Thư Khả Như cười, cô ấy không nói gì nữa mà đi ra khỏi phòng.
Đến cuối cùng anh ta vẫn không quan tâm tới cảm nhận của cô ấy!
Chu Ngọc lập tức xuống giường mặc lại quần áo, lúc đi xuống lầu thì nhìn thấy cô ấy ngồi ngẩn ngơ trên ghế sofa. Cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Anh ta bước đến ôm cô ấy vào lòng: “Thư Khả Như tôi nói cho em biết, cả đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của Chu Ngọc tôi! Nếu tên Hướng Tây Thần kia dám động đến em, tôi sẽ băm anh ta ra thành trăm mảnh!”
Thư Khả Như: “...”
Điên à?
“Chu Ngọc, anh nói đủ chưa? Có phải anh quên uống thuốc không? Anh ở bên Tần Ngọc Linh mà còn quấn lấy tôi, anh không cảm thấy rất buồn nôn hay sao? Tôi nói rõ với anh một lần nữa, giữa chúng ta là không thể nào! Không thể nào! Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới chịu hiểu đây?”
“Tôi không còn thích Tần Ngọc Linh nữa, tôi không thích cô ấy nữa. Từ lúc cô ấy quay về tôi chưa chạm vào cô ấy một lần nào cả. Tôi thích em, Chu Ngọc tôi thích Thư Khả Như em!”
Chu Ngọc gào lên.
Tiếng gào này khiến Thư Khả Như phải sửng sốt.
Vừa rồi cô ấy có nghe nhầm không? Chu Ngọc nói thích cô ấy, không còn thích Tần Ngọc Linh, đóa hoa sen trắng cao cấp kia nữa?
Cô ấy có thể tin lời Chu Ngọc không?
Trong đầu cô ấy nói, không thể!
Cô ấy giãy giụa khỏi cái ôm của Chu Ngọc, lại bị anh ta siết chặt.
“Nhưng tôi không thích anh nữa rồi!”
Chu Ngọc: “...”
Không thích anh ta?
“Vậy em có thể thích tôi thêm lần nữa, tôi cho phép em.”1
Chậc, đàn ông đều có khuynh hướng thích bị ngược đãi à? Lúc người ta thích anh, anh thích những cô gái khác, sau đó còn làm tổn thương cô gái thích anh.1
Bây giờ người ta không thích anh nữa, anh lại nhiệt tình bám chặt, còn tuyên bố cho phép người ta thích anh lần nữa. Chuyện này có thể sao?
Có những người, từ ban đầu họ đã nằm trên hai đường thẳng song song không giao nhau, làm thế nào để có khả năng bắt đầu với nhau được đây?
“Chu Ngọc, có những người đã được định trước chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của đối phương.” Đã định trước trở thành niềm tiếc nuối.
Trong biển người mênh mông, không có ai là ngoại lệ. Nếu có người ngoại lệ nhất định là do họ đã trải qua rất nhiều tôi luyện và ngăn trở, mới có thể khiến cho hai con người không kiên định trở nên càng kiên định hơn.
Nhưng tình huống của cô ấy và Chu Ngọc lại không giống, hai người họ đã càng ngày càng xa, xa đến mức hoàn toàn không thể quay lại.
Chu Ngọc nắm cằm Thư Khả Như, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy.
Thư Khả Như nhìn anh ta với vẻ chán ghét, người này nghe không hiểu tiếng người à?
“Chu Ngọc, anh quậy đủ chưa?”
“Chưa!”
“Tôi ghét anh, tôi hận anh, nên chúng ta sẽ không thể nào ở bên nhau. Tôi nói thế đã đủ rõ ràng chưa?”
Chu Ngọc nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô ấy, không khỏi ngây người mấy giây.
Bây giờ cô ấy thật sự ghét anh ta đến thế à?
Chu Ngọc từ từ buông cô ấy ra, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng qua vẻ kiên quyết.
Anh ta đứng dậy bỏ đi!
Cùng lắm thì anh ta theo đuổi Thư Khả Như một lần nữa, anh ta muốn cảm nhận những chuyện mà mình đã gây ra cho cô ấy vào năm đó.1
Như vậy anh ta sẽ có thể hiểu được những thứ cô ấy đã chịu đựng.
Thư Khả Như về phòng, nhìn đống bừa bộn mà không khỏi cười khổ.
Đến cuối cùng vẫn phát sinh chuyện đó với anh ta, tất cả đều nằm ngoài dự liệu.
Xuyên qua tấm gương, Thư Khả Như nhìn thấy cả người mình đầy dấu xanh tím, suy nghĩ cũng dần trở nên sâu xa hơn...
Buổi tối, chuyện của Tô Thanh Anh được truyền đi với tốc độ chóng mặt, đám người trên mạng càng ngày càng cấu xé cô dữ dội, có không ít người chỉ trích Tô Thanh Anh yếu ớt.
Chỉ phát sốt có một tí mà làm ầm ĩ lên như thế, cũng không biết là muốn gì đây nữa.
Ngày hôm sau, Tô Thanh Anh cảm thấy cơ thể mình gần như đã bình phục trở lại, chỉ có điều vẫn còn hơi suy nhược.
Hôm nay là ngày chính thức mở phiên tòa, Tô Thanh Anh với tư cách là nguyên cáo tất nhiên phải xuất hiện.
Những phóng viên truyền thông nổi tiếng đã có mặt tại hiện trường để chụp ảnh.
“Nguyên cáo Tô Thanh Anh, cô khởi tố bọn họ tiến hành mưu sát cô, xin hỏi cô có chứng cớ gì không?”
“Tất nhiên là có, ở đây có CCTV quay lại cảnh bọn họ gây án làm bằng chứng.”
“Tô Thanh Anh, cô đừng có quá đáng như thế. Chúng tôi chỉ nhốt cô trong nhà vệ sinh thôi, sao có thể là mưu sát được?”
Một người trong số đó không nhịn được hét lên, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.
Luật sư bên cạnh trông rất khó xử, vụ kiện tụng này thật sự khó xơi. Đối phương có CCTV làm chứng cứ, nhưng mà nhà vệ sinh là góc chết không có CCTV.
Bốn người đi vào, không ai biết họ làm cái gì ở bên trong, nếu nguyên cáo có chứng cứ khác để chứng minh, sẽ thành lập được tội danh mưu sát.
Sau đó Tô Thanh Anh còn lấy báo cáo kiểm tra của bệnh viện ra, vì cô bị bọn họ giội nước lạnh dẫn đến ngã bệnh phát sốt. Trên tờ báo cáo kiểm tra cơ thể của bệnh viện có viết, cô có khả năng miễn dịch thấp, khi ngã bệnh vi khuẩn sẽ càng hoạt động mạnh mẽ...
Bởi vậy bốn người kia bị cấu thành tội danh mưu sát không thành.
Tất nhiên là đám cư dân mạng cũng xem được video, những người nói Tô Thanh Anh chuyện bé xé ra to phải lần lượt ngậm miệng.
Tình trạng cơ thể của cô như thế, vậy không phải là chuyện bé xé ra to nữa, đã tiến hành phẫu thuật mang tính cấp cứu rồi, đây đúng là muốn mưu sát.
Nhưng xét thấy bốn người họ không biết tình trạng cơ thể của Tô Thanh Anh, vì vậy cũng chỉ phạt tù có thời hạn ba năm trở xuống.
Tô Thanh Anh thấy thỏa mãn với kết quả như vậy, chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh cả đời của bọn họ.
Không phải ai cũng cam chịu khi bị bắt nạt!
Sau khi về đến nhà, Thư Khả Như mới gấp gáp chạy qua đây, cô ấy ôm một xấp tài liệu trong ngực, những thứ này đều là tài liệu văn bản của Tập đoàn DN.
Mấy ngày nay Tô Thanh Anh không xử lý công việc, nên giấy tờ văn kiện chất thành đống, xem ra cô phải thức đêm tăng ca rồi.
“Tiểu Anh, cơ thể của cậu không còn gì đáng ngại nữa nhỉ. Cậu vừa mới xuất viện đã vội đi làm trở lại, cơ thể của cậu thật sự chịu được sao?”
Tô Thanh Anh cười, nhìn Thư Khả Như lo lắng đến mức nhíu mày, cô lắc đầu.
“Đúng là lúc tớ ngã bệnh thì cơ thể suy yếu thật, nhưng sau khi khỏe lại đã không còn vấn đề lớn nữa. Mấy ngày nay vẫn còn phải uống thuốc, vừa nghĩ tới thuốc là cả người tớ kháng cự lại theo bản năng luôn.”
Thư Khả Như mỉm cười, không nói thêm gì.
Dựa vào những gì Tô Thanh Anh từng trải khi ở nước Mỹ, đúng thật vừa nhìn thấy thuốc là chống cự lại ngay.
“Lát nữa khi về công ty, cậu nhớ báo với người ở tổ hạng mục cùng đến nghiệm thu sản phẩm cùng hợp tác với Tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn Hạo Thần đã ký tên rồi.”
“Được! Vậy nếu không có chuyện gì nữa thì tớ đến công ty đây.”
“Ừ, cậu càng ngày càng quen với nghiệp vụ bên này rồi đó.”
Thư Khả Như gật đầu rồi cất bước ra về.
Sau khi ra khỏi chung cư, Thư Khả Như đứng ở lề đường bắt taxi. Bỗng nhiên, có một chiếc xe Van màu đen dừng trước mặt cô ấy, Thư Khả Như theo bản năng lùi về sau vài bước.
Có vài người đàn ông cao to lao xuống từ trên xe, Thư Khả Như vừa muốn bỏ chạy đã bị bắt lại. Đối phương dùng khăn tay có tẩm thuốc mê bịt mũi miệng cô ấy lại, chẳng bao lâu sau cô ấy đã ngất đi.
Sau khi đưa người lên xe, họ rời đi không để lại chút dấu vết.
Lúc đến giao lộ có đèn giao thông, chiếc xe Van không thể không dừng lại.
Một gã đàn ông trong số đó mở cửa sổ sau ra hút thuốc, đúng lúc Chu Ngọc cũng mở cửa chiếc Hummer phiên bản giới hạn của mình ra, anh ta đang bực bội châm một điếu thuốc.
Lúc Chu Ngọc quay đầu qua, chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc lướt qua ánh mắt mình, khi anh ta muốn nhìn cho kỹ thì đã bị người đàn ông đó chặn lại.