Bịch…
Đột nhiên có tiếng động như ai đó ngã xuống, điều này làm cho Thư Khả Như dừng bước. Trong thoáng chốc, vẻ mặt trở nên ngơ ngác.
Bàn tay đang siết chặt chợt buông lỏng, cô ấy từ từ quay người lại nhìn.
Thư Khả Như thấy Huyễn Nhiên ngã dưới đất, không hề do dự nhào ngay tới đó.
Cô ấy hoảng hốt vỗ lên gương mặt của anh ta: “Anh tỉnh lại đi Huyễn Nhiên! Anh có nghe thấy tôi nói gì không?”
Huyễn Nhiên khẽ nheo mắt, nhìn thấy đường nét gương mặt mơ hồ ở trước mặt. Đôi môi mỏng nhoẻn cười, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
Thư Khả Như thấy anh ta như vậy, luống cuống lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy?
Lẽ nào anh ta thật sự tự nhốt mình trong căn nhà nhỏ tối om kia tuyệt thực ư?
Có phải đầu óc anh ta bị bệnh rồi không?
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Thư Khả Như ngồi bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt và tiều tuỵ của Huyễn Nhiên.
Trong đầu cô ấy hiện lên những lời bác sĩ vừa nói cách đây không lâu. Huyễn Nhiên thật sự tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm không phân biệt được ngày đêm kia, sau đó lại không ăn không uống.
Điều quan trọng là nếu có công việc thì anh ta sẽ mở đèn, sau khi xử lý xong lại tiếp tục tắt đi, mỗi ngày cứ lặp lại như thế. . Truyện chính ở ( T RÙMTRUYỆN.VN )
Hình như cũng được nửa tháng rồi thì phải. Nếu anh ta đói thì sẽ uống chút nước, sau đó sẽ tiếp tục nằm ngủ.
Người làm đưa cơm cho anh ta, thỉnh thoảng chỉ ăn vài ngụm rồi thôi.
Vì thế tạo nên tình trạng mất nước như hiện giờ. Nếu tiếp tục như vậy thì Huyễn Nhiên có thể sẽ rơi vào trạng thái bị sốc.
Một khi bị sốc rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy, tạm thời Thư Khả Như không biết nên nói gì cho phải, tóm lại trong đầu cô ấy có hơi loạn.
Lần trước, những gì Huyễn Nhiên nói không hề chỉ nói suông mà thật sự đã thực hiện, dẫn đến tình trạng như hiện nay.
Nếu hôm nay, không phải có người nói với Huyễn Nhiên rằng Tần Ngọc Linh hẹn cô ấy ra ngoài gặp mặt. Có lẽ anh ta vẫn còn nhốt mình trong căn nhà nhỏ tối om kia, tiếp tục duy trì trạng thái này.
Cứ như vậy làm sao anh ta có thể chịu nổi chứ?
Cho dù trước đây anh ta cấm túc cô ấy, cũng vẫn đưa cơm cho Thư Khả Như ăn. Chỉ thỉnh thoảng một vài hôm không cho ăn mà thôi, nhưng tình trạng hiện giờ của Huyễn Nhiên hoàn toàn nhịn đói trong thời gian dài. Anh ta thật sự nỡ giày vò bản thân như vậy.
Cô ấy thấy thuốc truyền dịch sắp hết, vì vậy đứng dậy điều chỉnh tốc độ.
Nhưng lúc Thư Khả Như định ngồi xuống, đột nhiên Huyễn Nhiên túm lấy cánh tay của cô ấy, dù đang ngủ nhưng vẫn nhíu chặt mày lại.
“Em đừng đi…”
Đôi môi mỏng của anh ta thốt ra mấy chữ này, trong đó còn xen lẫn đôi chút hốt hoảng.
Thư Khả Như cũng không biết anh ta hoảng sợ điều gì, lẽ nào sợ cô ấy rời đi ư?
Cô ấy muốn tách ngón tay anh ta ra, nhưng Huyễn Nhiên càng nắm chặt hơn, giống như sợ một khi buông ra thì Thư Khả Như sẽ chạy mất vậy.
“Tôi không đi. Tôi chỉ đi rót nước mà thôi, anh thả tôi ra trước đi.”
Cho dù Thư Khả Như nói như vậy, nhưng Huyễn Nhiên vẫn không hề có động tĩnh gì.
Anh ta cứ nắm chặt cánh tay cô ấy không chịu buông, Thư Khả Như bất đắc dĩ ngồi bên cạnh. Cô ấy cũng không biết bản thân đã gây ra nghiệp gì, hay là kiếp trước mình mắc nợ người đàn ông này nhỉ?
Cho nên kiếp này cô ấy phải trả nợ, phải chịu sự tra tấn của anh ta.
Thư Khả Như nhìn gương mặt của Huyễn Nhiên, không khỏi suy nghĩ.
Kiếp trước, nói không chừng có lẽ họ là một đôi oan gia, nếu không sao kiếp này họ lại không ngừng giày vò nhau như thế?
Lúc cô ấy đang thẫn thờ, đột nhiên có người mở cửa phòng ra.
Cô ấy chỉ thấy một người phụ nữ vội vàng xông vào, bà ta ăn mặc rất thời trang và xinh đẹp. Hơn nữa làn da được săn sóc vô cùng tốt, túi xách đeo trên người cũng là hàng hiệu phiên bản giới hạn.
Gương mặt trang điểm tinh xảo lộ vẻ căng thẳng. Bà ta đi tới bên giường, hốc mắt đã bắt đầu không nhịn được mà đỏ hoe.
“Huyễn Nhiên của mẹ, sao con lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, lẽ nào lại bị bắt cóc hả?”
Thư Khả Như: “…”
Bắt cóc? Bà nói nghiêm túc đấy hả?
Huyễn Nhiên là người nào chứ? Sao có thể bị bắt cóc dễ dàng như vậy?
Tay bà ta run rẩy khẽ chạm vào gương mặt của Huyễn Nhiên. Trước kia, rõ ràng con trai mình đẹp trai ngời ngời, nhưng bây giờ lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương thế này, bà ta nhìn thấy mà đau lòng.
Thư Khả Như không nhịn được lên tiếng: “Thưa dì, Huyễn Nhiên đã không sao, chỉ hơi đói và bị mất nước thôi. Sau khi truyền dịch xong, anh ta tỉnh dậy, uống chút gì đó thì sẽ dần hồi phục thôi ạ.”
Lúc này, bà Huyễn mới để ý có người ngồi bên cạnh.
Bà ta ngước mắt nhìn, tầm mắt dừng lại trên cánh tay của đối phương đang bị con trai mình nắm lấy thì chau mày.
Cô gái này là ai vậy? Hình như từng gặp ở đâu rồi, nhưng cô ấy quen biết con trai mình hả?
Hay chỉ là một người có lòng tốt đưa con trai mình tới bệnh viện thôi?
“Cô à, xin chào, tôi là mẹ của Huyễn Nhiên, cám ơn cô đã đưa con trai tôi tới bệnh viện. Nhưng cô có biết tại sao nó lại ra nông nỗi này không?
Con trai tôi đúng là vô cùng đáng thương, nhiều năm như vậy không về nhà, vì xảy ra chuyện nên chúng tôi mới nhận được thông báo. Vậy mà nó lại gầy như thế, có phải bị người ta bắt cóc hay không?”
Thư Khả Như nhìn thoáng qua Huyễn Nhiên, cũng không vội trả lời.
Cô ấy cũng không thể nói rằng ‘Dì à, con trai của dì vốn không bị bắt cóc, chẳng qua đang tự ngược bản thân, tự nhốt mình vào trong căn nhà nhỏ tối om rồi không ăn không uống nên mới ra nông nỗi này đấy’ được.
Nếu cô ấy nói ra như vậy, chẳng khác nào chứng minh mình và Huyễn Nhiên quen biết nhau?
Vậy thì, dì Huyễn này chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân do đâu?
Tới lúc đó, cô ấy phải trả lời thế nào, cũng không thể nói là ‘Con trai dì ra nông nỗi này là vì tôi’ chứ?
“Thưa dì, mấy vấn đề này… hay là dì chờ Huyễn Nhiên tỉnh lại rồi hỏi anh ta, tôi nghĩ anh ta nói với dì thì tốt hơn.”
Bà Huyễn gật đầu nhìn Thư Khả Như, hình như bà ta đã từng gặp cô gái này ở đâu rồi, nhưng thực sự lại không nhớ ra.
Thư Khả Như muốn gỡ tay Huyễn Nhiên ra nhưng làm thế nào cũng không tách ra được.
Cô ấy bỗng cảm thấy hơi ngượng, ánh mắt bất giác ngó về phía bà Huyễn, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Cô ấy muốn rời khỏi đây, nhưng rõ ràng Huyễn Nhiên đã ngủ say. Vậy mà vẫn còn có thể nắm chặt như vậy, thật xui xẻo mà!
Ánh mắt của bà Huyễn cũng không chút kiêng dè quan sát Thư Khả Như. Chắc hẳn cô gái này rất quan trọng với con trai mình, nếu không sao trong lúc ngủ mê, nó còn có thể nắm tay con bé không buông chứ?
Vậy cô ấy là người yêu của con trai mình à?
“Cô gái, xin hỏi cô tên gì thế?”
“Chào dì, tôi tên Thư Khả Như.”
“Vậy cô có quan hệ gì với con trai tôi thế? Là người yêu hả? Hay là bạn bè bình thường hoặc cả hai người chỉ là người dưng thôi?”
“Tôi và Huyễn Nhiên chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, không phải người yêu. Hôm nay đúng lúc gặp nhau, sau đó tôi tình cờ trông thấy, nên tiện thể đưa anh ta tới bệnh viện.”
Bà Huyễn gật đầu, nhưng thật ra không ngờ hai người chỉ là bạn bè bình thường.
Nhưng bà ta nhìn ra, lúc Thư Khả Như nói họ chỉ là bạn bè bình thường, rõ ràng cô ấy đã hơi do dự.