“Tôi càng ngày càng muốn biết bí mật bên trong cái USB nhỏ này, nhưng chắc chắn người thiết kế mật mã kép này cũng là một tên siêu biến thái, nếu không thì tự dưng thiết kế một cái mật mã khó như vậy làm gì?”
Khóe miệng người mặc đồ đen hơi nhếch một chút, cậu chủ nói như vậy mà lương tâm không thấy đau à?
Nếu biết bên trong là một bí mật rất quan trọng, vậy nhất định người ta phải thiết lập mật mã cực kì khó chứ, chẳng lẽ lại cài một vài mật mã đơn giản để ai cũng tùy tiện giải ra được à.
Nếu vậy thì bí mật đâu còn là bí mật nữa.
“Lần trước bọn họ đánh cướp, tôi vẫn chưa tìm bọn họ trả thù, nếu bọn họ đã tự nguyện đưa tới tận cửa, vậy tôi đành miễn cưỡng nhận vậy.”
Người mặc đồ đen:...
Cậu chủ, người ta tới tìm cậu là hy vọng có thể lấy lại được USB của mình, không phải đến để cậu ngược đãi đâu!
Nhưng nơi này là địa bàn của cậu chủ nhà bọn họ, nếu đám người đó dám tới thì chưa biết ai ngược đãi ai đâu.
“Mở hết cơ quan ra, tôi rất muốn xem bọn họ qua được cơ quan tôi thiết kế như thế nào đấy, dù sao cũng đừng vừa đụng đã ngã xuống, nếu không thì chẳng còn ý nghĩa gì hết.”
Biệt thự này là biệt thự riêng của cậu chủ, hơn nữa còn nằm ở giữa sườn núi nên có rất ít người, cực kì dễ dàng thiết kế một vài cơ quan kỹ thuật.
Ví dụ như tia hồng ngoại có thể khiến người ta bị lột một lớp da, cơ quan này được thiết kế ở ngay trên đường vào.
Tia hồng ngoại này kinh khủng hơn tia bình thường rất nhiều, cậu chủ của bọn họ chính là cao thủ trong phương diện này, vậy nên hiển nhiên không cần bàn tới chuyện tự cải tiến.
Còn chưa biết những người này có lên núi được hay không đâu!
“Nhớ bật cái cơ quan ở chân núi tới mức mạnh nhất, chỉ khi nào những người đó đứng ở trước mặt tôi thì mới xứng làm đối thủ của tôi, nếu không thì chính là kẻ yếu.”
“Vâng!”
Người mặc đồ đen nhanh chóng rời đi. Tôn Tử Phàm đứng lên, cầm lấy kính viễn vọng trên bàn bên cạnh, thật ra anh ta rất muốn xem đám người kia biểu diễn.
Dưới chân núi, ba chiếc Hummer màu đen dừng trước cánh cổng lớn đầy khí thế.
Bởi vì ngọn núi này đã bị Tôn Tử Phàm mua lại, nên chỉ có mỗi con đường này có thể đi lên, mấy chỗ khác đừng hòng lên được.
Johan xuống xe rồi nhìn vào cánh cổng đóng chặt trước mặt.
Thật sự khiến người ta cảm thấy kì lạ mà, một nơi như thế này mà lại không có một ai trông coi, chẳng lẽ là nghèo đến mức không thuê nổi bảo vệ sao?
“Mấy người trong nước đúng là bần cùng thật, có phải tiêu hết tiền vào xây cửa rồi không, cho nên ngay cả vài tên bảo vệ cũng không thuê nổi?”
Lúc nói chuyện này, trong lòng Johan cực kì khinh thường.
Những người này chỉ thích sĩ diện, ngay cả an toàn của bản thân cũng không thèm quan tâm.
“Đại ca, không có chuyện thiếu chủ của Thanh Môn hội nghèo đến mức này đâu. Chỗ này tương đối hẻo lánh, chắc là bọn họ cảm thấy không có ai tới nên để bảo vệ đứng ở đây cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa cánh cổng này nhìn có vẻ rất công nghệ cao, lại cao lớn, chắc tiêu tốn không ít tiền bạc đâu nhỉ.”
“Bây giờ đừng quan tâm đến mấy thứ này nữa, nghĩ cách cho người liên lạc với tên nhóc Tôn Tử Phàm kia đi, suốt ngày thăm dò chúng ta! Lúc nào cũng muốn phá giải mật mã, may là chưa giải ra được đấy, nếu không thì bí mật của chúng ta thật sự bị cậu ta nhìn thấy rồi. Bên trong toàn là những danh sách vô cùng quan trọng, còn có cả bản ghi chép giao dịch nữa.”
Lúc nói về chuyện này, khỏi phải nói sắc mặt của Johan khó coi đến mức nào.
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Tôn Tử Phàm lại giải mật mã, đôi khi nhân viên kỹ thuật hacker ở bên kia của bọn họ không phản ứng kịp, toàn bị ngủ quên.
Nước Hoa Hạ bên này là ban ngày thì bên bọn họ là buổi tối.
Tôn Tử Phàm cứ thường xuyên đăng nhập vào ban ngày, bọn họ vừa ngủ chưa được bao lâu thì âm thanh trên máy tính lại vang lên, sau đó phải lập tức đứng lên.
Vào lúc ban ngày ở chỗ bọn họ, thỉnh thoảng cũng có đổ bộ vào giải mật mã, nhưng Tôn Tử Phàm cảnh giác rất cao, một khi phát hiện ra bọn họ là lập tức tải lên địa chỉ IP giả, sau đó trốn mất dạng.
Vậy nên bọn họ có thể không tức giận khi đối diện với chuyện này à?
Đúng là tức chết mà!
“Đại ca, chúng ta bấm chuông cửa nhiều lần mà vẫn không thấy chút phản ứng nào, hay là không có người ở nhà nhỉ?”
Làm sao Johan biết có ai ở nhà không? Lỡ có người ở nhà nhưng không để ý tới ông ta thì sao?
“Đại ca, hay là chúng ta trực tiếp đập cửa vào luôn đi?”
“Mày có biết cái cửa này bao nhiêu tiền không? Mày đập hỏng rồi người ta bắt bồi thường thì sao, chúng ta tới đòi đồ chứ không phải đến giục nợ!”
Johan đi đến cánh cổng trước mặt rồi chạm vào.
Sau đó trợn mắt rồi vội lùi lại.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tên đàn em đã bị điện giật cho co giật toàn thân, tóc tai nổ tung.
Cuối cùng được một người khác nhanh chóng kéo ra, khuôn mặt đều đen thui.
Sắc mặt Johan cũng trầm xuống, rõ ràng khi nãy là lúc cường độ dòng điện lên cao, nếu không ông ta cũng không dễ dàng buông tay ra như vậy.
Cho nên Tôn Tử Phàm đang ở trong biệt thự, chẳng qua không chịu ra mà thôi.
Thảo nào lắp đặt cửa cao cấp như vậy, sợ kẻ thù quá nhiều nên mới lắp cửa như vậy để đề phòng chứ gì.
Lúc này, Tôn Tử Phàm chặn hết tín hiệu chung quanh, bây giờ anh ta muốn tiếp tục giải mật mã của cái USB nhỏ này để giải xong trước khi bọn họ hoàn toàn vượt qua được.
Ngón tay linh hoạt di chuyển trên bàn phím máy tính, từng chuỗi số liệu tiếng Anh phía trên được quét xuống, quả thật khiến người ta hoa mắt.
Tôn Tử Phàm sai người chặn lại tín hiệu là vì không muốn mấy người nước ngoài liên hệ với người bên này. Trong lúc anh ta đang tiến hành giải mã, nếu bị những người đó quấy nhiễu thì tất cả chương trình ở đây sẽ sụp đổ nếu không xử lý tốt.
“Cậu chủ, cần tăng thêm cường độ dòng điện không ạ?”
“Không cần, tạm thời cứ vậy đi, đừng để bọn họ ngay cả cổng cũng không vào nổi, nếu không tôi vì bọn họ mà chuẩn bị lễ vật sẽ xấu hổ biết bao?”
Người da đen gật đầu, cậu chủ của bọn họ có tấm lòng thật tàn nhẫn!
Đây nào phải cách đãi khách chứ?
Khách từ phương xa đến, vừa đến đã đưa cho người ta một cái cửa giật điện, nghe nói bên đối phương còn có người bị điện giật nổ cả tóc.
Nhìn cả lễ vật phía sau nữa, vậy nên trái tim của cậu chủ thật sự rất tàn nhẫn!
“Còn nữa, cho dù chuyện gì xảy ra, trước khi tôi hoàn toàn giải mã được cái USB này, không được để bất kì ai vào quấy rầy, cũng đừng để mấy người đó lên đây, cố gắng cho bọn họ đi vòng quanh là được. Sau khi giải mã xong, tôi sẽ ra ngoài.”
“Vâng, cậu chủ!”
Mười mấy người Johan đều không có cách gì với cánh cổng, vừa chạm vào là bị điện giật, mà hiện tại cũng không có công cụ khác để giải quyết vấn đề này.