Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 88: Chương 88: Thư Khả Như xảy ra chuyện




“Thằng kia, nhìn cái gì đó, vợ mày không có ở đây đâu!”

Chu Ngọc nhìn sang chỗ khác, anh ta nhớ Thư Khả Như đến hoa cả mắt rồi sao?

Đến khi chiếc xe Van biến mất ngay ngã rẽ, Chu Ngọc mới nhíu mày, vừa rồi có phải chỉ là ảo giác của anh ta hay không?

Chu Ngọc gọi điện thoại cho Thư Khả Như, nhưng điện thoại hiển thị bên kia không nhấc máy. Anh ta gọi lại lần thứ hai, hiển thị bên kia đã tắt điện thoại.

Chu Ngọc ném điện thoại, lái xe lao đi vùn vụt.

Vừa rồi không phải anh ta hoa mắt, người đó chính là Thư Khả Như. Mẹ kiếp! Cô ấy bị bắt cóc rồi à?

Là ai sai khiến?

Lúc Chu Ngọc đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng chiếc xe Van kia đâu nữa, cũng không biết là đã chạy về hướng nào rồi.

Anh ta gọi đến một số khác: “Thần, giúp tôi một chuyện...”

Thư Khả Như ngơ ngác tỉnh lại, cách chỗ cô không xa có tiếng người đang đánh bài, xung quanh còn có mùi thuốc lá nồng nặc.

“Cậu chủ Chu, chúng tôi đã bắt người tới theo sự dặn dò của cậu. Sao cậu lại muốn bắt con nhóc này? Tôi còn cho rằng cô ta chưa đủ tuổi đấy.”

Nghe thấy lời này, mí mắt Thư Khả Như giật liên hồi, cậu chủ Chu?

“À à, nhất định phải ghi hình lại đúng không? Gu của cậu chủ Chu nặng ghê.”

Trong lòng Thư Khả Như nổi lên sự cảnh giác, ghi hình lại? Đám người này muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn cô...

Thư Khả Như nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt lập tức trắng bệch không còn một giọt máu.

Cô ấy nhất định phải trốn khỏi đây, không thể bị đám đàn ông này...

“Đại ca, cô ta tỉnh lại rồi!”

Bỗng có một tên la lên, đám đàn ông đang đánh bài ngừng tay lại, toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía Thư Khả Như.

Tên cầm đầu ngậm điếu thuốc, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng vừa thô vừa to, cũng không biết có phải là mấy thứ vàng giả thả vào trong nước là nổi lên hay không nữa.

“Đưa cô ta tới đây!”

Thư Khả Như bị kéo qua đó, cũng may cô ấy mặc quần jean và áo thun, bằng không đã bị trầy da rồi.

“Thả tôi ra, rốt cuộc các anh là ai? Muốn làm gì tôi?”

“Cô em à, mấy người chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc thôi. Cô nói xem, cậu cả Chu đã nhìn trúng cô, sao cô lại không biết hưởng phúc thế? Còn để cậu chủ bảo bọn anh phải dạy dỗ lại cô em.”

Tên cầm đầu cười lớn, khói thuốc phả ra từ trong miệng gã, trong ánh nhìn của gã mang theo sự hèn hạ thô tục.

Đôi môi đỏ mọng của Thư Khả Như run lên: “Cậu cả Chu mà anh nói, là Chu Ngọc?”

“Không phải anh ta thì còn là ai nữa? Thành phố Giang Thành của chúng ta chỉ có một cậu cả Chu, có quen thói đào hoa ấy thôi.”

Nếu không phải sáng nay Chu Ngọc vừa nói với Thư Khả Như những lời đó, bây giờ cô ấy đã thật sự tin lời cái tên đầu trọc này rồi.

Chu Ngọc có ham muốn chiếm hữu vô cùng mạnh, anh ta còn không cho phép Thư Khả Như và Hướng Tây Thần ở bên nhau, thì sao có thể đồng ý để cho những người này làm vậy với cô ấy.

Không phải là Chu Ngọc!

Vậy rốt cuộc là ai?

Đầu óc Thư Khả Như hoạt động nhanh gọn, loại trừ từng người một.

Hiển nhiên là người này muốn cô ấy hiểu lầm Chu Ngọc, cũng chỉ có phụ nữ mới làm như vậy. Mà người phụ nữ để ý Chu Ngọc nhất chính là Tần Ngọc Linh.

“Vị đại ca này, hay là chúng ta bàn điều kiện với nhau đi? Người đó cho các anh bao nhiêu tiền, tôi cho các anh gấp đôi.”

Tên cầm đầu nghe thấy thế không khỏi sửng sốt, gã nheo mắt cẩn thận dò xét Thư Khả Như.

Gã khẽ cười nói: “Cô em à! Anh đây là một người rất có nguyên tắc, đã đồng ý làm việc cho người ta thì sẽ làm đến cùng, không thay đổi ý định ban đầu. Huống chi...”

Ánh mắt gã dừng trên người Thư Khả Như, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới một phen.

Mặt học sinh, thân hình phụ huynh.

Vụ này bọn họ lời to rồi!

“Được rồi được rồi, các anh em đừng nhiều lời nữa, mau bắt tay vào quay video đi để tránh đêm dài lắm mộng.”

“Ok đại ca!”

Thư Khả Như thấy mấy người đang chuẩn bị đi đến, cô ấy vội vã sải chân bỏ chạy!

“Ôi chao, cô em này cũng đanh đá ghê nhỉ. Các anh em bắt cô ta lại, ông đây phải đích thân ra trận!”

Thư Khả Như còn chưa chạy được đến cửa đã bị bắt trở về.

Thư Khả Như bị đám người đó hung hăng ném xuống đất, cô ấy cảm giác eo mình sắp gãy ra rồi!

“Cút ra, đừng chạm vào tôi!”

“Hê hê, cô nghĩ có khả năng đó không?”

...

Ngay lúc Thư Khả Như ra sức giãy giụa, Chu Ngọc dẫn theo đám người áo đen xông vào. Anh ta trông thấy Thư Khả Như nằm chật vật trên mặt đất, con ngươi của anh ta co rút mãnh liệt.

Chu Ngọc lập tức chạy đến đá văng tên cầm đầu kia, rồi cởi áo khoác đắp lên người Thư Khả Như.

Đôi mắt ngây dại của cô ấy vẫn còn đọng nước mắt, quần áo trên người đã bị xé rách, hai tay bấu víu trên mặt đất đến nỗi tứa cả máu, hai bên gò má sưng phù lộ ra tơ máu.

Cũng may, chiếc quần vẫn còn nguyên vẹn!1

“Nói! Ai cho chúng mày động vào cô ấy?”

Chu Ngọc đạp lên phần cổ của người đàn ông với vẻ mặt cay độc, ánh mắt tàn ác.

Dám động đến người phụ nữ của anh ta, đúng là chán sống!

“Cậu... Cậu chủ Chu tha mạng. Chúng tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi, chúng tôi không biết cô gái này là người phụ nữ của anh. Á... á...á...”

Người đàn ông đó bị Chu Ngọc giẫm lên ngón tay, tay đứt ruột xót, đau thật sự!

“Không biết? Đây là lý do, viện cớ hả? Nói, cái tay nào của mày động vào cô ấy?”

Tên cầm đầu đau đến nỗi cả khuôn mặt vặn vẹo, hai bàn tay của gã đều đã động vào cô ấy, nếu nói thật gã sẽ không còn đường sống nữa.

“Cậu chủ, ở đây có máy quay phim.”

Một người áo đen mang máy quay phim tới.

Chu Ngọc đang định mở ra xem, Thư Khả Như vừa hoàn hồn ngăn anh lại.

Giọng nói khàn khàn xen lẫn sự nghẹn ngào của cô ấy vang lên: “Anh có thể tiêu hủy nó được không? Đừng xem!”

Chu Ngọc nhìn vào đôi mắt mang vẻ cầu xin của cô ấy, gật đầu.

“Đem tiêu hủy đi.”

Chu Ngọc quay người lại, ngồi xổm xuống bế cô ấy lên.

Anh ta khẽ hôn lên trán cô ấy: “Đừng sợ, tôi đưa em về nhà!”

Thư Khả Như gật đầu, vùi mặt vào trong lòng anh ta.

“Hỏi bọn chúng kẻ đứng sau là ai. Hỏi được rồi thì giải quyết hết, sau đó đốt quách cái chỗ này đi.”

“Rõ!”

Tất cả những người áo đen tiếp nhận mệnh lệnh của Chu Ngọc, bắt đầu hành đồng theo trình tự.

Trên xe, Thư Khả Như tựa vào lòng anh ta không nhúc nhích, cứ như một con búp bê bị mất linh hồn.

Chu Ngọc đau lòng nhìn cô ấy, anh ta dùng một tay mở hòm thuốc bên cạnh rồi lấy thuốc thoa ngoài da và tăm bông, giúp cô ấy thoa thuốc lên mặt.

“Đừng sợ, không sao nữa rồi, không phải là có tôi ở đây rồi sao?”

Thư Khả Như nghe thế, ánh mắt mới từ từ có hồn trở lại. Cô ấy nhìn gương mặt Chu Ngọc, sau đó không nhịn được khóc toáng lên.

“U hu hu, tôi cứ tưởng, cứ tưởng sẽ bị những kẻ kia...”

Bàn tay to lớn của Chu Ngọc xoa đầu cô ấy, anh ta nói với giọng dịu dàng: “Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, chẳng phải bây giờ đã ổn rồi sao? Gần đây em có đắc tội với ai không?”

“Đắc tội với anh có tính không? U hu hu...” Cô ấy nói xong lại khóc nấc lên.

Chu Ngọc: “…”

Đắc tội anh ta thì đã sao?

Chu Ngọc anh là người sẽ dùng thủ đoạn hạ lưu này chắc?

Huống chi Thư Khả Như còn là người phụ nữ của anh ta, sao anh ta có thể cho phép những gã khác động vào cô ấy?

Đối với Chu Ngọc, anh ta thích tự ra trận với người phụ nữ của mình hơn. Nếu để người đàn ông khác làm, chẳng phải là anh ta tự cắm sừng mình hay sao?

Thư Khả Như ngừng khóc, nhìn anh ta bằng đôi mắt đẫm nước mắt.

“Nếu tôi đoán người đó là Tần Ngọc Linh, anh có tin không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.