Vào lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn bên ngoài đỏ rực vô cùng đẹp, trong phòng lại u ám khác thường, toát ra mùi vị chán nản.
Tô Khiết tỉnh lại, đôi mi thanh tú vì đau đớn mà khẽ chau vào nhau, cô đột nhiên mở mắt, sau khi đôi mắt đảo quanh vài vòng mới ngừng lại.
Vừa định đứng lên thì cô đã chạm đến một cơ thể ấm áp, thân thể của cô cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào, cứng ngắc quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh đang chìm vào giấc ngủ của Nguyễn Hạo Thần, trái tim của cô đau đớn co rút.
Ba năm qua anh chưa từng nằm ngủ bên cạnh cô, nay việc đã đến bước đường này, thế mà anh lại nằm đây, thật châm chọc biết bao...
Cô vén chăn lên, cẩn thận xuống giường, khi lòng bàn chân chạm đất thì cả người đã xém chút nữa ngã nhào về phía trước, may mắn còn chống đỡ được.
Cô quay đầu trừng mắt, trong đôi mắt đầy thù hận, nếu như bây giờ trong tay có một con dao găm thì cô nhất định sẽ không chút do dự mà đâm vào trái tim của anh, coi như sau này có mọt gông ở trong tù cũng không hề gì.
Thu lại đôi mắt đầy ý hận đó, cô tập tễnh hướng về phía phòng tắm.
Lúc Nguyễn Hạo Thần tỉnh dậy đã là ban đêm, bên cạnh anh đã không còn chút hơi ấm nào nữa, trái tim đập mạnh một nhịp.
Không phải cô ta lại chạy mất rồi chứ?
Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng vui sướng của Nguyễn Hạo Thần bay biến sạch, vội vàng mặc quần áo vào, lúc lao xuống lầu thì nhìn thấy người phụ nữ kia đang ngồi trên ghế sô pha, không hiểu sao trong lòng lại thầm thở phào một hơi.
Tô Khiết nghe thấy âm thanh, đôi mắt lạnh lùng nhìn lại, lần đầu tiên nhìn thấy anh mất hình tượng như vậy, thường ngày đều mang dáng vẻ của Tổng giám đốc áo mũ chỉnh tề, hôm nay lại thấy anh khác hẳn.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Cô ra hiệu bằng những ngón tay trắng nõn.
Nguyễn Hạo Thần nhìn một chút đã hiểu.
Đi đến ngồi trước mặt cô, thấy được vết tích hiện rõ trên cổ của cô, đôi môi mỏng của anh vui vẻ kéo lên.
“Chúng ta ly hôn đi, anh trả lại tập đoàn Tô thị cho tôi!”
Một giây sau, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần trầm xuống, thế mà người phụ nữ này còn muốn nhắc đến chuyện ly hôn, có phải là do anh bày tỏ không đủ rõ ràng không?
Thân thể lùi ra sau dựa vào ghế, hai tay của anh mở ra đặt trên ghế sô pha.
“Không thể ly hôn, cô muốn lấy lại tập đoàn Tô thị càng là việc không thể nào. Sau khi bố của cô qua đời, tập đoàn Tô thị đã sớm lâm vào tình trạng nợ nần, nếu không nhờ tập đoàn Nguyễn thị vẫn luôn bơm tiền thì Tô thị đã sớm phải tuyên bố phá sản mà đóng cửa. Cô muốn lấy lại tập đoàn Tô thị cũng được, cô trả lại số tiền đó cho tập đoàn Nguyễn thị thì tôi sẽ ngay lập tức trả lại tập đoàn Tô thị cho cô, một công ty nhỏ như vậy, Nguyễn Hạo Thần tôi không cần!”
Tô Khiết yên lặng, thời gian ba năm, anh vẫn luôn bơm tiền vào, thì đấy sẽ là một con số khổng lồ, với khả năng bây giờ của cô thì hoàn toàn không có cách nào trả lại.
“Sau khi chúng ta ly hôn, tài sản sẽ được chia đều, vậy cũng đã có thể trả đủ cho anh rồi.”
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần gắt gao nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào của cô, người phụ nữ này cứ muốn ly hôn với anh như vậy sao? Thế mà đã nghĩ đến bước phân chia tài sản này!
Chỉ thấy cô liên tục khoa tay: “Huống chi anh còn có Lâm Tiêu, tôi ở lại cũng chỉ làm ảnh hưởng đến hai người.”
Nguyễn Hạo Thần không nói gì, bây giờ Lâm Tiêu đã mang thai, theo đạo lý thì đúng thật là anh phải ly hôn với Tô Khiết, thế nhưng trong lòng anh lại kháng cự theo bản năng, không muốn ly hôn.
Thấy anh không nói câu nào: “Tôi từ bỏ tập đoàn Tô thị, xem như đó là của hồi môn mà bố tôi cho tôi, trong ba năm nay tôi chưa từng lấy món đồ nào của anh, bây giờ cũng không hy vọng xa vời gì, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là ly hôn!”
Cô đứng dậy đi lên lầu, không bao lâu sau đã mang một cái hành lý đi xuống, cô muốn đi khỏi, cô muốn thoát khỏi người đàn ông này!
Cô sẽ nghĩ cách để báo thù!
“Muốn đi đâu? Đến chỗ người tình của cô sao?”
Khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần hiện lên vẻ khắc nghiệt, người phụ nữ này luôn muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh, được lắm!
Tô Khiết dừng lại, không muốn giải thích thêm về quan hệ giữa cô và Tử Phàm, có giải thích thì anh cũng sẽ không nghe, anh sẽ chỉ tin tưởng vào suy nghĩ và con mắt của mình.
Từ trước đến nay đều như vậy không phải sao?
“Sau này tôi sẽ gửi đơn ly hôn đến tập đoàn Nguyễn thị, anh ký tên xong thì ngay lập tức sẽ có hiệu lực pháp lý.”
Nguyễn Hạo Thần cắn răng, người phụ nữ đáng chết này!
Anh xông đến trước mặt cô, giành lấy hành lý trong tay cô: “Không có sự cho phép của tôi thì cô không được đi đâu cả, càng đừng mơ tưởng đến việc ly hôn!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khiết càng thêm lạnh lùng, cũng không cần hành lý nữa, thế nhưng cô vẫn chưa đến được cửa của căn biệt thự thì đã xuất hiện hai người mặc áo đen chặn đường.
Cô ngước mắt lên, thấy xung quanh không chỉ có hai người mặc đồ đen này mà ngay cả ở ngoài cổng chính cũng có mấy người, xung quanh cũng có!
Cô nổi giận đùng đùng trở về trước mặt anh: “Sao hả, anh làm vậy là muốn giam cầm tôi sao? Nguyễn Hạo Thần tôi nói cho anh biết, từ thời khắc anh giết chết con của tôi, hại chết mẹ của tôi thì tình cảm tôi dành cho anh cũng đã cạn kiệt rồi! Không phải anh rất yêu người phụ nữ tâm cơ Lâm Tiêu kia sao? Cần gì phải tiếp tục dây dưa với tôi?”
“Tôi không muốn nghe cô nói nhảm thêm bất kì điều gì nữa, giam cầm cô thì như thế nào chứ? Từ hôm nay trở đi, cô chỉ có thể ở chỗ này, đừng hòng bước ra ngoài một bước!”
Nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, Tô Khiết chậm rãi nhắm hai mắt lại, sự thù hận trong lòng càng thêm sâu đậm.
“Cậu chủ, ăn cơm được rồi!”
Quản gia nơm nớp lo sợ đi đến, vừa rồi ở trong phòng bếp đã nghe được tiếng quát đầy giận dữ của người đàn ông, bây giờ phải bước vào “chiến trường”, quản gia có thể không sợ sao?
Nguyễn Hạo Thần không nói hai lời, nhanh chóng lôi cổ tay Tô Khiết đi vào phòng bếp.
Bất kể Tô Khiết có giãy dụa như thế nào cũng vô dụng.
Bị cưỡng ép ngồi xuống bàn ăn, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ lạnh lẽo của anh vang lên: “Ăn cơm.”
Cô trừng mắt liếc anh, lại quay người đi ra khỏi phòng ăn, về thẳng phòng ngủ.
Cửa đã bị đạp hư, có thể trong thời gian ngắn cũng không sửa được, ít nhất là trong đêm nay.
Cô đi về phía cửa sổ, xuyên qua ánh đèn mà nhìn ra ngoài, cửa vườn sau cũng có người canh gác, bốn phía đều là những người mặc đồ đen, cô chạy thoát được thì đúng là chuyện hư cấu!
Nguyễn Hạo Thần, anh điên rồi!
Trong bệnh viện, Lâm Tiêu cầm ảnh chụp trong tay, khuôn mặt tinh xảo đã bắt đầu vặn vẹo, chết tiệt! Tô Khiết chết tiệt!
Cô ta tức giận vứt ảnh chụp đầy đất, ánh mắt hung tàn, hận không thể thẳng tay giết chết Tô Khiết, vào lúc này mà con khốn đó còn giả bộ đáng thương sao!
Chẳng phải Ngụy Toàn nói rằng Nguyễn Hạo Thần đi công tác rồi sao? Vậy thì những bức hình này phải giải thích thế nào đây?
Anh đã không đi công tác thì tại sao lại không đến thăm cô ta, rõ ràng là cô ta đã mang thai con của anh, chẳng lẽ anh cũng không thèm để ý sao?
Nghĩ như vậy, Lâm Tiêu không khống chế được sự hoảng hốt, cô ta tuyệt đối không thể để cho Nguyễn Hạo Thần yêu con khốn hèn hạ Tô Khiết kia được.1
Tuyệt đối không thể!
Ánh mắt của cô ta dời đến ảnh chụp trên mặt đất, dữ tợn nở nụ cười.
Nếu không phải trước đó cô ta đã cho người canh giữ ở trước cổng biệt thự của Nguyễn Hạo Thần thì bây giờ cô ta vẫn sẽ tiếp tục bị lừa gạt, Nguyễn Hạo Thần, thế mà anh lại gạt tôi!
Nếu như Tô Khiết còn hận anh chưa đủ, vậy thì kế tiếp sẽ để cho anh căm hận cô ta đến tận xương tủy!
Nguyễn Hạo Thần mang khuôn mặt giận dữ bước vào phòng, không nói hai lời ngay lập tức nắm chặt tóc của cô, vẻ mặt rét lạnh.1