Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 223: Chương 223: Hận




“Đương nhiên em biết nó là một sinh mệnh vô tội, nhưng nó mới lớn bao nhiêu đâu, mất thì có sao? Lúc ấy em chỉ nghĩ là tuyệt đối không thể để Tô Khiết sinh đứa trẻ này ra. Mà cho dù anh đồng ý để cô ta sinh, sớm muộn gì nó cũng chết thôi, nó không thể bình an sống sót được đâu.”

Nguyễn Hạo Thần hiểu được ý trong lời cô ta, dù cô ta không động tay vào đứa nhỏ trong bụng Tô Khiết, nhưng sau khi sinh ra, cô ta cũng sẽ nghĩ cách để ra tay.

Bởi vì sự tồn tại của đứa trẻ này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.

“Thần, những chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi, chúng ta đừng truy cứu tiếp thì tốt hơn, hận một người rất đau khổ, em không bao giờ... Muốn cảm nhận lại sự đau khổ đấy nữa... Vậy nên, Thần à, chúng ta đừng xoắn xuýt quá khứ nữa được không. Em biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ em cầu xin anh tha thứ, cầu xin anh đừng ghét em, cũng đừng hận em.”

Lâm Tiêu nức nở một tiếng, tóc cô ta dán lên khuôn mặt, trông vô cùng nhếch nhác.

Những thứ cô ta nói đều rất nhẹ nhàng, hận một người, vậy người cô ta hận là ai?

Là Tô Khiết sao?

Nhiều khi không phải sai lầm nào cũng có thể được tha thứ, không phải mỗi tiếng xin lỗi đều đổi được một câu không sao.

Tất cả những gì Lâm Tiêu làm đã trở thành tổn thương và đau đớn trong lòng Tô Khiết, những chuyện này đều xảy ra trên người cô, cảm nhận của cô là sâu sắc nhất.

Trong đầu hiện ra dáng vẻ Tô Khiết khổ sở cầu xin anh vào năm năm trước, khi đó trong lòng cô phải đau đớn tuyệt vọng biết bao chứ!

Lâm Tiêu nói không nhắc tới chuyện trong quá khứ nữa, nhưng không nhắc tới là có thể quên được sao?

Hiển nhiên là không thể!

Hơn nữa anh cũng không có tư cách tha thứ thay Tô Khiết.

Chính anh cũng không thể tha thứ cho bản thân, biết lấy gì mà tha thứ cho cô ta đây?

“Lâm Tiêu, cô khiến tôi rất thất vọng, cô có biết nó là con của tôi không? Con ruột của tôi đấy, nếu cô yêu tôi, vậy tại sao ngay cả một đứa trẻ mà cô cũng không bao dung được?”

“Bởi vì anh đã rung động với Tô Khiết rồi, nếu như anh biết đứa trẻ kia là của anh, nhất định anh sẽ thay đổi thái độ với Tô Khiết, thậm chí sẽ chậm rãi nhận ra dấu vết rung động của bản thân. Em tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Vậy nên em phải hãm hại Tô Khiết, phải khiến anh cảm thấy đứa trẻ kia là của Tôn Tử Phàm!”

Lâm Tiêu kéo tay anh lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Thần à, bây giờ em không còn gì, em thật sự không thể mất đi anh nữa!”

“Hơn nữa, bác sĩ nói có thể cả đời này em sẽ không bao giờ đứng lên được nữa, em rất sợ, em sợ cả đời em không thể đứng lên được, em không chấp nhận nổi sự thật này.”

“Cô không chấp nhận được sự thật mình bị thương, vậy tôi thì chấp nhận được cái gọi là chân tướng này sao?”

Bản thân Nguyễn Hạo Thần hiểu rất rõ, hiện tại anh vẫn nhớ như in lúc trước bản thân đã tổn thương Tô Khiết như thế nào.

Lâm Tiêu không thể chấp nhận được sự thật hai chân không thể đứng lên, vậy anh thì chấp nhận nổi cái cái gọi là chân tướng và sự thật này ư?

Anh cũng không thể chấp nhận được!

“Cô làm nhiều chuyện xấu như vậy, đây là ông trời trừng phạt cô đấy. Cho dù có chấp nhận hay không, thì đây cũng đều là do cô tự tìm.”

“Tôi tin tưởng cô như vậy, nhưng cô lại khiến tôi thất vọng hết lần này đến lần khác, bây giờ cô còn bảo tôi tha thứ cho cô nữa chứ, nếu tôi tha thứ cho cô, vậy tôi biết lấy gì để tha thứ cho bản thân đây?”

“Cuộc hôn nhân của chúng ta đã bị hủy rồi, hy vọng cô có thể ở đây tĩnh rồi tự ngẫm ra bài học cho bản thân. Sau này tôi sẽ không tới thăm cô nữa, cô tự thu xếp ổn thỏa đi.”

“Thần, anh đừng đi!”

Lâm Tiêu muốn giữ chặt cánh tay anh, nhưng không kịp.

Chỉ có thể nhìn bóng lưng anh dần đi mất.

Hai tay nắm chặt ga giường, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong lòng đầy đau khổ và không cam tâm.

Tại sao mọi chuyện lại thành thế này?

Đến khi bóng dáng Nguyễn Hạo Thần biến mất khỏi phòng bệnh, Lâm Tiêu dần thu lại nước mắt của mình. Cô ta biết sẽ có ngày sự thật bị lộ ra, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy!

Nhanh đến mức khiến cô ta không kịp đề phòng!

Đều tại Tô Thanh Anh, đều tại Tô Khiết!

Tất cả đều tại cô ta, nếu không thì sao Nguyễn Hạo Thần có thể đối xử với cô ta bằng thái độ như vậy chứ?

“Tô Thanh Anh, mày đúng là con điếm âm hồn không tan mà, tại sao tất cả sai lầm đều đổ lên người tao, còn mày thì lúc nào cũng vô tội!”

Tao hận!

Tô Thanh Anh, tao nhất định sẽ không buông tha mày dễ dàng như vậy đâu, đời này tao không đứng lên được nữa, vậy thì dùng mạng của mày để trả đi!

Sắc mặt Lâm Tiêu dần trở nên dữ tợn, vẻ mặt cực kì khó coi.

Ánh mắt lóe lên ý hận vô cùng nồng đậm...

Tôn Tử Phàm ở trong biệt thự của mình, trong tay anh ta vẫn cầm cái USB nhỏ màu đen kia.

Tài liệu trong này cực kỳ quan trọng, nhưng dường như gần đây những người kia quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta có hơi sợ hãi.

Giống như đối phương đang suy tính kế hoạch gì đấy, nhưng cho dù thế nào, bọn họ nhất định sẽ tìm cách lấy lại chiếc USB trong tay anh ta.

Trong lúc Tôn Tử Phàm đang ngẩn người, một người mặc đồ đen vội vàng đi tới cạnh anh ta với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Cậu chủ, những người đó đã bắt đầu hành động rồi, chúng ta cần chuẩn bị gì không?”

“Người của bên nào?”

“Là mấy người ngoại quốc, hình như đồ của bọn họ đang nằm trong tay cậu.”

Tầm mắt của người mặc đồ đen dừng lại trên tay Tôn Tử Phàm, hiển nhiên những người đó tới vì chiếc USB nhỏ màu đen này.

Cũng không biết rốt cuộc cậu chủ của bọn họ muốn làm gì nữa, Thanh Môn hội cũng không có thù oán với những người đó, chẳng biết cậu chủ lấy nhược điểm của bọn họ làm gì.

Chắc là chê cuộc sống quá nhạt nhẽo, cho nên mới dẫn một đám người đến để cùng chơi đùa.

Dù sao đâu phải trước kia cậu chủ chưa từng làm những chuyện như vậy.

“Bây giờ bọn họ đi tới đâu rồi?”

“Đã đi được nửa đường, sắp tới rồi!”

Tôn Tử Phàm cẩn thận quan sát cái USB nhỏ trong tay, cười nhẹ nói: “Tôi cảm thấy vật này không quan trọng với bọn họ lắm, nếu không tại sao lại yên tĩnh nhiều ngày như vậy chứ, bây giờ còn vẫn đang trên đường tới.”

“Nếu như cái này thật sự rất quan trọng, vậy bọn họ phải gấp gáp chạy tới mới đúng, chứ không phải chờ lâu như vậy cũng không thấy xuất hiện.”

Nếu những người đó nghe được lời của Tôn Tử Phàm, nhất định sẽ không nhịn được mà phun đờm lên mặt anh ta. Bọn họ không xuất hiện, không phải là vì đề phòng anh ta lại phá giải mật mã USB à.

Ai mà ngờ năng lực của anh ta lại lợi hại như vậy, một người đấu với mấy người bọn họ mà vẫn chiếm ưu thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.