Tô Khiết chỉ cảm thấy đầu óc mình tê dại, đau đớn lắm.
“Cô nói xem, cô muốn làm dáng vẻ này cho ai nhìn. Hay là cô tưởng Tôn Tử Phàm sẽ đến đây và đưa cô đi một lần nữa? Đừng có mơ!”
Mấy ngày trước anh đã cho người điều tra về thân phận của Tôn Tử Phàm, nhận ra anh ta không hề đơn giản.
Đồ khốn nạn Nguyễn Hạo Thần! Buông tôi ra!
Anh kéo giật tóc Tô Khiết về phía sau, ép cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt của cô đỏ hoe, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tôi nói cho cô biết, trong mấy ngày này cô đừng nghĩ đến việc đi chỗ khác.”
Chát!
Một tay anh rút dây lưng ở hông ra, cố gắng đánh mạnh lên người cô. Điều này khiến cơ thể cô run lẩy bẩy, không thể khống chế được.1
Chỗ bị đánh đau rát, theo đó là âm thanh vang lên. Dây lưng nện vào người cô một lần nữa, cũng không kìm được nước mắt.
Nguyễn Hạo Thần chính là một kẻ biến thái! Vô cùng biến thái!
“Ở bên cạnh tôi thì đừng có mà nghĩ đến người đàn ông khác.”1
Câu nói này rót xuống bên tai cô. Không biết anh đã đánh bao nhiêu cái rồi, Tô Khiết chỉ cảm thấy mình đã ngất đi và không còn biết những chuyện sau này nữa.
Khi tỉnh lại thì đã là buổi chiều, Tô Khiết ngơ ngẩn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cơ thể cô cứ cử động là đau rát, cả người giống như bị ô tô nghiền ép vậy.1
Cô nắm tay lại kéo chăn lên, trong lòng dâng lên cảm giác nhục nhã. Bây giờ cô giống như một công cụ trút giận của Nguyễn Hạo Thần, không hề có chút tự tôn đáng nói nào cả.
Tại sao cô lại yêu người đàn ông như vậy? Tại sao lại cưới anh và cứu anh? Để rồi bản thân trở nên thảm thương và nhếch nhác như này.
Cô chịu đựng cơn đau đi đến phòng tắm và ngâm mình trong dòng nước nóng, cơn đau nhức trên người mới dịu đi.
Sau khi đi ra, cô nằm trên giường và dần chìm vào giấc ngủ.
Đến tối Nguyễn Hạo Thần quay về, nhìn thấy cô vẫn còn đang ngủ thì nở nụ cười lạnh lùng. Cô có suy nghĩ ly hôn, vậy thì phải trừng phạt đến khi cô không còn suy nghĩ này nữa mới thôi!
Sau khi tắm rửa xong, đầu tóc anh ướt nhẹp, những giọt nước bắn xuống gương mặt cô.
Điều này khiến Tô Khiết bỗng giật mình tỉnh lại, nhíu mày khi nhìn thấy người đàn ông nở nụ cười như không đang ngồi trước giường.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt theo đường nét của cô, sau đó anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô: “Còn muốn ly hôn không? Còn muốn đi cùng với thằng đàn ông hoang Tôn Tử Phàm kia không?”
Tô Khiết vô thức gật đầu, cô muốn ly hôn! Rất nóng lòng muốn như vậy.
Quả nhiên khi nhìn thấy cô gật đầu, Nguyễn Hạo Thần lên cơn tức giận. Xem ra anh vẫn chưa thoả mãn cô.
“Nếu như cô còn muốn thì chúng ta tiếp tục làm, làm đến khi nào cô không muốn nữa thì thôi.”
Anh nói với gương mặt tối sầm.
Tô Khiết sợ hãi lắc đầu, bây giờ cô cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu, cô không thể chịu nổi!
Chưa để cô phản đối xong, bàn tay to lớn của anh đã cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên chỗ nóng rực của mình. Điều này khiến trong đầu Tô Khiết vang lên tiếng “rầm rầm” và trống rỗng.
Nguyễn Hạo Thần rất hài lòng với phản ứng của cô, đưa bàn tay to lớn ra tuỳ tiện nhào nặn bên trong quần áo của cô.
Ngày thứ hai, Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy máu trên giường thì nhíu mày lại. Anh nhanh chóng vén chăn lên nhìn cô, nhìn thấy nơi đó đã biến thành dáng vẻ như vậy.
Anh chửi thầm trong lòng: Shit!1
Sau đó nhanh chóng gọi điện thoại bảo quản gia gọi bác sĩ đến. Nhìn thấy nam bác sĩ, vẻ mặt anh hoàn toàn trở nên tối tăm.
Anh kiên quyết không thể để cho bác sĩ nhìn nơi đó của cô, chỉ có thể miêu tả cho bác sĩ nghe.
Bác sĩ giật khóe miệng, có thể làm người phụ nữ đến mức ra máu thì phải mạnh bạo đến bao nhiêu?
Bác sĩ cho anh một hộp thuốc mỡ, muốn nói phải xoa vào nơi đó. Nhưng vẫn chưa nói nên lời thì bác sĩ đã vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc rời đi.
Ai mà đỡ được ánh mắt của kẻ giết người này chứ?
Anh ôm cô vào nhà vệ sinh rồi tắm rửa cho cô, sau khi đi ra thì bôi thuốc cho cô.
Có lẽ cảm nhận được sự mát dịu êm ái, vẻ mặt của Tô Khiết cũng thoải mái hơn rất nhiều. Điều này khiến động tác bôi thuốc của Nguyễn Hạo Thần dừng lại.
Thấy cô nhăn mũi, anh không nhịn được nở nụ cười.
Nhưng sau đó nghĩ đến điều gì, anh nhanh chóng thu nụ cười lại.
Anh mà lại cười vì người phụ nữ này sao?
Anh bôi thuốc cho cô, sau khi mặc quần áo ngủ thì nhanh chóng rời ra ngoài. Anh muốn đi đến bệnh viện thăm Tiêu Tiêu, đã lâu lắm rồi anh không đi gặp cô ấy, huống hồ bây giờ cô ấy còn đang mang thai.
Đến tối Tô Khiết mới tỉnh lại, nhìn thấy cốc nước trên đầu giường thì uống ngay.
Khi cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, cô mới chậm rãi ngồi dậy.
“Cốc cốc cốc”
“Vào đi.”
Người hầu nữ đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Khiết thì không tránh khỏi đồng cảm. Cậu chủ nhẫn tâm với mợ chủ quá.
“Mợ chủ, quản gia nói tối nay cậu chủ không về nhà. Cậu ấy... Cậu ấy đi đến bệnh viện ở cùng cô Lâm, cho nên bảo cô xuống tầng ăn cơm.”
Tô Khiết lắc đầu, cô không có hứng ăn gì cả.
Tối nay anh không về, tốt quá!
Ngày xưa đêm nào cô cũng đợi Nguyễn Hạo Thần quay về, nhưng bây giờ lại không hy vọng vào điều đó nữa. Trước kia cô cảm thấy tình yêu cô dành cho người đàn ông này vô cùng thấp kém nhỏ bé.1
Nhưng bây giờ lại cảm thấy nó vô cùng đáng thương.
“Cảm ơn cô, tôi không đói. Tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô dùng thủ ngữ.
“Vâng ạ, mợ chủ nghỉ ngơi đi ạ.”
Sau khi người hầu nữ rời đi, căn phòng lại quay trở về sự yên lặng như vừa nãy.
Tô Khiết đi đến ban công, trên bầu trời đêm nay có rất nhiều sao, vô cùng xinh đẹp mê đắm lòng người. Nhưng cô không còn tâm trạng nào để thưởng thức cảnh vật này nữa.
Từng làn gió đêm thổi đến, mang theo sự mát mẻ dễ chịu. Cô rất muốn rời xa nơi này, rất muốn rời đi...
Nhưng bây giờ cô rất mệt, cơ thể không đi nổi nữa.
Bố mẹ ơi, Tiểu Khiết rất muốn đi tìm bố mẹ.
Một tiếng trước Nguyễn Hạo Thần gọi điện cho quản gia, nói tối nay anh không về, muốn ở bệnh viện cùng với Tiêu Tiêu. Nhưng anh vẫn muốn quay về xem tình hình của cô ta.
Nào ngờ vừa mới đẩy cửa vào nhìn thấy tình hình cô ta đang nhào người về phía trước, anh nhanh chân đi đến ôm cô ta xuống ban công.
Nguyễn Hạo Thần nghiến răng, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Cô muốn chết sao? Hay là muốn tôi dùng xích sắt khóa cô lại mới chịu được?”
Nghe thấy vậy, Tô Khiết nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc vừa nãy cô thật sự có suy nghĩ muốn nhanh chóng muốn rời đi, thôi thúc rời khỏi thế giới này. Dù sao tất cả mọi người đều đã rời khỏi cô rồi.
Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh, cô vùng vẫy. Lúc nãy chắc chắn anh từng ôm người phụ nữ Lâm Tiêu kia, điều đó khiến cô cảm thấy buồn nôn!
Nguyễn Hạo Thần ôm cô lên giường: “Nghe nói cô vẫn chưa ăn cơm?”
Tô Khiết quay lưng về phía anh, không lên tiếng.
Thấy vậy, Nguyễn Hạo Thần cũng bắt đầu tức giận: “Vậy tốt nhất cô đói đến chết trong căn phòng này cho tôi!”
Nói rồi, điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên.
Anh khẽ liếc mắt nhìn bóng dáng gầy yếu trên giường, nghe điện thoại: “Tiêu Tiêu, làm sao vậy?”
“Thần à, bụng em đau quá, đau quá!”
Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần thay đổi: “Em gọi bác sĩ đến kiểm tra trước đi, bây giờ anh sẽ đến đó ngay.”
Sau khi cúp máy, Nguyễn Hạo Thần còn muốn nói gì nữa, nhưng từ cô gái nhỏ đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn, anh chỉ có thể quay người rời đi.
Ha!
Tiểu Khiết mở đôi mắt ướt át ra, rõ ràng anh quan tâm Lâm Tiêu như vậy, tại sao còn phải đối xử với cô như thế?