“Triều Dã, cậu còn không buông cằm tôi ra tôi sẽ gọi người đến đấy, cậu nghĩ mình giỏi lắm sao?” Ngụy Toàn lườm Triều Dã.
Triều Dã cúi đầu, cậu ta nhìn thẳng vào mắt của Ngụy Toàn, quan trọng là khoảng cách mặt đối mặt giữa hai người họ thật sự rất gần, dáng vẻ kia khỏi nói là có biết bao mập mờ.
Nội tâm Ngụy Toàn lúc này đang rất giày bò, người anh ta sợ nhất chính là tổng giám đốc, còn người thứ hai lại chính là người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta đây, mánh khóe tàn nhẫn có tiếng.
“Có bản lĩnh thì cậu cứ gọi thử xem, nhưng trước khi mấy người đó đến thì tôi đã có thể vặt cằm của cậu xuống rồi. Hơn nữa hiện tại đang là lúc nào mà cậu dám kêu lung tung chứ? Người không biết còn tưởng một thằng đàn ông như cậu bị người ta cưỡng hiếp trong bệnh viện đấy.”
Triều Dã cười như không nói, đôi môi mỏng của cậu ta hơi nhếch lên, cậu ta thích trông thấy dáng vẻ ngạc nhiên này của Ngụy Toàn nhất.
Suýt chút nữa Ngụy Toàn tức chết, anh ta đã tạo nghiệp gì mà lại có một người anh em như Triều Dã chứ.
Anh ta bắt đầu hoài nghi xu hướng tính dục của Triều Dã, hai người đàn ông đứng sát sàn sạt thế này, lẽ nào cậu ta không thấy xấu hổ sao?
Dù sao thì anh ta cũng xấu hổ chết đi được, còn về Triều Dã, cậu ta có thấy như thế hay không anh ta thật sự không biết?
“Đợi đến khi tôi hoàn toàn bình phục, tôi nhất định sẽ đánh cậu đến nỗi kêu oai oái gọi bố ơi.”
Sau khi Ngụy Toàn nói xong, khoảng cách giữa hai người lại càng gần nhau hơn, Ngụy Toàn có thể thấy rõ được hàng mi dài của người đàn ông, đôi mắt của người đàn ông sao lại đẹp như thế cơ chứ?
Lúc Triều Dã đang định nói gì đó thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên, Nguyễn Hạo Thần nhìn hai người họ bằng ánh mắt kỳ lạ, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Trước giờ Nguyễn Hạo Thần vẫn biết Ngụy Toàn và Triều Dã có mối quan hệ rất tốt, dù gì mọi người cũng là anh em vào sinh ra tử với nhau, tình cảm tốt cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng giờ đây đột nhiên anh lại cảm thấy tình cảm tốt đẹp giữa bọn họ có chút bất thường, hành động vừa rồi của Triều Dã trông vô cùng thuần thục, thuần thục đến nỗi không thể thuần thục hơn.
Đừng nói là, xu hướng tính dục của hai trợ thủ đắc lực nhất của anh có vấn đề nhé…
Hai người đều quay đầu nhìn sang, vừa khéo bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý đó của Nguyễn Hạo Thần, đột nhiên Triều Dã nhớ tới chuyện gì đó, cậu ta như bị điện giật buông Ngụy Toàn ra.
Nguyễn Hạo Thần đi tới, anh nhướng mày nói: “Ban nãy hai người đang làm gì vậy? Hay nói một cách khác hai người đã bên nhau rồi sao?”
Khụ.
Ngụy Toàn nghe thế suýt chút nữa đã bị sặc bởi nước bọt của chính mình, anh ta không dám tin nhìn Nguyễn Hạo Thần, tổng giám đốc có biết ban nãy anh đang nói gì không?
Gương mặt Triều Dã nhất thời tối sầm, câu nói này có chút đáng sợ, cái gì mà hai người đã ở bên nhau rồi chứ?
Sao họ có thể bên nhau được, đây đúng là một câu chuyện cười mà.
“Tổng giám đốc, mọi chuyện không như những gì anh nhìn thấy đâu, chúng tôi chỉ là tình anh em tốt đẹp đơn thuần thôi. Còn về chuyện tình cảm chúng tôi vẫn chưa nghĩ đến việc có phát triển lên hay không. Hơn nữa, chúng tôi đều là đàn ông với nhau, không thể có tình cảm nào khác ngoài tình anh em được.”
Ngụy Toàn càng giải thích, anh ta càng cảm thấy bất lực, bởi vì ánh mắt đó của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng là không tin, cuộc sống sao mà khổ quá vậy.
Triều Dã cạn lời trợn tròn mắt, cậu ta vẫn luôn cho rằng đại ca của bọn họ là kiểu người lạnh lùng cấm dục, không ngờ cũng có lúc anh lại nhiều chuyện như thế.
“Đại ca, ban nãy em chỉ muốn hỏi Ngụy Toàn một vài vấn đề thôi, thế nên giữa chúng em không hề có chuyện gì cả.” Triều Dã lạnh lùng giải thích.
Cậu ta cũng không biết tại sao mình lại giải thích nữa, tự nhiên thấy cứ thấy quái quái thế nào ấy.
“Thì ra lúc hỏi Ngụy Toàn cậu đều dựa sát vào cậu ta như thế ư?” Nguyễn Hạo Thần cười như không nhìn hai người họ, thật sự không kìm được mà trêu họ một câu.
Cuộc sống bây giờ buồn chán tẻ nhạt như thế, luôn cần có thêm một chút gia vị để điều tiết lại.
Hai người đều cạn lời nhìn Nguyễn Hạo Thần, rõ ràng anh đang cố ý.
“Tổng giám đốc, Triều Dã sợ tôi ngẩng đầu mỏi cổ nên mới dựa gần nhau như thế.” Ngụy Toàn không tin tối nay anh ta không có cách nào giải thích rõ hiểu lầm giữa hai người họ với tổng giám đốc.
Nếu như một cô gái bị hiểu lầm như thế sẽ không phải vấn đề gì quá lớn, dù sao thì trong đời ai cũng phải yêu đương hẹn hò mà, không phải sao?
Nhưng quan trọng là đối phương lại là nam, vậy thì lớn chuyện rồi.
“Không nhìn ra Triều Dã đúng là rất quan tâm cậu nhỉ, vết thương của cậu ở trên cổ sao?”
Nguyễn Hạo Thần cảm thấy lời giải thích này của Ngụy Toàn vốn rất dư thừa, không giải thích thì không sao, càng giải thích anh lại càng cảm thấy quan hệ giữa hai người họ có vấn đề gì đó.
Triều Dã cạn lời nhìn Ngụy Toàn, giải thích như thế chẳng thà đừng giải thích còn hơn, anh ta có bị đánh vào đầu đâu, tự dưng lại có vấn đề về đầu óc rồi sao?
“Đại ca, anh có việc gì muốn dặn dò chúng em thì mau nói đi, anh cứ lấy chúng em ra làm trò đùa thì cũng có gì thú vị đâu.” Triều Dã không kìm được tính nóng nảy của mình, cậu ta luôn lẩm bẩm trong lòng, đối phương là đại ca không thể nổi nóng được, nếu không không biết đại ca sẽ “chăm sóc” cậu ta thế nào nữa.
“Cậu điều tra cho tôi một cổ đông tên là Cao Tư Thiên, tôi nghi ngờ anh ta đã bán sạch cổ phần của công ty rồi.” Lúc nói đến chuyện chính, vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần trông vô cùng nghiêm túc, cảm giác uy nghiêm từ trên người anh ta toát ra.
Triều Dã và Ngụy Toàn quay sang nhìn nhau, bán hết cổ phần trong công ty, có phải đầu óc có vấn đề rồi không?
Cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị vẫn đang tăng, vốn chưa từng giảm xuống, với giá thị trường hiện tại có thể mua được cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị thì ngủ thôi cũng có thể cười tỉnh rồi.
Nhưng hiện tại lại có người bán sạch cổ phần trong công ty, chắc là bị thiên thạch đụng phải đầu rồi đúng không.
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc đối phương đã bán sạch cổ phần cho Tô Thanh Anh, bởi vì cũng chỉ có bọn họ mới muốn đối phó với tập đoàn Nguyễn Thị, cũng chỉ có bọn họ mới âm thầm mua lại cổ phần phân tán của chúng ta.”
Lần này, Triều Dã có chút không hiểu, tại sao Tô Thanh Anh lại muốn đối phó với tập đoàn Nguyễn Thị chứ?
Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hơn nữa tối hôm qua bọn họ còn “đại chiến” một trận ở trong phòng bệnh cơ mà, tình cảm như thế mà vẫn có thể trở mặt thành thù, đúng là quá kỳ lạ.
“Đại ca, rốt cuộc giữa anh và chị dâu đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao chị dâu lại muốn đối phó với công ty của anh? Hơn nữa chẳng phải hai người đã có với nhau một đứa con lớn ngần ấy rồi sao?”
Cậu ta vẫn có thể nhận ra tình yêu của chị dâu dành cho đại ca, nhưng mọi chuyện cụ thể thế nào anh ta thật sự không hiểu.
Nguyễn Hạo Thần ngước mắt lên, anh bình tĩnh nhìn Triều Dã rồi nói: “Bởi vì đây vốn là nhiệm vụ của cô ấy, nếu như không có nhiệm vụ này tôi cũng không thể biết cô ấy vẫn còn sống, lại càng không biết chuyện tôi còn có một đứa con trai.”
Triều Dã: “...”
Đột nhiên Triều Dã cảm thấy mối quan hệ này không phải là rối tung rối mù bình thường đâu, chị dâu đã nghe theo mệnh lệnh của những người khác đối phó đại ca sao, cái này có thể hiểu là tương ái tương sát không nhỉ?
“Cậu còn đứng ngây người ra đó làm gì?” Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng hỏi một câu.
Triều Dã không nói gì, sau đó lập tức rời khỏi phòng bệnh.