Sau khi Nguyễn Hạo Thần nhận cuộc gọi của Lâm Tiêu thì anh lập tức đi đến bệnh viện, nơi mà anh vừa rời khỏi cách đó không lâu.
Ở bệnh viện, Lâm Tiêu đi ra khỏi phòng siêu âm, vừa nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đi tới thì cô ta vội nháy mắt với bác sĩ ở bên cạnh.
“Sao thế em? Không sao chứ?”
Nguyễn Hạo Thần cảm thấy áy náy khi nhìn nét mặt tái nhợt của cô ấy, tại sao anh lại muốn ra về, tại sao quay lại chỉ vì nhớ đến người đàn bà Tô Khiết kia chứ!
Lâm Tiêu lắc đầu, cười.
“Cô Lâm phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân u buồn, nếu động thai lần nữa sẽ không tốt.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Nguyễn Hạo Thần đỡ cô ấy trở về phòng bệnh, anh cúi người hôn khẽ lên trán cô ấy, trong lòng anh vẫn rất lo lắng.
“Tại sao đang êm đang đẹp lại động thai?”
“Em… Chỉ là em bỗng cảm thấy rất khó chịu. Trong phòng bệnh chỉ có một mình nên cảm thấy ngột ngạt, cảm giác giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy.
Em rất khó chịu, em chẳng biết làm sao cả, sau đó, bụng em chợt nhói đau.”1
Bàn tay lớn thân mật búng nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô ta.
Trước kia, anh cũng từng nghe rằng phụ nữ mang thai thích suy nghĩ lung tung, cảm xúc bi thương quá mức cũng ảnh hưởng đến thai nhi.1
Tình huống hiện giờ của cô ấy chính là tình trạng như vậy.
“Đồ ngốc, coi như cả thế giới bỏ rơi em thì anh cũng vẫn ở bên cạnh. Đừng suy nghĩ lung tung, ảnh hưởng đến bé con. Sau này, anh sẽ cố gắng dành thời gian ở bên cạnh em.”1
Lâm Tiêu nắm chặt bàn tay to lớn của anh, tựa vào ngực Nguyễn Hạo Thần. Ở nơi anh không nhìn thấy, đôi môi đỏ cong lên, nở nụ cười như ý.
Trong mắt cô ta xẹt qua vẻ ngoan độc, cô ta nghe nói Nguyễn Hạo Thần cầm tù Tô Khiết ở trong nhà, còn thường xuyên tra tấn cô ta. Sáng nay còn nghe bảo đã mời bác sĩ đến.
Trên người anh có dấu vết mà Tô Khiết để lại, cô ta biết ngay Nguyễn Hạo Thần tra tấn Tô Khiết bằng cách nào. Tô Khiết dựa vào đâu mà nhúng chàm người đàn ông của cô ta chứ?
Xem như vì tra tấn Tô Khiết thì cô ta cũng không cho phép!
Từ tâm đến cơ thể của người đàn ông này chỉ có thể thuộc về cô ta!
“Đêm nay đừng đi có được không anh? Ở bên em nhé.”
Giọng nói mềm mại của cô ấy đánh thẳng vào trái tim của Nguyễn Hạo Thần, anh bèn gật đầu đồng ý.
Ánh đèn sáng trưng trong căn biệt thự, Tô Khiết đã tỉnh lại từ sáng sớm. Nguyễn Hạo Thần không ở đây nên cô ngủ rất ngon.
Điện thoại trên đầu giường rung lên, là Tôn Tử Phàm nhắn tin cho cô.
Tôn Tử Phàm: “Ba ngày nay vẫn tốt chứ? Anh ta có làm khó em không?”
Đọc dòng tin nhắn này, trong lòng Tô Khiết dường như có một dòng nước ấm chảy qua. Trên thế gian này, chỉ có Tử Phàm quan tâm cô mà thôi, còn những kẻ khác…
Nghĩ đến đây, gương mặt đẹp trai vô ngần của Nguyễn Hạo Thần chợt hiện lên trước mắt Tô Khiết, cô bỗng nở nụ cười chế giễu.
Rốt cuộc bản thân cô không có lòng tự trọng đến cỡ nào, tại sao cô vẫn nhớ đến anh cho dù anh đã đối xử với cô như thế?
Sau khi hoàn hồn, cô vội trả lời tin nhắn anh ta: “Không sao, anh ta không làm khó em. Bây giờ, anh không thể trở về hẳn do có việc rất quan trọng, nên chính anh phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Tôn Tử Phàm đọc tin nhắn, con ngươi đỏ ánh lên vẻ mềm mại, anh ta luôn biết tấm lòng cô vẫn luôn dịu dàng.
Cô luôn có thể phát hiện tâm tình của người khác từ cái nhìn đầu tiên. Vì thế, cô rất hiểu chuyện ít gây phiền phức cho kẻ khác.
Sau khi cô trở về, dựa theo tính cách của Nguyễn Hạo Thần thì sao lại không làm khó cô chứ?
Cho tới bây giờ, cô nhóc vẫn dùng cách “tốt khoe xấu che”.
Tôn Tử Phàm: “Đợi anh quay về.”
Tô Khiết: “Dạ.”
Tắt điện thoại, ánh nắng bên ngoài vẫn xinh đẹp và ấm áp như thế.
Quản gia trông thấy cô xuống lầu bèn vội vã tiến lên hỏi: “Cô Tô muốn ăn sáng không?”
Tô Khiết lắc đầu, lướt qua người ông ta đi thẳng về phía sân vườn ở phía sau.
Chỉ khi tắm mình trong nắng sáng và cảm nhận sự nóng rực của ánh nắng thì cô mới cảm thấy bản thân mình là con người.
Đứng dưới ánh mặt trời, làn da cô càng trở nên trắng nõn, cô ngước đầu nhìn thẳng về phía nguồn sáng, ngón tay trắng mịn giơ lên như muốn chạm đến cái gì đó.
Đúng vậy, cô muốn chạm vào thứ ánh nắng này, thứ ấm áp không thuộc về cô.
Cơn choáng váng mạnh mẽ ập tới khiến cơ thể cô lung lay, trước mắt chìm vào bóng tối, cả người ngồi sụp xuống đất.
Người áo đen nhìn thấy cảnh này bèn lập tức đi tới.
“Bà chủ ổn không?”
Một lát sau, mắt Tô Khiết mới nhìn thấy lại ánh sáng, cô lắc đầu.
Bản thân cô có tiền sử tụt huyết áp, lại thêm mấy ngày nay không ăn uống gì nên chóng mặt là chuyện đương nhiên.
Cô đứng lên, còn chưa kịp nói gì thì cánh tay lập tức bị bàn tay to lớn khác nắm chặt.
Người áo đen cung kính gật đầu: “Ông chủ!”
Nguyễn Hạo Thần mặc kệ anh ta, ánh mắt như muốn ăn thịt người của anh nhìn chằm chằm Tô Khiết, bàn tay giơ điện thoại lên, bên trong là cuộc nói chuyện vừa rồi của cô và Tôn Tử Phàm.
Trong mắt anh thì loại tin nhắn này mập mờ biết bao nhiêu!
“Cô tính giải thích cái này thế nào đây!”
Tô Khiết ngẩng đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh, chẳng hề căng thẳng hay bối rối.
Ba năm trước, khi chưa kết hôn thì cô cũng là công chúa nhỏ điêu ngoa, quanh người tỏa sáng rực rỡ. Từ khi nào cô đã trở nên nhu nhược, cam chịu như thế?
Chính lúc cô quyết định không yêu người đàn ông này, cảm giác nhu nhược ấy cũng biến mất tăm.
Cô khoa tay làm thủ ngữ: “Thế nào, anh cho phép mình anh anh em em với Lâm Tiêu mà cấm tôi mập mờ với kẻ khác à?”
“Tô Khiết!” Anh gầm nhẹ gọi tên cô, gân xanh hiện rõ trên trán.
Anh nắm chặt tóc cô: “Anh ta có thể so sánh với Tiêu Tiêu à? Có phải tôi chưa “làm” cô đủ nên cô vẫn dung nhớ thằng khác không!”
Nhìn thấy dấu vết trên cổ anh, Tô Khiết cười giễu.
Một ngày trước còn làm tình với cô, đảo mắt đã “cá nước thân mật” với Lâm Tiêu. Thật khiến người ta buồn nôn.
“Ly hôn!”
Giọng nói khàn khàn của cô vang lên.
Nguyễn Hạo Thần mạnh mẽ vứt cô sang một bên làm cô ngã xuống đất, đầu đụng trúng cành cây gồ ghề bên cạnh, một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống bên má Tô Khiết.
Cảm nhận cơn đau đớn trên trán, đôi môi nhợt nhạt cong lên, nở nụ cười.
Lạnh lẽo như thế… Xa ngoài tầm với!
Đây chính là người đàn ông cô yêu suốt ba năm, người nọ quá tàn nhẫn!
Trông thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng Nguyễn Hạo Thần càng bực bội, anh kéo cô ta đứng dậy.
“Có phải cô muốn chết hay không!”
Chát!
Tô Khiết giơ tay lên, bàn tay chuẩn xác tát vào mặt anh. Bầu không khí bỗng chìm vào im lặng.
Nguyễn Hạo Thần tức điên người, anh vừa muốn cất lời thì chợt đối diện với ánh nhìn lạnh buốt, gương mặt vô cảm của cô.
Tất cả cơn giận bị đè xuống trong nháy mắt, nơi lồng ngực bỗng xuất hiện cảm giác hoảng hốt và sợ hãi chưa từng có.
Nhận thấy sự khác thường của mình, sắc mặt anh lạnh xuống, ném điện thoại xuống cạnh chân cô rồi nhanh chóng rời khỏi.
Vì sao anh lại có cảm giác như vậy? Anh không nên có cảm giác đó.
Chính Nguyễn Hạo Thần cũng không nhận ra bản thân càng ngày càng quan tâm đến Tô Khiết, thời gian anh muốn đặt cô ở bên cạnh càng lúc càng nhiều, thậm chí vượt qua Lâm Tiêu.