Sau khi nhắn tin xong với Tô Khiết, tốc độ xử lý công việc của Tôn Tử Phàm càng mau lẹ, nhưng chuyện trước mặt nào dễ giải quyết, ít nhất cũng phải mất mấy ngày.
“Thưa cậu chủ Tôn, đã bắt được rồi!”
Nghe vậy, Tôn Tử Phàm thay đổi sắc mặt, rốt cuộc cũng lọt lưới.
Anh ta cho người dời một lô hàng trống lên thuyền, giả vờ đưa hàng để dụ nội gián nọ xuất hiện. Anh ta không báo với bất kỳ ai, chỉ có A Lãnh biết việc này.
Vì thế, bây giờ cá đã cắn câu!
Người bị giải tới là một chàng trai khá thanh tú, tuổi độ hai mươi, gương mặt trắng sáng.
Cậu ta cắn răng nhìn chòng chọc Tôn Tử Phàm, cơ thể muốn cử động nhưng bị hai kẻ to con giữ chặt.
“Mày tự giải quyết? Hay muốn tụi tao chơi vài trò tàn nhẫn với mày một chút hả?”
Người thiếu niên nọ nghiêng mặt qua một bên tỏ vẻ hiên ngang.
Thấy thế, Tôn Tử Phàm cảm thấy thật thú vị.
Anh ta đi đến gần người nọ, bỗng nhiên giật phăng cổ áo thiếu niên khiến làn da trắng nõn lộ ra trong không khí.
Người thiếu niên mở to hai mắt đờ đẫn nhìn Tôn Tử Phàm, chẳng lẽ xu hướng tính dục của anh ta khác thường sao?
Nhận thấy ánh mắt của kẻ nọ, khóe miệng của Tôn Tử Phàm giật giật, ánh mắt này có ý gì hả?
Anh ta nhanh chóng lia mắt sang chỗ khác thì thấy trên cổ cậu ta có hình xăm, cặp mắt anh ta trở nên lạnh buốt trong chớp mắt. Là Xích Diễm Đường!
Nếu anh ta nhớ không lầm thì Xích Diễm Đường chính là thế lực ngầm của Nguyễn Hạo Thần. Không ngờ cánh tay của anh ta đã duỗi đến Thanh Môn của Tôn Tử Phàm anh, quả nhiên đã xem thường Nguyễn Hạo Thần rồi.
Người đàn ông như Nguyễn Hạo Thần thì sao có chuyện bàn tay sạch sẽ được!
Anh ta cười khinh, khẽ nói: “Đắc tội Thanh Môn của tao là ai cũng đều không có kết quả tốt, coi như mày là người của Nguyễn Hạo Thần cũng chẳng ngoại lệ!”
Liếc nhìn ra hiệu cho A Lãnh, anh ta hiểu được liền cho người dẫn người nọ ra ngoài.
Bên trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Tôn Tử Phàm cầm thuốc lá trên bàn lên rồi châm lửa.
Khói thuốc lượn lờ, gương mặt anh ta mờ ảo sau màn khói, đôi mắt thăm thẳm đen như mực mang theo vài phần thú vị.
Anh ta hơi bất ngờ khi Nguyễn Hạo Thần có thể tra được thân phận thật sự của mình trong một thời gian ngắn như thế, lại còn phái người ẩn nấp vào.
Phải biết rằng về cơ bản, hai nhà Thanh Môn và Xích Diễm Đường không đụng chạm nhau trên đường làm ăn. Hơn nữa, Tôn Tử Phàm cũng không muốn đặt tình cảm riêng vào trong này.
Kẻ thù trên con đường anh ta đi rất nhiều, đây chính là nguyên nhân anh ta không dùng thân phận thật đối mặt với Tô Khiết. Một khi thân phận bại lộ thì không cần nghi ngờ, vô hình trung sẽ khiến Tô Khiết gặp thêm nguy hiểm.
Chỉ là anh ta không ngờ tới Nguyễn Hạo Thần có thể điều tra thân phận của mình trong thời gian ngắn và còn đối phó Thanh Môn hội.
Tại sao Nguyễn Hạo Thần lại làm như vậy?
Là vì Tô Khiết ư?
Đúng là một thằng đê tiện, rõ ràng không yêu cô nhưng lại không muốn buông tay. Bản thân anh anh em em với con đàn bà khác, còn làm người ta lớn bụng.
Rốt cuộc đặt Tô Khiết ở đâu chứ?
A Lãnh đi đến: “Thưa cậu chủ Tôn, từ trước đến nay, Thanh Môn chúng ta và Xích Diễm Đường đều là nước sông không phạm nước giếng, cớ chi lần này bên kia lại ra tay với chúng ta?”
“Tôi thích vợ anh ta!”1
A Lãnh: …
Cậu chủ Tôn à, có thể đừng đùa trong thời điểm này không?
“Xích Diễm Đường đối đãi với chúng ta bằng cách nào thì chúng ta dùng cách đó đáp lại. Không cần lén lút, nhớ kỹ là phải trắng trợn làm cho tôi, bằng không Nguyễn Hạo Thần sẽ cảm thấy Thanh Môn hội của chúng ta dễ bắt nạt.”
Quay đầu nhìn tiết trời bên ngoài, anh ta rất chờ mong trò chơi của bản thân với Nguyễn Hạo Thần. Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, huống chi Nguyễn Hạo Thần còn có kẻ thù ở nước Mỹ, kẻ đó ước gì có thể lập tức thay thế vị trí của Nguyễn Hạo Thần lên nắm giữ tập đoàn Nguyễn thị!
Lần này, sau khi trở về, anh ta sẽ nghĩ cách dẫn Tô Khiết rời khỏi, đi đến một nơi mà Nguyễn Hạo Thần không thể tìm thấy.
Sau một thời gian dài như vậy, cô cũng nên nghỉ ngơi hồi sức rồi, bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống không có Nguyễn Hạo Thần ở đó!
Tiểu Khiết, chờ anh!1
Hoàng hôn ở thành phố Giang Thành, tập đoàn Nguyễn thị.
“Tổng giám đốc, có tin tức mới, nghe nói Huyễn Nhiên bị phát hiện, lúc người Thanh Môn đưa về thì đã không còn thở.”
Nói cách khác, Huyễn Nhiên đã chết!
Nguyễn Hạo Thần im lặng, cậu chủ Tôn của Thanh Môn nào phải nhân vật đơn giản?
Hai lần oanh tạc ở Thanh Môn đã làm anh tổn thất không ít, chắc chắn Tôn Tử Phàm sẽ nhìn ra vấn đề, tìm thấy Huyễn Nhiên là chuyện sớm muộn nhưng cũng quá nhanh rồi.
“Huyễn Nhiên là cô nhi à?”
“Vâng.”
“Chôn cất cậu ta đàng hoàng, lần này cậu ta có công. Nhớ kỹ.”
Ngụy Toàn gật đầu.
Chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì anh ta quay lại.
“Xin tổng giám đốc cho phép tôi nhiều lời, cái chết của mẹ cô Tô có vẻ kỳ lạ. Tôi đã hỏi bác sĩ, ống thở oxy và thuốc của bà Lâm Khả Khanh vẫn sử dụng bình thường vào hôm đó. Lúc hộ lý đến kiểm tra lại phát hiện ống thở oxy và thuốc đã bị rút đi.
Với tình hình này, chắc hẳn có kẻ muốn hại bà Lâm Khả Khanh, đồng thời giá họa cho anh, mục đích chính là để cô Tô hận anh.”
“Ra ngoài!”
Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng nói.
Ngụy Toàn không dám nhiều lời, anh ta xoay người rời khỏi phòng.
Trong phòng làm việc yên tĩnh đến đáng sợ, quanh thân người đàn ông ngồi ở bàn làm việc nọ đang tỏa ra sát khí.
Xoay chiếc bút máy màu đen trong tay, trước đó anh đã cho người kiểm tra máy giám sát hôm ấy nhưng màn hình camera bị hỏng nên chẳng thể điều tra ra được gì.
Rõ ràng chuyện này nhắm vào anh, anh không giải thích không có nghĩa dễ dàng tha thứ kẻ hãm hại mình.
Anh đã loại trừ Tôn Tử Phàm, bởi thời gian đó anh ta đang bận rộn ở chung với vợ của anh. Hơn nữa, anh ta và Tô Khiết là thanh mai trúc mã nên không thể hại Lâm Khả Khanh. Rốt cuộc là ai đây?
Anh sẽ điều tra, dù sao Lâm Khả Khanh cũng là mẹ vợ anh!1
Thời gian một tuần chớp mắt trôi qua, trong tuần này Tô Khiết chỉ uống chút nước, chẳng ăn món gì. Cơ thể cô suy yếu trầm trọng, sắc mặt trắng bệch.
Cô nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, rất nhiều lần suýt nữa cô đã ngất.
Kể từ chuyện lần trước, Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không xuất hiện trước mặt cô, có lẽ đang như hình như bóng với Lâm Tiêu.
Anh không xuất hiện thì cô càng vui, nhưng cô chẳng thèm ăn món gì, uống nước cũng muốn nôn.
Cô cúi đầu nhìn chiếc bụng bằng phẳng của mình, nơi đây từng thai nghén một sinh mạng nhỏ bé đáng yêu nhưng còn chưa thành hình đã bị bóp chết.
Mà bố của bé con đó chính là hung thủ!
Cô liếc nhìn điện thoại ở bên cạnh, hiện tại cô hơi lo lắng cho Tôn Tử Phàm. Mấy hôm nay chẳng có chút tin tức nào của anh ấy, nhớ lại dáng vẻ trước đó của Nguyễn Hạo Thần cô sợ chuyện của mình lại liên lụy đến anh ấy.
Gọi điện cho anh ấy nhưng vẫn trong tình trạng tắt máy. Đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần đã làm gì đó với anh ấy sao?
Nếu bởi vì chuyện của cô mà Tử Phàm chịu bất kỳ tổn thương nào thì cô sẽ hối hận cả đời!
Chỉ là hiện tại không biết anh ấy ở đâu, mà chính cô lại không thể ra ngoài, cô giống hệt một tên tội phạm bị vây trong một chiếc lồng ngục tù xa hoa này.
Không có tự do, không có nhân quyền, không có tự tôn, không có gì cả… . Cập nhật truyện nhanh tại ~ TRUмtгцуeИ .V Л ~
Nguyễn Hạo Thần từ bên ngoài trở về, vẻ mặt vô cảm, anh quay đầu nhìn về phía quản gia.
“Cô ta ăn gì chưa?”