“Vâng, cháu sẽ đẩy nhanh tiến độ thực hiện những việc này. Chú Huy, cháu có chuyện này muốn hỏi chú.” Tô Thanh Anh trầm tư một lúc, nhưng cuối cùng cô vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng mình.
“Cháu hỏi đi.”
“Cháu muốn biết rốt cuộc giữa chú Huy và Nguyễn Hạo Thần đã có ân oán gì? Tại sao chú lại muốn đối phó với tập đoàn Nguyễn Thị?”
Ở thành phố Giang Thành này có rất nhiều doanh nghiệp, nhưng cứ nhất quyết đối phó với tập đoàn Nguyễn Thị mãi, vậy thì chắc chắn là có vấn đề gì đó rất lớn.
Sau khi nghe được câu hỏi này, người ở đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.
“Chú Huy, nếu như chú không muốn nói thì không cần nói đâu ạ, sau này cháu cũng sẽ không hỏi nữa.” Tô Thanh Anh vẫn sợ chú Huy sẽ tức giận.
Đang lúc Tô Thanh Anh nghĩ xem mình nên khuyên giải như thế nào thì giọng của chú Huy từ đầu dây bên kia vọng tới.
“Nói cho cháu biết chuyện này cũng không sao cả, quả thật giữa chú và tập đoàn Nguyễn Thị có một chút ân oán. Còn về những chuyện trong quá khứ như thế nào thì bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp nói cho cháu biết, đợi đến khi có cơ hội, cháu sẽ biết ngay thôi.
Thời gian này cháu cũng vất vả nhiều rồi, cháu phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, nếu như có quá nhiều việc cần phải giải quyết cháu cứ giao cho cấp dưới làm, đừng để mình phải quá mệt.”
“Vâng, cảm ơn chú Huy đã quan tâm ạ.”
Sau khi cúp máy, Tô Thanh Anh hít một hơi thật sâu.
Thế nên những gì cô đoán không hề sai, nhất định chú Huy và tập đoàn Nguyễn Thị đã có gì đó với nhau.
Bên trong căn biệt thự ở Mỹ, chú Huy nằm trên chiếc ghế bập bênh, trên chiếc bàn tròn được làm bằng đá cẩm thạch đặt ngay bên cạnh còn có cả nước trà đang bốc hơi nghi ngút.
Đôi mắt ông ta đục ngầu nhưng vẫn không thể nào giấu nổi sự khôn khéo.
Rốt cuộc giữa ông ta và tập đoàn Nguyễn Thị có ân oán gì, thú thật cũng không được coi là ân oán mà chỉ là một chấp niệm vẫn luôn tồn tại trong lòng ông ta mà thôi.
Nhìn sắc trời phía đường chân trời dần sáng, chú Huy mới bưng cốc trà nóng ở bên cạnh lên rồi uống một ngụm.
Quản gia cầm theo áo khoác đi ra ngoài, ông ta nhẹ nhàng khoác lên người chú Huy rồi nói: “Ông chủ, sương buổi sáng rất dày, vẫn nên mặc thêm một chiếc áo khoác để tránh bị cảm lạnh.”
Chú Huy gật đầu, ông ta nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng sự trầm lắng trong đôi mắt vẫn trông rất đáng sợ.
“Rus, tôi đến Mỹ bao lâu rồi?”
“Ông chủ, tôi đã theo ông cùng đến Mỹ, giờ tính ra có lẽ cũng được hai mươi năm rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy.”
Thì ra đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, đúng là thời gian trôi qua nhanh thật, mà nhà họ Nguyễn bên kia đã là cảnh cảnh còn người mất từ lâu.
Năm ấy ông ta một thân một mình lặn lội tới nước Mỹ, khi ấy ông ta chỉ mới 19 tuổi, cũng bắt đầu từ khi đó ông ta bắt đầu xây dựng nên tập đoàn DN, xây dựng tập đoàn lớn mạnh từng bước từng bước một, cho đến hiện tại.
“Rus, ông nói xem rốt cuộc tôi làm thế này là đúng hay sai? Vì muốn hoàn thành chấp niệm trong lòng mình, tôi đã làm tổn hại, giẫm đạp lên xương máu của biết bao người, như thế có đáng hay không?”
Rus nhìn chú Huy, đây cũng là lần đầu tiên ông ta trông thấy ông chủ của mình có vẻ mặt thế này, rốt cuộc ban nãy cô Tô đã nói gì với ông ta.
“Ông chủ, ông không cần nghĩ quá nhiều đâu, tâm nguyện trong lòng không có cái gọi là đúng hoặc sai. Mọi thứ đều là nguyên do và nhân quả, thế nên ông chủ thích làm gì thì cứ làm, băn khoăn quá nhiều về những chuyện khác chính là có lỗi với chính mình.”
Nghe vậy, chú Huy lập tức bật cười.
Trên đời này, Rus là người hiểu ông ta nhất, không có người thứ hai.
Một lúc lâu sau, nụ cười trên môi chú Huy vụt tắt, Tô Thanh Anh có thể đặt ra câu hỏi đấy với ông ta cũng đồng nghĩa với việc cô đã bắt đầu để ý đến tập đoàn Nguyễn Thị, cũng đã bắt đầu quan tâm đến người đàn ông mang tên Nguyễn Hạo Thần rồi.
Nhưng việc Tô Thanh Anh dành tình cảm cho Nguyễn Hạo Thần cũng đã nằm trong dự đoán của ông ta. Dù gì cô cũng đã yêu người đàn ông ấy suốt ngần ấy năm, cũng hận anh suốt ngần ấy năm, sau khi hiểu lầm được hóa giải yêu thêm lần nữa cũng không phải là chuyện gì đó quá kỳ lạ.
“Ông chủ, Nguyễn Hạo Thần đã sai người điều tra thân phận của ông chủ rồi, chúng ta có cần ngăn cản không ạ.” Nguyễn Hạo Thần là một người rất có năng lực, không giống người thường, hơn nữa anh cũng rất thông minh, đó là một đối thủ đáng gờm, và cũng là trở ngại lớn nhất trong việc ông chủ giành lại tập đoàn Nguyễn Thị.
Nhưng mà dường như từ trước đến nay ông chủ chưa từng một lần nghĩ đến việc sẽ làm tổn hại Nguyễn Hạo Thần. Rõ ràng ông ta biết anh chính là trở ngại và kẻ địch lớn nhất của mình trên con đường này nhưng ông ta vẫn không có bất cứ hành đồng nào cả.
Tuy trong lòng Rus còn có rất nhiều hoài nghi ông ta không bao giờ mở miệng hỏi.
Đây là chuyện riêng của ông chủ, ông ta sẽ tôn trọng chuyện riêng của ông chủ, nếu như ông chủ muốn nói chắc chắn ông ta sẽ lắng nghe, còn nếu ông chủ đã lựa chọn im lặng thì ông ta cũng không có tư cách cưỡng cầu điều gì.
“Rus, mang báo cáo của tập đoàn DN tháng trước đến đây cho tôi, tôi muốn xem xem biểu hiện của Tiểu Anh bên đó thế nào.”
“Vâng.”
Ban đêm ở thành phố Giang Thành, phong cảnh vẫn tươi đẹp như thế, nhưng trong tình huống như thế này không ai còn tâm trạng thưởng thức nó nữa
Bên trong phòng bệnh của Ngụy Toàn, Triều Dã với vóc dáng cao gầy đang tựa người cạnh cửa sổ, cơn gió thoảng tới thổi bay đuôi tóc của cậu ta.
“Ngụy Toàn, cậu đã biết bệnh tình của đại ca từ lâu rồi phải không? Nhưng tại sao cậu luôn giấu tôi? Quá đáng thật đấy.” Triều Dã lạnh lùng nói.
Khóe môi Ngụy Toàn mấp máy, nhưng lại không quá rõ ràng.
Bên này tổng giám đốc không cho anh ta nói với bất cứ ai, bên khác bạn bè lại trách móc anh ta tại sao lại không nói cho cậu ta biết bệnh tình của đại ca, vậy thì anh ta nên nói hay là không nên nói đây?
Tóm lại, ai to hơn thì nghe theo người ấy.
“Tôi không thể cãi lời của tổng giám đốc được đúng không? Thêm nữa dù tôi không nói cho cậu biết thì chẳng phải bây giờ cậu cũng biết rồi đấy sao? Đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”
Ngụy Toàn nhìn Triều Dã rồi cười nói.
Triều Dã lạnh lùng nhìn Ngụy Toàn, tuy anh ta nói như thế không sai nhưng anh ta đã giấu quá kỹ, nó khiến Triều Dã cảm thấy không vui.
“Triều Dã, tôi biết tôi giấu cậu chuyện này là lỗi của tôi nhưng càng có ít người biết thì càng tốt. Nếu như để người ta biết được tình hình sức khỏe hiện tại của tổng giám đốc, không chỉ tập đoàn Nguyễn Thị xảy ra vấn đề nghiêm trọng, mà còn cả những việc khác nữa.
Thế nên không phải là tôi và tổng giám đốc cố tình giấu cậu, có những chuyện là bất đắc dĩ, cũng không thể làm khác được.”
Triều Dã đi đến trước mặt Ngụy Toàn, ánh mắt cậu ta đen như mực lạnh lùng nhìn anh ta, đôi môi mỏng mím chặt không nói năng gì.
Bàn tay to nắm lấy cằm của Ngụy Toàn, gương mặt lạnh tanh.
Ngụy Toàn ngạc nhiên nhìn Triều Dã, động tác này rất kỳ lạ, không kẽ Triều Dã vẫn còn tức giận sao?
Rõ ràng ban nãy anh ta đã giải thích nhiều như thế rồi mà? Cũng giận dai ghê.
“Ngụy Toàn, cậu đã quên mất thân phận của tôi rồi đúng không? Đâu phải chúng ta lần đầu chúng ta vào sinh ra tử đâu…”
“Cái này thì tôi biết, nhưng cậu có thể buông tay ra trước được không?” Ngụy Toàn chau mày hỏi vặn lại, dù sao thì tư thế này thật sự… khiến người ta khó mà miêu tả được.
Triều Dã nghe thế thì cất tiếng: “Cậu hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”
Ngụy Toàn: “...”
Anh ta đã tạo nghiệp gì vậy trời.
Rõ ràng đây là lời căn dặn của tổng giám đốc mà.