Với tình thế như vừa rồi mà lại khiến daddy mở miệng cãi nhau ư?
Nếu lỡ như người phụ nữ kia đột nhiên xé daddy ra thì làm sao bây giờ, đây là vấn đề sống còn đấy nhé!
“Daddy Tôn Tử Phàm, daddy có dám lặp lại lời này lần nữa trước mặt mẹ con không ạ? Con nghĩ daddy có thể nhận lại ánh mắt xem thường của mẹ con đó nhe.” Tô Cảnh Nhạc dừng lại một chút, sau đó nói: “Hơn nữa lúc ấy con căn bản không biết có chuyện gì đang xảy ra cả, không biết toàn bộ câu chuyện thì không đáng bàn luận thêm!”
Tôn Tử Phàm:...
Nếu nghe kĩ thì thấy lời của thằng nhóc thối này cũng hợp lý đấy, mà ngay cả một tên nhóc con cũng biết rõ đạo lý này, tại sao cái cô Lạc gì gì kia lại không biết chứ!
Đúng là thất bại của tạo hoá mà.
“Cái dáng vẻ hung dữ lúc ấy của người phụ nữ kia thật sự cực kỳ giống với khi bạn trai mình ngoại tình vậy… Bộ dạng đó chỉ hận không thể lột da mẹ con ra thôi... Ưm ưm!”
Tô Cảnh Nhạc phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, không biết vì sao mà Tôn Tử Phàm lại đột nhiên muốn che miệng cậu bé lại, cậu bé có nói sai cái gì đâu.
||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Đôi mắt to tròn mở nhìn anh ta một cách vô tội.
Tôn Tử Phàm thì thầm nói với: “Lời này đừng để mẹ con nghe thấy, nếu không thì cô ấy lại răn dạy con đấy, dù sao đây cũng là chuyện của người lớn, một đứa trẻ như con thì hiểu được bao nhiêu cơ chứ?
Người không biết còn tưởng là daddy cố ý dạy hư con, cho nên lần sau con không được nói như vậy nữa nhé, nếu không daddy sẽ tét mông con đấy, nói một lần đánh một lần!”
Tô Cảnh Nhạc tỏ vẻ mình rất vô tội, cũng đâu thể trách cậu bé biết nhiều được chứ, muốn trách thì trách gen của cậu quá ưu tú.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, trong phòng bếp truyền đến tiếng xào rau, vào khoảnh khắc đó, Tôn Tử Phàm có một cảm giác nhớ nhà.
Lúc trước anh ta đã từng nghĩ tới cảnh tượng nếu một ngày bọn họ trở thành người một nhà, đại khái chính là khung cảnh trước mắt hiện giờ.
Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Nhạc chơi trò chơi trong phòng khách, thỉnh thoảng họ lại phát ra tiếng gầm gừ la ó chứng minh bọn họ đang chơi một thể loại tương đối kích thích.
Hai người họ đeo tai nghe vào rồi không ngừng đánh, Tô Thanh Anh ở phía sau gọi bọn họ tới ăn cơm nhưng họ hoàn toàn không nghe thấy, Tô Thanh Anh thấy thế thì tức giận vô cùng.
Cô đi ra ngoài, tới trước mặt hai người đồ đen, hỏi: “Chỗ các anh có cái gậy nào không, cái gậy to tầm cánh tay của tôi ấy, tóm lại là càng to càng tốt, nếu không to thì tôi sợ đánh người khác không thấy đau.”
Người mặc đồ đen:...
Cô Tô nói vậy nghĩa là sao chứ?
Không phải cô ấy đang muốn “bạo lực gia đình” đấy chứ!
Hai người không hiểu sao lại rùng mình một cái, họ theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn về phía phòng khách một cái, cậu chủ và bé con còn đang chơi trò chơi điện tử, chơi cực kì nhập tâm.
Cho nên cô Tô đây sắp nổi bão sao?
Phải nghĩ biện pháp để nói hộ cho cậu chủ mới được.
“Cô Tô à, ở chỗ chúng tôi...”
“Đừng hòng tìm bừa một cái cớ nào để qua mắt tôi, nhanh mang tới cho tôi, hai người này mê chơi trò chơi đến như vậy đúng không, vậy để tôi cho bọn họ chơi đến chán thì thôi!”
Người mặc đồ đen lập tức rời đi, bọn họ phải đi lấy “hung khí” cho cô Tô, cũng chỉ có duy nhất một người phụ nữ là cô dám làm mình làm mẩy đến vậy ở địa bàn của cậu chủ mà thôi.
Quả nhiên là không có so sánh thì không có au thương!
Không hiểu sao lại cảm thấy cô Lạc Anh có chút đáng thương.
Hai người mặc đồ đen dưới sự ra lệnh của Tô Thanh Anh cũng đi vào theo với cô.
Tôn Tử Phàm hoàn toàn không nhận ra phía sau mình có thêm ba người, anh ta và Tô Cảnh Nhạc vẫn đang chơi trò chơi hăng say quên trời quên đất, tóm lại chơi rất vui vẻ, rất thoải mái.
Tô Cảnh Nhạc là một đứa nhóc rất thông minh, trong phương diện thao tác của trò chơi, cậu bé có cách lý giải của riêng mình cho nên khi chơi game, cậu bé hoàn toàn không kém một ai.
Tôn Tử Phàm đánh game, dư quang của anh ta đột nhiên nhìn thấy một khúc gậy ở bên cạnh, nhưng bởi vì dang mải đánh trò chơi nen căn bản là anh ta không có thời gian chú ý nhiều.
Hai người mặc đồ đen phía sau nhịn không được nữa mà nhắm hai mắt lại, đã nhắc nhở rõ ràng như vậy rồi nhưng cậu chủ của họ rõ ràng là không cảm giác được có gì đó sai sai cả.
Lần này e là cậu chủ sẽ bị cô Tô đánh một trận nhừ đòn rồi!
Tô Thanh Anh nhìn trang trò chơi điện tử trên màn hình, cô đột nhiên nghĩ đến một trò rất hay, bạo lực sẽ không giải quyết được vấn đề gì, chi bằng cô dùng phương thức khác vậy.
Đưa cây gậy trong tay cho người mặc đồ đen, Tô Thanh Anh ra hiệu cho họ có thể đi ra ngoài trước.
Hai người mặc đồ đen nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cậu chủ của bọn họ cuối cùng cũng đã tránh thoát được kiếp nạn này, nhưng họ vẫn luôn cảm thấy cô Tô sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy, chắc chắn cô ấy vẫn còn giấu trò hay phía sau.
Đột nhiên có tiếng “phụt” vang lên, màn hình TV đen sì, đối với những người đang chìm đắm trong trò chơi thì đó là vấn đề sống còn.
“Ai to gan như vậy hả, dám rút dây điện của ông đây ư!” Tôn Tử Phàm trực tiếp tháo tai nghe xuống ném sang bên cạnh, vẻ mặt kia cau có đến cực điểm, không thể tả nổi.
Tuy nhiên, khi thấy rõ người đứng cạnh dây điện, cơn giận trên khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt bị cất giấu hoàn toàn, sau đó anh ta yên lặng cúi đầu.
Sao mà anh ta lại quên mất, ở chỗ này ngoại trừ cô dám rút dây điện ra thì trong đám người bên ngoài, còn ai dám nữa?
Tô Cảnh Nhạc cũng chậm rãi tháo tai nghe xuống, lúc mẹ cậu bé không cười nhìn còn không đáng sợ đến mức đó, nhưng khi mẹ lộ ra nụ cười chuyên nghiệp như vậy thì có nghĩa là bọn họ sắp phải chịu đựng một cơn thịnh nộ rồi.
Bọn họ đã chơi trò chơi hơn một tiếng đồng hồ, phân tích từ điểm này thì mẹ cậu bé đã nấu cơm xong rồi.
Nhưng khi thấy cậu bé và daddy Tôn Tử Phàm đánh game quá mê muội mà mẹ lại không biết làm thế nào, cho nên mẹ mới nghĩ đến cách dùng biện pháp như vậy.
Nhưng có thể khiến cho mẹ cậu bé tức giận như vậy nhất định là lúc nãy, mẹ gọi bọn họ quá nhiều lần mà không nhận được hồi âm cho nên mẹ mới…
Đây là kinh nghiệm mà cậu bé đã rút ra được sau một thời gian dài chung sống với mẹ của cậu.
Tô Thanh Anh chậm rãi đi tới, nụ cười trên mặt dần dần nguội lạnh.
Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Nhạc cùng ngoan ngoãn đứng lên, không dám thở to một tiếng.
Tiểu Anh đang muốn nổi cơn thịnh nộ đây mà!
“Vừa rồi em gọi hai người bao nhiêu lần rồi hả? Hai người tự đếm cho đủ xem mấy lần rồi, không đếm đủ thì đừng ăn cơm nữa!”
Kỳ thật bụng bọn họ đã réo đến mức không chịu nổi nữa, vừa rồi bọn họ đeo tai nghe nên hoàn toàn không nghe thấy rốt cuộc là Tô Thanh Anh đã gọi bọn họ bao nhiêu lần, chuyện này so với mò kim đáy biển có khác gì nhau đâu?
Trong lòng Tôn Tử Phàm còn đang tự hỏi cô đã gọi họ mấy lần thì Tô Cảnh Nhạc bên này đã tiến hành loại trừ, nếu cậu bé nhớ không lầm thì gọi mười lần chính là giới hạn cuối cùng của mẹ cậu rồi, nếu sau mười lần gọi mà vẫn không đáp lại thì chắc chắn sẽ phải ăn trái đắng.
Cho nên trong vòng từ một đến một trăm, chỉ lựa chọn một đến hai mươi, mẹ cậu cũng không thể gọi bọn họ một trăm lần được.
Nhưng mà khi hai người bọn họ còn đang nghĩ ngợi thì Tô Thanh Anh lại làm ra một chuyện khiến người ta phát điên, cô bảo người giúp việc bê toàn bộ đồ ăn chuyển đến trên bàn trước sô pha.
Cô thấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất nhiều nên cũng làm thêm mấy món, ví dụ như sườn xào chua ngọt hay là cánh gà coca, thêm cả vịt ngâm bia và các món ăn gia đình khác, còn có một bát canh trứng.
Tóm lại là đồ ăn rất phong phú, hai người đang vô cùng đói bụng thấy vậy thì nhất thời trợn tròn mắt, bàn đồ ăn này phong phú quá mức rồi đấy chứ.
Tô Cảnh Nhạc trực tiếp nuốt nước miếng, có thể nhận sai rồi ăn cơm được không?