Ngày hôm sau bên trong tầng hầm cũ nát, khắp nơi đều bốc mùi hôi thối nồng nặc, Cao Tư Thiên bị trói ngồi trên ghế như chết lặng, anh ta không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng anh ta không làm sai gì cả, nhưng tại sao đang yên đang lành tự dưng anh ta lại bị bắt cóc vậy chứ.
Không lẽ có người nào đó biết anh ta có tiền nên đã định dọa nạt đòi tiền anh ta sao?
Nhìn gương mặt lạnh như tiền của hai kẻ đang canh giữ mình, họ đeo kính đen trông rất ngầu nhưng trong điều kiện thiếu ánh sáng như thế này mà còn đeo kính đen, bọn họ có chắc mình có thể nhìn thấy được không.
“Rốt cuộc mấy người là ai, tại sao lại bắt tôi đến đây, nếu mấy người không thả tôi ra tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Giọng của Cao Tư Thiên đang run lên, anh ta nói như thế chẳng qua cũng chỉ muốn hù dọa bọn họ chút thôi, nhưng rốt cuộc những người mặc áo đen này là ai vậy?
Bọn họ cũng chẳng phải là cướp, báo cảnh sát thì sao chứ?
Còn một điều nữa, Cao Tư Thiên có bản lĩnh gì để báo cảnh sát, thậm chí anh ta còn không có điện thoại thì báo cảnh sát bằng niềm tin à?
Kết nối đầu của mình với dây cáp sao?
“Nếu anh có bản lĩnh ấy thì đi báo cảnh sát đi, đừng có hét như thế, không có tác dụng gì đâu, hơn nữa, anh có biết hiện giờ mình đang ở đâu không.”
Giọng nói lạnh lùng của Triều Dã vọng tới, hai người mặc áo đen cung kính gật đầu với anh ta.
Bộ quần áo màu đen làm nổi bật vóc dáng như người mẫu của Triều Dã, nhất là đôi chân dài, gầy nhưng lại không gầy quá.
Triều Dã chậm rãi bước đến trước mặt Cao Tư Thiên, cậu ta chơi đùa chiếc bật lửa màu bạc trong tay mình, thỉnh thoảng lại bật lên, cảnh tượng này khiến người ta không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
“Anh gì ơi, rốt cuộc tại sao anh lại muốn bắt cóc tôi vậy. Nếu như anh cần tiền, vậy thì anh hãy thả tôi ra đi tôi lập tức đưa tiền cho anh, hơn nữa tôi cũng không nhớ mình từng làm chuyện gì đắc tội đến anh nữa.” Cao Tư Thiên cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng và da đầu tê rần của mình lại, anh ta thử mở miệng hỏi.
“Có phải anh đã bán hết cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị phải không? Đã bán cho ai.” Giọng của Triều Dã rất trầm, thậm chí còn mang theo cả hơi thở chết chóc, sự lạnh lùng quanh người cậu ta được đẩy xuống cực điểm.
Cao Tư Thiên vừa nghe thấy thế thì cơ thể run lên bần bật, người đang đứng trước mặt anh ta này là người của Nguyễn Hạo Thần sao, nhưng anh ta cũng chẳng có lỗi gì trong việc bán cổ phần cả, anh ta là người nắm giữ cổ phần hợp pháp, làm gì với nó cũng là quyền và tự do của anh ta.”
“Anh gì ơi, nếu như anh là người tổng giám đốc phái đến vậy thì nhờ anh chuyển lời của tôi đến với tổng giám đốc, tôi là người nắm giữ cổ phần hợp pháp thế nên tôi muốn bán cho ai đó là quyền của tôi, huống hồ tôi cũng giao dịch hợp pháp mà.” Cao Tư Thiên dần bình tĩnh trở lại.
Nếu như anh ta không sai, việc gì anh ta phải sợ chứ?
“Vậy anh đã bán cổ phần của mình cho ai?” Ánh mắt Triều Dã tối hẳn, Cao Tư Thiên nói không sai, nhưng cậu ta cũng chỉ muốn hỏi anh ta một số vấn đề thôi, cũng không định làm gì anh ta thật.
Rõ ràng Triều Dã có rất nhiều mánh khóe thế nên Cao Tư Thiên mới nghĩ cậu ra sẽ làm ra chuyện gì đó tổn hại đến mình.
Tuy thủ đoạn của Triều Dã cũng không quang minh chính đại gì cho cam nhưng cậu ta luôn nhìn người mà đối phó, huống hồ đại ca cũng không bảo cậu ta làm ra chuyện gì tổn lại đến Cao Thiên Tư, anh chỉ bảo anh ta đi điều tra rõ ràng chuyện này thôi.
“Nếu như anh không nói vậy thì không chỉ đơn giản là trói anh thế này thôi không đâu, nhìn dáng vẻ cơm no áo ấm này của anh, chắc là chưa được nếm thử mùi vị bị hành hạ đâu nhỉ.”
Nếu như anh thành thật khai báo, cho dù là vợ của anh hay là con trai của anh họ sẽ được bình an vô sự, kể cả anh.” Triều Dã quay người, cậu ta ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nhưng nếu anh không nói thì sắp tới anh sẽ phải lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của mình rồi.”
Cao Tư Thiên nhìn vào ánh mắt khát máu đó của Triều Dã, mồ hôi lạnh trên trán anh ta túa ra, rõ ràng anh ta đang ngồi nhưng hai chân lại không kìm được mà run lên bần bật.
“Tôi cho anh ba giây để suy nghĩ, nếu như không muốn trả lời câu hỏi ban nãy của tôi thì đương nhiên những gì tôi nói sẽ xảy ra, anh cứ nghĩ thử xem, vì một người lạ như thế có đáng không.”
Triều Dã đang tẩy não Cao Tư Thiên, tẩy não một cách triệt để.
Cao Tư Thiên vẫn chưa kịp nghiêm túc suy nghĩ thì giọng nói của Triều Dã lại vang lên lần nữa.
“Được rồi, thời gian ba giây đã kết thúc. Bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi của tôi hoặc là anh cũng có thể lựa chọn không trả lời. Nếu anh không trả lời, có lẽ anh sẽ biết rất rõ sắp tới mình sẽ đối diện với những điều gì.”
Cao Tư Thiên: “...”
Ai có thể nói cho anh ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không? Ba giây suy nghĩ là ba giây suy nghĩ thật sao, trong lúc Triều Dã dừng lại nói chuyện thì cũng hết ba giây luôn rồi.
Triều Dã cười như không nhìn Cao Tư Thiên, ánh mắt cậu ta lạnh thấu xương, lạnh đến mức khiến người ta run lên cầm cập.
“Tôi nói.”
Cao Tư Thiên phải chịu đựng nỗi giày vò quá lớn, một bên là người nhà của anh ta một bên là người phụ nữ đã giao dịch cổ phần với anh ta, thế nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh ta đã lựa chọn vế trước.
Với Cao Tư Thiên mà nói, người phụ nữ đó cũng chỉ là một người xa lạ, nhưng vợ và con trai của anh ta lại không như thế, họ là người anh ta sẽ kề bên suốt cuộc đời này.
Nếu đã như thế sao anh ta có thể để họ rơi vào nguy hiểm được chứ.
“Người giao dịch cổ phần với tôi chính là phó tổng giám đốc Tô Thanh Anh của tập đoàn DN, lúc trước cô ấy từng có thời gian làm việc trong công ty của tôi, có lẽ cô ấy không biết tôi nhưng tôi đã biết cô ấy từ lâu lắm rồi.
Dù sao thì một phó tổng giám đốc của một công ty khác đến làm nhân viên kế hoạch nhỏ bé trong công ty của chúng tôi đúng là trăm nghe không bằng một thấy.” Cao Tư Thiên thật thà trả lời câu hỏi, nhưng việc Tô Thanh Anh mua cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị trong tay anh ta thật sự khiến anh ta rất ngạc nhiên.
Nhưng sau đó anh ta lại thấy rất hợp lý, trên thương trường có muôn vàn kiểu đấu đá, có công ty ngoài mặt tỏ ra rất hòa khí, đều nói hợp tác hai bên cùng có lợi nhưng sau lưng lại là anh đối phó tôi tôi đối phó anh.
Thế nên chuyện Tô Thanh Anh mua cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị trong tay anh ta cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái, bọn họ đều là giao dịch bình thường.
“Anh gì ơi, những gì nên nói tôi cũng nói cả rồi, anh có thể thả tôi ra được chưa?”
Triều Dã không rảnh rỗi để ý đến Cao Tư Thiên, cậu ta đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Tuy đúng là chị dâu đã mua nó, cũng đồng nghĩa với việc chị dâu thật sự có ý định đối phó với đại ca sao.
Tối qua đây vẫn chỉ là suy đoán của đại ca, đến giờ này anh cũng đã chắc chắn là chị dâu làm rồi nhưng tại sao vẫn còn bảo anh ta đi điều tra vậy?
Đột nhiên Triều Dã có cảm giác mình bị đại ca chơi xỏ.
Rõ ràng anh đã biết người làm chuyện này là ai rồi nhưng vẫn bảo cậu ta chạy ra ngoài điều tra, rõ là cố tình.
Nhưng mà, bây giờ cậu ta phải hẹn chị dâu ra ngoài để nói chuyện rõ ràng, dù sao thì với tình hình sức khỏe hiện tại của đại ca, anh cũng không thích hợp làm những chuyện như thế này.
E là chị dâu vẫn còn chưa biết tình hình sức khỏe của đại ca ấy chứ, ngay cả cậu ta bọn họ còn giấu, chứ đừng nói gì đến chị dâu.
Nghĩ thế, Triều Dã nhanh chóng quay người rời đi.
“Này này này, anh gì ơi, anh quên tôi rồi phải không, anh gì ơi, đại ca ơi.”
Dù Cao Tư Thiên có hét thế nào thì thứ Triều Dã để lại cũng chỉ là một bóng lưng đẹp trai lai láng.