Nguyễn Hạo Thần?
Sao anh lại xuất hiện ở đây?
“Ngoan ngoãn nằm xuống đi, anh đi một lát rồi quay lại.” Tôn Tử Phàm nghiêng người ghém lại chăn cho cô, sau đó đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Tô Khiết nắm chăn, lo sợ bất an ngồi yên.
Bắt đầu từ lúc nào Nguyễn Hạo Thần cứ như một cơn ác mộng vậy.
Dưới lầu loáng thoáng có tiếng hai người nói chuyện, Tô Khiết nghe không rõ lắm, đơn giản cũng không muốn nghĩ nhiều. Nhưng ngay sau đó lại nghe được một tiếng “ầm” dưới lầu truyền lên.
Trái tim lơ lửng treo trên cao của cô hoàn toàn dâng lên cổ họng. Vội vã đến mức không kịp đi giày, hoang mang rối loạn muốn xuống giường.
Vừa đẩy cửa ra, thấy được cảnh nắm tay của Nguyễn Hạo Thần nện mạnh vào Tôn Tử Phàm. Tôn Tử Phàm không phòng bị, bị anh đánh ngã xuống đất.
Tô Khiết ngẩn người, sau đó vọt thẳng tới che trước mặt Tôn Tử Phàm.
“Nguyễn Hạo Thần, anh đang làm gì đấy hả?” Cô tức giận khoa tay, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Làm sao? Tô Khiết, cô luôn miệng nói yêu tôi, lúc quan trọng lại muốn bảo vệ tình nhân của cô đúng không?” Giọng nói lạnh lùng quanh quẩn trong phòng. Tô Khiết lặng yên ngước đầu nhìn người đối diện.
“Bây giờ theo tôi về, xóa sạch đứa bé đi!” Giọng Nguyễn Hạo Thần lạnh đến xương, như đâm thẳng vào tim.
Tô Khiết đứng ở chỗ kia, cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, lắc đầu làm thủ ngữ: “Không, tôi không đi!”
Tay cô còn chưa rơi xuống, Nguyễn Hạo Thần đã vươn tay nắm cổ cô: “Tô Khiết, cô sẽ hối hận!”
Anh cắn răng, bàn tay nắm cổ cô không ngừng siết chặt.
Mặt Tô Khiết nghẹn lại đỏ bừng, nhưng vẫn như cũ không chịu từ bỏ. Đứa bé là con của cô, dù thế nào cô cũng sẽ không bỏ nó.
“Nguyễn Hạo Thần, thằng khốn nạn!” Tôn Tử Phàm không thể nhìn nổi nữa, đứng lên vung tay đánh về phía Nguyễn Hạo Thần.
Nghĩ đến những bức ảnh thân mật của người này với Tô Khiết, lại nhớ đến Tô Khiết bảo vệ đối phương. Cơn giận trong lòng Nguyễn Hạo Thần lập tức không áp chế nổi, nhắm thẳng vào mặt Tôn Tử Phàm đấm trái đánh phải.
“Là mày tự tìm tới!”
Nguyễn Hạo Thần một chân đá thẳng vào bụng Tôn Tử Phàm, chuyện xảy ra nhanh đến mức làm Tô Khiết kinh hãi, ngẩn ra tại chỗ.
Nghe được Tôn Tử Phàm kêu đau, cô vội che trước người anh ta, giơ tay muốn giải thích, gấp đến mức nước mắt rơi không ngừng. Cô cắn chặt môi dưới, hàm răng cắn ra một vòng tạo dấu vết nhàn nhạt.
“Xin anh đừng đánh nữa, chuyện này không liên quan gì đến Tử Phàm...”
Chân Nguyễn Hạo Thần đúng lúc dừng lại, bằng không một đá này sẽ đá thẳng vào người Tô Khiết.
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần đen đặc như vực sâu, nhìn Tô Khiết lộ ra tức giận và chán ghét.
Người phụ nữ này luôn miệng giải thích đứa bé không phải con của Tôn Tử Phàm, nhưng giờ trên người lại mặc quần áo của anh ta, chẳng lẽ bọn họ đã...
Nghĩ đến khả năng này, cơn giận của Nguyễn Hạo Thần nhằm thẳng về phía Tô Khiết, tựa như muốn xé rách linh hồn cô vậy. Bàn tay có khớp xương rõ ràng lại bắt lấy cổ của cô.
Anh thấp giọng gầm lên: “Con đĩ này! Có phải cô ngủ cùng anh ta không hả?”1
Tô Khiết vẫn lắc đầu, đôi môi run rẩy, cô cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn.
Gương mặt tuấn tú của Tôn Tử Phàm ánh lên tia sáng lạnh. Anh ta siết nắm tay đánh về phía Nguyễn Hạo Thần. Nguyễn Hạo Thần vì né tránh nên chỉ có thể buông Tô Khiết ra.
Tô Khiết lần nữa được hít vào không khí mới mẻ tựa như vừa sống lại vậy. Vừa rồi anh thật sự muốn bóp chết cô sao?
Cô lại đứng lên lần nữa, đang định nói thêm gì thì chợt một đám người áo đen vọt vào, khống chế Tôn Tử Phàm.
Lúc này Nguyễn Hạo Thần đã bị cơn giận và sự lạnh lẽo bao trùm, anh nhìn chằm chằm Tô Khiết, hận không thể xé rách cô.
Lúc Lâm Tiêu đi vào nhìn thấy chính là cảnh này, gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn, trong ánh mắt lộ vẻ tàn ác khiến người ta run sợ.
Nguyễn Hạo Thần chỉ có thể là của cô ta!
Tô Khiết là thứ gì chứ!
Cô ta bước đến bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, khôi phục dáng vẻ lả lướt xinh đẹp, nâng tay bắt lấy cánh tay anh, nhẹ giọng kêu to: “Thần, anh không sao chứ? Mặt của anh...”
Thấy Lâm Tiêu, Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng rút đi cơn giận, trong mắt ánh lên tình cảm, bàn tay to dịu dàng xoa đầu cô ta, giọng nói cưng chiều trách cứ.1
Cảnh này đâm đau hai mắt Tô Khiết, cô nuốt khan nước miếng, cảm thấy như có người cầm dao không ngừng cứa vào vết sẹo của mình.
Cô thích anh lâu như vậy lại không đổi được anh một thoáng dịu dàng...
“Cơ thể em còn yếu, sao lại chạy ra đây?”
Nguyễn Hạo Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lâm Tiêu.
“Còn không phải vì lo cho anh...” Lâm Tiêu đáy lòng đắc ý, thoáng thấy vẻ đau đớn muốn chết của Tô Khiết thì hơi khựng lại, ra vẻ kinh ngạc.
“Cô Tô, cô mặc quần áo của người đàn ông khác à? Cô và Thần còn chưa ly hôn đâu đấy? Huống chi cô còn mang thai con của người khác. Cô làm như vậy không phải... Phụ lòng của Thần sao?”1