Tần Ngọc Linh nhìn bóng lưng Huyễn Nhiên rời khỏi nơi này, trong lòng ngập tràn oán hận. Ngón tay cô ta bấu chặt vào cỏ dưới đất, lún sâu vào bên trong bùn đất.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Tại sao chứ?
Đây không phải kết quả cô ta muốn.
Cô ta tưởng rằng Huyễn Nhiên thấy Thư Khả Như đánh mình, có lẽ trong lòng anh ta sẽ hơi dao động. Nhưng quan sát biểu hiện lúc nãy, anh ta hoàn toàn không có.
Lúc trước, nếu Thư Khả Như bắt nạt cô ta, Huyễn Nhiên chắc chắn sẽ đứng ra đầu tiên, rốt cuộc là sao vậy? Thế nhưng anh ta lại thờ ơ đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không định giúp cô ta.
Rõ ràng cô ta đã biết sai, nhưng tại sao Huyễn Nhiên lại không tha thứ cho mình?
Tần Ngọc Linh đã quỳ xuống xin lỗi nhưng tại sao anh ta lại không hề dao động, thờ ơ thế ư?
Lẽ nào tình cảm của họ lại rẻ mạt như vậy?
Cuối cùng Tần Ngọc Linh không nhịn được bật khóc, gào khóc ầm ĩ.
Nhưng không ai ngó ngàng đến Tần Ngọc Linh, ngay cả người đi đường cũng nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái, cũng chẳng người nào bước tới khuyên nhủ người phụ nữ này.
Vì họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đừng tùy tiện
Tần Ngọc Linh vừa mới nghĩ đến nếu bị Huyễn Nhiên biết mấy chuyện đó, chắc chắn anh ta cũng không nhịn được cười mỉa mai. Tình cảm của họ thật sự quá rẻ mạt, rẻ đến mức không đáng một xu, còn rẻ hơn cả những hạt bụi kia.
Có một số lỗi lầm không thể dễ dàng tha thứ, có vài người đã bỏ lỡ thì sẽ không quay lại. Vì đây là cái giá mà tất cả những người phạm lỗi đều phải gánh chịu.
Chẳng mấy chốc Huyễn Nhiên đuổi kịp Thư Khả Như, nhanh chóng chặn trước mặt cô ấy, giang hai tay ra chắn ngang. Hình như dáng người anh ta ngày càng gầy gò, cũng không biết đi đã làm gì.
“Anh Huyễn, xin hỏi anh có việc gì không? Nếu không có chuyện gì thì phiền anh đừng chắn đường tôi, tôi còn có việc bận nên không tiếp được.”
Huyễn Nhiên thấy Thư Khả Như sắp đi, trực tiếp ôm lấy cô ấy từ phía sau. Hành vi và động tác này khiến cô ấy cứng đờ người, rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây?
“Huyễn Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu anh muốn nói chuyện gì thì phiền anh thả tôi ra. Anh làm vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của tôi đấy.”
“Anh biết lỗi rồi, anh thật sự biết sai rồi. Cho nên em có thể tha thứ cho anh được không? Bây giờ anh đã bị trừng phạt rồi, cũng đã cảm nhận được những đau khổ mà em từng phải chịu, nếm trải những dày vò mà em từng trải.”
Giọng anh ta khàn khàn trầm thấp khiến Thư Khả Như ngẩn người, dáng vẻ này của anh ta là đang…
Tay cô ấy cầm túi siết chặt hơn, hà cớ gì anh ta phải làm vậy chứ?
Không phải giữa họ đã không còn khả năng rồi ư? Làm vậy thì có ý nghĩa gì hả?
“Cho nên anh biến thành dáng vẻ này, là vì đang cảm nhận những đau khổ mà tôi từng phải chịu hả? Anh tự nhốt mình trong căn nhà nhỏ tối tăm, sau đó không ăn không uống. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh không cần công ty nữa à?”
Tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Thị, quản lý cả một tập đoàn khổng lồ mà vẫn còn tinh thần làm mấy chuyện này à?
“Anh tự nhốt mình trong phòng xử lý công việc nên công ty vẫn vận hành bình thường… Khả Như, bây giờ anh hoàn toàn đã hiểu rõ cảm nhận của em. Anh đã biết, ban đầu em dằn vặt và đau khổ như thế nào, đều là lỗi của anh, là anh có lỗi với em!”
Chuyện đã phát triển đến bước này, không phải ai có lỗi với ai cả.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, có nhắc lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Hơn nữa, Thư Khả Như cũng muốn quên đi những ký ức trong quá khứ, không bằng lòng quay trở lại cuộc sống đó. Cô ấy muốn bắt đầu cuộc sống mới.
Trong quãng đời còn lại hay trong kế hoạch của mình, vốn không có người đàn ông tên Huyễn Nhiên này.
“Anh thật sự không cần phải làm vậy. Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi không định so đo những chuyện giữa chúng ta, cứ kết thúc tại đây đi!”
Huyễn Nhiên nghe cô ấy nói như vậy thì càng ôm chặt hơn. Anh ta không muốn để Thư Khả Như đi, cũng không thể để cô ấy đi như vậy.
Anh ta không cho phép, cũng tuyệt đối không thể.
Huyễn Nhiên còn chưa nghiêm túc xin lỗi Thư Khả Như, còn chưa nghiêm túc nói thích cô ấy, cho nên làm sao có thể kết thúc mọi chuyện như vậy được?
Sẽ không kết thúc đâu.
“Khả Như, em đừng vội kết luận như vậy được không? Anh nhất định sẽ chân thành xin lỗi em, anh muốn chuộc lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Khả Như, anh xin em, đừng rời xa anh được không? Cho anh chút thời gian chứng minh đi.”
Thư Khả Như ra sức giãy thoát khỏi vòng tay anh ta, vì dùng sức quá mạnh nên cô ấy lảo đảo mấy bước.
Cô ấy đối diện với anh ta: “Huyễn Nhiên, tôi cũng từng muốn dùng thời gian để chứng minh tôi thích anh. Nhưng sau đó tôi mới phát hiện, thời gian không chắc có thể làm sáng tỏ mọi chuyện. Tôi đánh đổi ba năm thanh xuân, cũng chưa đủ để anh nhìn thấy rõ tình cảm chân thành của mình. Cho nên, anh đừng kêu tôi cho anh thời gian để chứng minh làm gì.
Giống như tôi và anh lúc đầu vậy, chính tôi cũng không đủ thời gian để chứng minh cho anh thấy. Mà bây giờ cũng thế, anh không thể nào chứng thực bằng cách này được.
Có lẽ sự xuất hiện của tôi sẽ dạy anh trưởng thành, nhưng không phải là người cùng tiến với anh. Tôi đã muốn nghiêm túc hỏi anh, nếu anh không phát hiện hết thảy những chuyện mà Tần Ngọc Linh làm, anh còn nói những lời này với tôi hay không? Sau đó còn muốn nhận lỗi với tôi không?
Tôi nghĩ sẽ không đâu, vì anh yêu cô ta như thế, yêu cô ta nhiều năm như vậy cũng không thể nào quên được. Vì vậy, nếu anh không phát hiện ra mấy chuyện này, anh chắc chắn vẫn sẽ ân ái ở bên cạnh cô ta. Cho dù cô ta giở trò thì anh cũng đều đứng về phía cô ta.
Vì vậy, anh đừng đến xin lỗi tôi hay nói rằng mình đã sai gì đó nữa. Anh nhầm to rồi, ngay từ đầu anh đã sai rồi, nếu đã như vậy thì cứ để tiếp tục vậy đi.
Hai chúng ta giống như hai đường thẳng song song giao nhau, gặp nhau ở một điểm, cuối cùng càng chạy càng xa.”
“Tại sao không phải là hai đường thẳng song song tiếp tục giao nhau thành một đường chứ? Chỉ cần anh không muốn thì chúng ta không thể nào càng chạy càng xa. Từ nay về sau, chúng ta sẽ chỉ ngày càng rút ngắn khoảng cách.”
Thư Khả Như nghe xong, nụ cười có chút mỉa mai.
Cho dù cô ấy cúi đầu, cũng có thể cảm nhận được sự giễu cợt đó.
“Huyễn Nhiên, rốt cuộc là ai cho anh can đảm để nói ra những lời này thế? Tại sao anh lại cho rằng tôi sẽ tiếp tục sánh vai bên anh vậy? Anh từng làm tổn thương tôi, trở thành nỗi ám ảnh trong tâm lý của tôi. Cho nên làm sao tôi có thể tiếp tục ở bên cạnh anh đây?
Trên thế giới này vốn không phải tất cả những người gần nhau đều có thể đi tới cuối cùng nhau, lỗi lầm anh gây nên đã thật sự xảy ra. Dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn còn để lại dấu vết. Hơn nữa còn tạo thành một vết sẹo trong tim tôi, không thể chữa lành.
Huyễn Nhiên, chúng ta đã hao phí quá nhiều thời gian cho nhau rồi, đừng lãng phí thanh xuân của đối phương nữa. Tôi nhắc lại một lần cuối với anh, giữa Thư Khả Như tôi và Huyễn Nhiên đã không còn bất kỳ khả năng nào nữa cả!”
Thư Khả Như nói ra câu cuối cùng, dứt khoát quay người rời đi.
Khóe môi Huyễn Nhiên mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó.
Bàn tay anh ta khẽ giơ lên chợt khựng lại, cuối cùng chẳng bắt lấy được gì…