Tô Khiết phía xa: “Tôi muốn làm xét nghiệm con ruột với đứa bé trong bụng cô ta!”

Viện trưởng gật đầu liên tục. Tuy không rõ tình huống bây giờ cho lắm, nhưng đã ngồi được vào vị trí này thì ông ta biết rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Ông ta cung kính đi tới trước mặt Tô Khiết, vươn tay ý mời.

Tô Khiết thành thật đi tới, nhìn gương mặt tuấn tú của Nguyễn Hạo Thần. Tuy rằng hiện tại anh vẫn lạnh băng như trước giờ nhưng trong lòng cô lại dâng lên một tia mong đợi.

Cô nghĩ, chờ xét nghiệm ra rồi liệu Nguyễn Hạo Thần có thay đổi thái độ với cô không? Nếu biết đây là con anh, chắc anh sẽ cho cô một chút thương tiếc chứ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt vốn ảm đạm không ánh sáng lại lóe ra vài tia ý cười.

Lâm Tiêu nhìn bóng Tô Khiết theo bác sĩ rời đi, cười lạnh một tiếng.

Tô Khiết, cô ngồi ở vị trí mợ chủ Nguyễn đủ lâu rồi, nên nhường chỗ thôi!

Lâm Tiêu nhanh chóng khôi phục bộ dáng khờ dại, làm nũng với Nguyễn Hạo Thần: “Thần, em đi vệ sinh trước đã. Anh mua một cốc cà phê nóng cho em được không?”

Nguyễn Hạo Thần nghe vậy thì cau mày.

“Em vừa khỏe lên, uống cà phê không tốt cho cơ thể.”

Lâm Tiêu chu đôi môi đỏ, hốc mắt phiếm hồng, lại như sợ Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy nên vội tủi thân cúi đầu xuống.

Thấy cô ta như vậy, cả trái tim Nguyễn Hạo Thần đều mềm mại.

“Anh không thương em đúng không? Cơ thể em không sao, em muốn uống...”

Nguyễn Hạo Thần dịu dàng cười ra tiếng: “Cô bé khờ, nghĩ miên man cái gì đấy. Em muốn uống thì anh đi mua cho em một cốc cacao nóng nhé. Không được nghĩ ngợi vẩn vơ!”

Lâm Tiêu thẹn thùng cười, kiễng mũi chân nhẹ nhàng hôn lên mặt anh, sau đó vội chạy xa.

Đi tới góc, Lâm Tiêu nở nụ cười đắc ý. Nguyễn Hạo Thần rõ ràng vẫn thương cô ta nhất, về phần Tô Khiết kia... Ha hả!

Bác sĩ vừa định đi vào phòng phẫu thuật thì bị một bàn tay trắng nõn kéo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.