“Hai người có muốn tiếp tục chơi trò chơi nữa hay không? Sau đó em sẽ ở chỗ này vừa ăn cơm vừa nhìn hai người đánh game, phương thức này đúng thật sự không phải là chỉ thoải mái bình thường thôi không đâu.”
Tôn Tử Phàm, Tô Cảnh Nhạc:...
Chơi trò chơi gì nữa, không gì quan trọng bằng việc ăn cơm!
“Mẹ, con và daddy Tôn Tử Phàm đã biết sai rồi, lúc ấy chúng con đeo tai nghe chơi game, cho nên không nghe thấy tiếng kêu của mẹ, mẹ có thể cho chúng con một cơ hội nữa hay không? Lần sau chúng con sẽ không bao giờ vừa chơi trò chơi vừa đeo tai nghe nữa.” Tô Cảnh Nhạc đáng thương nói.
Ơ kìa, còn có lần sau à?
Tô Thanh Anh nhướng mày, cười như không cười nhìn bọn họ: “Con ra vẻ đáng thương cũng không có ích gì đâu, mau trả lời cho mẹ lúc nãy mẹ đã gọi hai người mấy lần nếu như nói đúng thì hai người có thể ăn cơm, nếu như nói sai thì hai người cứ việc nhìn mẹ ăn là được!”
Tôn Tử Phàm vuốt chiếc bụng đã đói đến mức sắp dán vào lưng của mình, vẻ mặt anh ta không còn gì luyến tiếc.
Vừa rồi lúc chơi trò chơi, anh ta hoàn toàn không có cảm giác đói, nhưng khi nhìn thấy bàn thức ăn này thì dạ dày anh ta lại bắt đầu phản kháng.
“Tiểu Anh, anh thách em làm người tốt một lần đấy!”
“Vậy em thách anh nói ra con số kia đấy!”
Tôn Tử Phàm K.O.!
Nhưng dù sao đến cuối cùng, xét thấy thái độ nhận sai của hai người tương đối thành khẩn cho nên Tô Thanh Anh đã quyết định tha cho bọn họ lần này, nhưng lần sau có thể cô sẽ không còn dễ tính như vậy nữa đâu.
Vì thế hai người bắt đầu ăn hết đồ ăn, cứ như là tám trăm năm chưa từng ăn gì. Hôm nay bọn họ chưa cho món gì vào bụng hay sao, không hiểu sao lại có dáng vẻ thế này không biết.
Vốn Tôn Tử Phàm đã đề nghị đưa hai mẹ con bọn họ trở về nhưng Tô Thanh Anh lại từ chối.
Sau khi Tô Cảnh Nhạc lên xe trước, Tôn Tử Phàm kéo cánh tay Tô Thanh Anh lại, chỉ thấy sắc mặt anh ta ra bề ngẫm nghĩ: “Chuyện hôm nay thật sự xin lỗi em, xin em đừng để những lời đó ở trong lòng, có một số việc mà căn bản là người phụ nữ đó không hểu.”
Tô Thanh Anh gật đầu một cái, ý bảo cô đã hiểu.
Dáng vẻ của gười phụ nữ kia nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, tuyệt đối sẽ không vượt quá hai mươi lăm tuổi, nếu như cô ta vượt quá tuổi hai mươi lăm thì hôm nay cô ả sẽ không làm ra chuyện ngây thơ như vậy.
“Dù những lời cô ấy nói là đúng sự thật nhưng em cũng không thèm để ý, nhưng mà ông nội Tôn đã sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh rồi đó, nếu anh gặp được người thích mình thì cứ đáp lại tình cảm của người đó đi, không cần phải quan tâm đến cảm xúc của em đâu mà.”Tô Thanh Anh cúi đầu thu lại đôi mắt, cô hy vọng Tôn Tử Phàm có thể sống hạnh phúc, hơn nữa anh ấy cũng xứng đáng có được hạnh phúc.
Cứ chờ đợi một người phụ nữ như cô thực sự là không đáng!
Tôn Tử Phàm lẳng lặng nhìn cô không nói gì, một giây trước cô ấy còn nói cái gì mà không quan tâm những lời Nhạc gì đó Dao nói, kết quả sau đó cô lại ném cho anh ta một câu thế này.
Đây là dáng vẻ không quan tâm sao?
Rõ ràng là cô rất để ý nhưng lại còn ở đó ra vẻ kiên cường, đã có bờ vai luôn sẵn sàng vươn ra vì cô nhưng cô cứ năm lần bày lượt không chịu dựa vào, cứ nhất định phải một mình kiên cường chịu đựng.
Bất kể là tình cảm hay là trong cuộc sống cũng như sự nghiệp, đến khi nào thì cô mới có thể dỡ bỏ lớp ngụy trang nặng nề trên người mình đây?
“Tiểu Anh, có phải những lời anh nói vẫn chưa đủ rõ ràng đúng không? Hoặc là em muốn anh phải tuyên bố với cả thế giới rằng người anh thích là em, anh cũng sẵn sàng trả giá một mình mà không cần bất kỳ phần thưởng nào, anh chỉ hy vọng em sẽ không từ chối tình yêu của anh thôi.
Anh là một con người, một con người có máu, có thịt. Em có thể không thích anh, cũng có thể không yêu anh, nhưng em không có bất kỳ quyền để ngăn cản anh thích em, anh yêu em được!” Con ngươi Tôn Tử Phàm đỏ lừ, tròng mắt màu đen càng sâu hơn vài phần.
Mọi thứ anh ta làm đều đã thể hiện vô cùng rõ ràng nhưng tại sao cô vẫn cứ bày ra dáng vẻ này vậy?
Đã không thích anh ta thì thôi, đằng này cô còn ngăn anh ta thích cô nữa, cô làm vậy là vô cùng quá đáng!
Cánh tay thon dài ôm trọn cô vào lòng, ôm chặt lấy cô: “Anh vẫn luôn biết trong lòng em vẫn còn hình bóng của anh ta, nhưng anh cũng hy vọng em có thể thử tiếp nhận anh, anh tự cho rằng bản thân anh không kém anh ta ở phương diện nào cả.
Hơn nữa, em không thích anh thì cũng được thôi, nhưng xin em đừng ngăn anh thích em được không, nếu em còn nói thêm vài lần như vậy nữa thì anh sợ anh sẽ không có động lực để kiên trì nữa, anh cầu xin em đừng nói những lời như vậy nữa.”
Tô Thanh Anh kinh ngạc đến mức không thốt nổi nên lời, vẻ mặt có chút buồn bã.
Cô biết là tình cảm mà Tôn Tử Phàm dành cho cô rất sâu đậm, nhưng cô không hy vọng anh ấy cứ tiếp tục như vậy, trong tương lai có rất nhiều chuyện mà họ không tài nào biết được, ai cũng không thể nói trước giây tiếp theo hoặc ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
“Được, em sẽ không nói nữa.” Tô Thanh Anh thu lại suy nghĩ của mình.
Đầu nhỏ của Tô Cảnh Nhạc từ khe hở cửa sổ xe chui ra: Mẹ ơi, ngày mai con còn phải dậy sớm để đi đến trường mầm non, bây giờ chúng ta về nhà được chưa mẹ? Daddy Tôn Tử Phàm, daddy đừng ôm chặt mẹ của con như vậy nữa, con sợ mẹ sẽ đột nhiên tắt thở mất thôi. Hơn nữa mẹ con cũng không thể nào chạy thoát được đâu, với kỹ thuật cao thâm của daddy thì muốn tìm được mẹ của con chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Lời nói của Tô Cảnh Nhạc khiến hai người đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, Tôn Tử Phàm cũng chậm rãi buông Tô Thanh Anh ra, tuy rằng anh ta có chút không nỡ nhưng cũng lo lắng đến cảm xúc của tên nhóc này.
“Trên đường lái xe nhớ chú ý an toàn, có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào...” Tôn Tử Phàm nói xong câu đó vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không ổn, nơi này tương đối xa xôi, nếu để cho hai mẹ con bọn họ cứ thế trở về thì ít nhiều cũng sẽ có chút không an toàn.
Quay đầu vẫy vẫy tay với hai người mặc đồ đen đứng ở cửa.
“Cậu chủ!”! Hai người áo đen đi tới đứng trước mặt Tôn Tử Phàm.
“Hai người các cậu đưa bọn họ về nhà đi, nhất định phải đưa đến tận cửa nhà, nếu không thì các cậu đừng mong nhận được tiền lương tháng này nữa.” Tôn Tử Phàm hung tợn nói.
Tô Thanh Anh vốn đang muốn từ chối nhưng cô cũng nghĩ đến chuyện nơi này tương đối xa xôi, nên cuối cùng cô cũng không phản bác gì cả.
Hôm sau, Tô Thanh Anh ở trong văn phòng xử lý phê duyệt văn kiện, Lam Hằng đột nhiên vội vội vàng vàng đi vào.
Tô Thanh Anh đầu cũng không ngẩng đầu hỏi hắn: “Có việc gấp nào quan trọng không?”
“Phó, phó tổng giám đốc, tổng giám đốc về nước rồi!”
Lời nói của Lam Hằng khiến cho thân hình của Tô Thanh Anh chấn động, ngay cả bút trong tay cô cũng lăn xuống.
Cô không thể tin được ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Cậu vừa mới nói cái gì cơ?”
“Tổng giám đốc về nước, hơn nữa còn chỉ định muốn chị qua đó đón, một giờ sau là tới rồi!” Lam Hằng nói lại một lần nữa.
Tô Thanh Anh rất nhanh đã bình tĩnh lại, chú Huy tại sao lại đột nhiên về nước, hơn nữa còn không nói chuyện này cho cô biết nữa.
Chẳng lẽ là bởi vì biết trong tay cô có số liệu nghiên cứu sinh học kia?
Nhìn về phía Lam Hằng, cô nói: “Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài làm việc trước đi, lát nữa tôi sẽ tự đến sau.”
“Vâng ạ.”
Tô Thanh Anh trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Lâm, hỏi: “Anh có nói chuyện trong tay chúng ta có số liệu nghiên cứu sinh học cho chú Huy biết hay không vậy?”
“Tôi cũng không bẩm báo với ông chủ, tôi cũng biết ý của phó tổng giám đốc mà, nhưng hiện giờ ông chủ đã về nước, tôi cũng chỉ mới biết được tin này mà thôi.”
Lý Nghị không nói cho chú Huy biết về vấn đề nghiên cứu số liệu, vậy chú Huy trở về hẳn là không phải bởi vì chuyện này.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh chuẩn bị một chút đi, lát nữa anh đi với tôi đến đón người.”
“Được.”