Vác cô lên trên vai, anh nhanh chân đi về phía cửa, đi vào bên trong phòng ngủ chính của mình.
Đôi chân dài đóng cánh cửa lại.
Vứt cô xuống giường lớn, anh lại giật cà vạt của mình ra.
Tô Khiết chỉ cảm thấy eo của mình như muốn gãy, mắt nhìn thấy động tác của anh, cô chợt giật mình, là người trưởng thành đương nhiên Tô Khiết hiểu được bước tiếp theo Nguyễn Hạo Thần muốn làm những gì.
Không đếm xỉa đến cơn đau trên người, cô muốn né ra nhưng bàn tay của anh đã vươn đến, nắm chặt phía sau cổ áo của cô, lại một lần nữa cô bị ném về giường.
Giờ phút này Tô Khiết vô cùng hoảng hốt, bờ môi có hơi run rẩy, ra sức phản kháng nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Rõ ràng là không yêu cô, nhưng sao lại cưỡng bức cô như vậy, chẳng lẽ anh lại không sợ Lâm Tiêu biết được? Rõ ràng là cô chỉ muốn đi khỏi đây, tại sao lại phải hiểu lầm cô như vậy.
Hốc mắt của cô dần đỏ lên, trong lòng càng thêm hận Nguyễn Hạo Thần.
Cùng lúc đó, ở Thanh Môn thị.
Tôn Tử Phàm ngồi trên chiếc ghế mềm mại, trước mặt đặt một chiếc laptop, trên đó đang mở một cuộc gọi video.
“Nói.”
“Cậu chủ, lần này chúng ta tổn thất nặng nề, không có cách nào giao hàng đúng hẹn, dù cho chúng ta có giải thích như thế nào thì đối phương cũng không nghe, kính xin cậu chủ ra mặt giải quyết.”
“Tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này, lô hàng này bị chìm xuống biển là do ai làm? Nói rõ cho tôi nghe đầu đuôi gốc ngọn.”
Giọng nói của Tôn Tử Phạm lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến mức có thể khiến cho người ta cảm nhận được sự giận dữ ở bên trong.
Khuôn mặt của anh ta ẩn trong bóng đêm, hơi thở lạnh lẽo phát ra từ cơ thể mờ mịt không rõ.
Tổng giá trị của lần giao dịch này hơn mấy trăm triệu, nhưng lại bởi vì hàng hóa lần này bị chìm, nên vài trăm triệu kia cũng sẽ đổ sông đổ biển, nếu như người đứng đầu bên kia không đồng ý thương lượng thì anh ta có khả năng phải bồi thường.
Vài trăm triệu, cũng không phải là Tôn Tử Phàm không lo nổi, chủ yếu là không thể để uy tín của bản thân bị hạ thấp, nếu không sau này sẽ rất phiền phức.
Rốt cuộc là ai đang nhắm vào Thanh Môn hội?
Mà việc hàng hóa bị chìm xuống biển đã không phải là lần đầu tiên, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, hoặc chính là trong hội có nội gián!
Anh ta xoay cái ghế một chút, khuôn mặt lại xuất hiện dưới ánh đèn mờ nhạt mang theo vẻ hung ác nham hiểm.
Đến cả ánh mắt dịu dàng thường ngày cũng đã nhuốm màu máu.
Làm những chuyện này, thì nhất định không phải là người hiền lành gì!
“Cậu chủ, là do có người lắp đặt bom mini trên thuyền, món đồ đó tuy nhỏ nhưng sức công phá rất lớn. Trước khi khởi động thuyền chúng tôi đã kiểm tra chặt chẽ, nhưng không phát hiện bất cứ vấn đề gì, các anh em cũng đã lên thuyền kiểm tra lại một lần nữa nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết nào.”
Đôi mắt hoa đào của Tôn Tử Phàm lộ ra vẻ sắc bén, hơi thở lại tràn ngập sự nguy hiểm, thấy vậy, người trong video vội vàng cúi đầu xuống.
“Sắp xếp cho tôi gặp mặt lão Hổ trước, còn về chuyện tiếp theo...”
Trên con tàu chở hàng màu đen cũ nát, ánh đèn lờ mờ, cửa thông gió cực lớn vang lên tiếng cót két cót két, âm thanh này khi nghe lâu luôn có thể khiến cho người ta có cảm giác khó chịu.
Tôn tử Phàm rất bình tĩnh, ngón tay thon dài xoay chiếc điện thoại trong tay.
Người ở phía sau anh ta không ngừng nói: “Cậu chủ, đã nửa tiếng trôi qua rồi, có khi nào lão Hổ này lại không đến không?”
Tôn Tử Phàm kéo đôi môi mỏng lên, quái dị cười một tiếng, cầm chiếc điện thoại nhẹ nhàng thổi một cái, dường như phía trên đó có thứ gì bẩn thỉu. Vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, không có bất kỳ thay đổi nào.
“Kiên nhẫn đợi đi, ông ta sẽ đến.”
Âm thanh rất lạnh nhạt, lại hoàn toàn chắc chắn.
Quả nhiên, cửa khoang thuyền cũ nát làm bằng sắt bị dùng sức mở ra.
Người đến là một người đàn ông to béo vạm vỡ với cái đầu hói, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, mặc một bộ đồ vô cùng đơn giản với chiếc áo ba lỗ màu trắng cũ nát, trên cánh tay còn xăm hình một con hổ hung tợn, phía dưới mang chiếc quần đùi màu xám, bước trên đôi dép lê đã rất cũ.
Khuôn mặt bóng loáng, đôi mắt nhỏ kia còn mang theo vẻ hung ác, nhưng khi nhìn Tôn tử Phàm lại có chút kiêng nể.
“Nói đi, rốt cuộc cậu muốn như thế nào?”
Nụ cười như có như không của Tôn tử Phàm khiến lão Hổ thấy run rẩy, tốt xấu gì thì ông ta cũng đã lăn lộn trong nghề này hơn nửa đời người, không ngờ rằng bây giờ lại bị thế hệ sau uy hiếp, càng nghĩ trong lòng càng thấy khó chịu.
Nhưng mà đúng thật là ông ta có hơi kiêng dè Tôn tử Phàm, mặc dù trong lòng có hơi bất mãn nhưng cũng không dám thể hiện ra bên ngoài.
Một lát sau, Tôn tử Phàm mới chậm rãi mở miệng: “Nghe nói anh Hổ không đồng ý thương lượng chuyện này với các anh em của Thanh Môn hội chúng tôi?”
Lão Hổ nghe vậy, trên khuôn mặt to béo trầm ngâm một lát.
“Chú em à, chúng ta cũng đã giao ước rõ ràng thời gian và địa điểm giao hàng, kết quả là bên này của cậu lại xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng thì một món hàng cũng không có, bên của tôi cũng cần phải nuôi anh em. Việc thương lượng vốn dĩ không có vấn đề gì, nhưng Thanh Môn hội các cậu lại quá kiêu ngạo, nếu như tôi không đồng ý thì các cậu cũng sẽ không tha cho lão Hổ tôi, các cậu quả thật khiến tôi phải sợ hãi!”
Lão Hổ hừ lạnh một tiếng, hai lớp thịt dưới cằm lắc lư vài cái biểu thị sự bất mãn của mình. Rõ ràng là Thanh Môn không đúng, thế mà bây giờ lại tìm bọn họ để gây sự, làm khó dễ người khác cũng không đến mức này.
Nghe vậy, con ngươi của Tôn Tử Phàm lạnh đi, hóa ra là bên phía anh ta không đúng.
“A Lãnh, gọi người thương lượng với anh Hổ đến đây.”
“Vâng.”
Chỉ trong chốc lát, A Lãnh đã kéo một người đàn ông ốm như khỉ đi đến.
Nhìn thấy Tôn Tử Phàm, trong lòng của tên đàn ông ốm kia dâng lên sự sợ hãi, thân thể gầy yếu theo bản năng mà lùi về sau một bước.
“Xế chiều hôm nay cậu là người đã nói chuyện với anh Hổ sao?”
“Là... Là tôi!” Người đàn ông ốm như khỉ kia nói chuyện còn cà lăm.
Rõ ràng giọng nói của Tôn Tử Phàm rất bình thường, không kèm theo một chút giận dữ nào, thế nhưng khi truyền vào tai của người đàn ông ốm như khỉ đó, lại khiến cậu ta không kiềm được sự sợ hãi.
Anh ta chuyển mắt nhìn về phía lão Hổ, khẽ cười nói: “Anh Hổ, là cậu ta sao?”
“Đúng!”
Một chiếc súng ống đen nhánh được ném đến trước mặt của lão Hổ, khiến ông ta phải nhướng mày.
“Đã khiến anh Hổ tức giận, vậy thì cứ giải quyết cậu ta đi, chỉ cần anh Hổ có thể nguôi giận.”
Lão Hổ cầm khẩu súng lục lên, nhắm ngay vào người đàn ông ốm như khỉ đó, nhưng một lúc lâu sau vẫn không nổ súng.
Lão Hổ hiểu được ý tứ của Tôn Tử Phàm, nhưng chuyện này vẫn khiến ông ta thấy khó khăn, ông ta cũng không muốn làm kẻ ác, coi như hôm nay trút giận, nếu như đắc tội với Tôn Tử Phàm, để có ngày bị anh ta trả thù thì ông ta khó mà có thể tránh khỏi.
Một lát sau, lão Hổ lại ném khẩu súng lục về trước mặt của Tôn Tử Phàm.
“Sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, làm như thế này chỉ khiến mối quan hệ đôi bên thêm tệ, tôi đồng ý chờ hàng của Thanh Môn, vẫn phải xin cậu Tôn giữ lấy lời!”
Nói xong, lão Hổ đứng dậy bỏ đi thẳng.
Tôn Tử Phàm cười, cầm khẩu súng lục tinh tế trên bàn lên thưởng thức, không ai biết được Tôn Tử Phàm đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng không có ai dám mở miệng.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cảm giác ngột ngạt trước đó cũng đang từ từ biến mất.
Ngay tại lúc tên đàn ông ốm như khỉ vừa thở dài một hơi thì khẩu súng đen nhánh đã nhắm vào ngay ót của cậu ta, tiếng súng vang lên.
Con tàu rung lên vài cái, anh ta rút súng về, nhẹ nhàng thổi một cái lên họng súng đang bốc khói.
Mùi máu tanh nồng đậm khuếch tán trong không khí, giọng điệu của anh ta không hề mang theo chút tình cảm nào: “A Lãnh, thu dọn đi.”
“Vâng.”