Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 126: Chương 126: Chuyện thú vị ở quán ăn tình nhân




Chúng ta không thể bình thường một chút ư?

Chẳng lẽ cô ta không nghe ra cô đang nói mỉa à?

“Cứ bưng cho chúng tôi tất cả những món tình nhân đặc sắc của quán lên, mỗi món một phần.”

Nhân viên phục vụ nghe thấy vậy, đôi mắt lập tức sáng ngời. Người dám gọi như vậy chắc chắn là đại gia.

“Vâng, vâng, xin hai vị chờ một lát, chúng tôi sẽ lập tức bê các món ăn tình nhân đặc sắc lên ngay đây.”

Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Tô Thanh Anh nhìn anh:“Tôi phát hiện anh đúng là phá của. Anh gọi nhiều như vậy có thể ăn hết không? Nếu không ăn hết tôi sẽ nhét vào miệng anh đấy!”

“Gọi nhiều như vậy không phải vì ăn, mà là để nếm thử mỗi món một chút.”

Mẹ nó, Tô Thanh Anh lại thật sự không còn lời gì để nói.

Có tiền tùy hứng!

“Nhưng, đúng thật anh có tư cách chơi như vậy. Tôi thì lại khác, tôi còn phải nuôi con trai nữa.”

“Bàn về chuyện nuôi con, tôi có thể nuôi cùng em.”

“Không cần, chính tôi cũng có thể nuôi nổi.”

“Ồ, hóa ra hai vị đều đã có con, cãi nhau như vậy mà vẫn chưa ly hôn, thì cũng thật hạnh phúc đấy!”

Nhân viên phục vụ vừa rồi không biết có chuyện gì lại đột nhiên quay lại.

Cô ta nghe thấy đối thoại giữa họ, không nhịn được xen vào một câu.

Tô Thanh Anh nghe vậy, khóe miệng không khỏi run lên mấy cái. Bây giờ nhân viên phục vụ của quán ăn tình nhân đều lắm trò như vậy à?

Con mắt nào thấy họ hạnh phúc thế?

Hơn nữa, cái gì gọi là cãi nhau như vậy mà còn chưa ly hôn hả? Xem đi, đây là tiếng người ư?

“Xin phép quấy rầy hai vị một chút. Quán ăn tình nhân của chúng tôi có một quy định là, các món ăn mọi người gọi vẫn chưa được đưa lên, thì nhân viên phục vụ như chúng tôi, sẽ có nghĩa vụ trò chuyện với hai vị.”

“Tôi cảm thấy chúng tôi không cần.”

Tô Thanh Anh từ chối thẳng thừng.

Nhân viên phục vụ này thật đúng là rất chu đáo. Nhưng nếu không phải là một cặp thì sẽ rất xấu hổ.

“Chúng tôi cần!”

Nguyễn Hạo Thần mở miệng.

Tô Thanh Anh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh. Suýt chút nữa cô không nhịn được mà ném chiếc ly phía trước vào mặt anh.

Cần cái gì mà cần?

Cô cảm thấy họ không cần dịch vụ trò chuyện cùng này một chút nào.

Bọn họ thật sự không có gì hay cũng như để nói cả.

Nhân viên phục vụ nhìn Nguyễn Hạo Thần, trong mắt lấp lánh ánh sao. Cô ta cảm thấy người đàn ông này thật sự rất tuấn tú!

Không phải đẹp trai bình thường thôi đâu.

Còn về phần người phụ nữ này, tại sao lại tỏ ra ghét bỏ như vậy?

Quả nhiên có được rồi thì không biết quý trọng!

“Xin hỏi cô và anh đây, hai người ở bên nhau khi nào thế? Các vị đã kết hôn được mấy năm rồi? Hay nói cách khác, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hại vị nên mới tới cổ trấn của thành phố Hải Châu du lịch đúng không?”

Tô Thanh Anh cười giễu một tiếng.

“Ngại quá, chúng tôi đã kết hôn ba năm, nhưng đã ly hôn năm năm rồi. Hôm nay cũng không phải kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, mà tôi bị ép tới đây.”

Nhân viên phục vụ:……

Mẹ kiếp, đây là bác bỏ ngay tại chỗ à?

Nguyễn Hạo Thần cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ.

“Cô ấy nói sai rồi, chúng tôi vẫn chưa ly hôn. Là mong muốn của một bên mà thôi, con cũng đã bốn tuổi rồi mà cô ấy lại muốn ly hôn với tôi. Tôi cũng không biết cô ấy có ý gì nữa.”

Họ mới trò chuyện lần đầu mà đã khiến nhân viên phục vụ ngây ngốc.Vậy mà lại thật sự có chuyện kỳ quặc như vậy.

Một người chỉ muốn ly hôn, còn người kia vẫn yêu chiều mặc cô làm trời làm đất.

Tình cảm như vậy đúng là khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.

“Tôi ly hôn là vì thành toàn cho anh cùng Lâm Tiêu, như vậy không tốt à?”

Wow!

Nhân viên phục vụ sợ ngây người!

Lượng tin tức ở đây cũng quá nhiều rồi!

Cô ta nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần với ánh mắt không mấy thiện cảm. Người phụ nữ muốn ly hôn cũng có lý của nó, nhất định là có nguyên nhân khác.

“Vợ ơi, em đừng gây sự nữa, cả ngày em cứ suy đoán lung tung về chuyện này rất vô vị đấy.”1

Tô Thanh Anh: “…”

Ha ha!

Nói cô suy đoán?

“Thế mà cũng dám nói những lời này, anh đã dám làm, sao không dám nhận hả?”

“Không có gì là dám làm không dám nhận, em chỉ cần biết tôi yêu em là đủ rồi.”

Ôi trời ơi, bá đạo quá đi mất!

Cô ta thích!

Nhân viên phục vụ cứ nhìn dáng vẻ giận dỗi của họ như vậy, thật sự rất có tình.

“Anh đúng là đồ không biết xấu hổ!”

“Muốn theo đuổi em còn cần mặt mũi để làm gì?”

Tô Thanh Anh: “…”

Hôm nay, Nguyễn Hạo Thần thật sự khác hẳn với tưởng tượng của cô.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không biết xấu hổ như vậy. Không biết anh đã ném dáng vẻ tổng giám đốc ngày thường đi đâu mất rồi.

“Đồ ăn tình nhân của bàn số 52 đã làm xong!”

Nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng hô, cô ta lập tức rời đi.

Suất ăn tình nhân mau chóng được bưng lên.

Nguyễn Hạo Thần gọi mỗi món một phần, nên khi đồ ăn vừa được bưng lên đã đặt kín bàn.

Tô Thanh Anh nhìn một bàn đầy đồ ăn, lập tức không biết nên nói gì cho phải.

Cô nếm thử một chút, cảm giác hương vị cũng bình thường, nhưng lại bán đắt cắt cổ.

Quả nhiên, những hàng quán như này chỉ biết chặt chém du khách.

Dĩ nhiên về mặt ăn uống, Nguyễn Hạo Thần cũng rất kén chọn. Sau khi anh nếm thử tất cả đống đồ ăn này một lượt, vẻ mặt kia có thể nói là một lời khó nói hết.

Hương vị tàm tạm, thật sự rất bình thường.

Tô Thanh Anh cười như không cười nhìn anh, ai kêu anh gọi nhiều như vậy, đáng đời!

Cả ngày nay, cô cũng không ăn uống gì, bây giờ bụng rất đói. Tô Thanh Anh ăn qua loa mấy miếng, cô cần thứ gì đó lót dạ một chút.

Nhân viên phục vụ bưng hai bát canh lên.

“Thưa anh chị, đây là chè hạt sen trăm năm hòa hợp do quán nấu riêng cho hai người. Hương vị rất tuyệt vời!”

Chè hạt sen trăm năm hòa hợp?

Đây là thứ gì thế?

Tô Thanh Anh nhìn chè hạt sen ở trước mắt, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Quán ăn tình nhân này thật sự rất được, ngay cả cái tên như vậy cũng có thể nghĩ ra.

Chè hạt sen trăm năm hòa hợp, đời này không có chuyện ở bên nhau đến già.

Nhưng Tô Thanh Anh thấy vẻ ngoài trông khá đẹp mắt, vì vậy cô nếm thử một chút.

Sau đó, cô phát hiện hương vị này đúng là không tồi.

Nguyễn Hạo Thần thấy cô ăn vui vẻ, nên cũng vui lây.

“Đồ ăn nơi này chẳng ra gì, nhưng được cái hương vị chè hạt sen khá ngon.”

“Ừ.”

Một tiếng sau, hai người bước ra khỏi quán ăn tình nhân.

Hiện tại đã chín giờ tối, nhưng nơi này vẫn vô cùng náo nhiệt.

Ven đường bán rất nhiều đồ thủ công tinh xảo, một ít trâm cài hoặc lắc tay đều được làm rất đẹp.

Nhưng Tô Thanh Anh không hứng thú với mấy thứ này cho lắm.

“Bây giờ chúng ta định đâu? Phải về Giang Thành hay là?”

Tô Thanh Anh không quen thuộc lắm với nơi này, vì vậy dĩ nhiên cô sẽ hỏi ý kiến của Nguyễn Hạo Thần.

Huống chi, chẳng phải bây giờ họ đang sắm vai một ngày một đêm ư?

“Vội trở về Giang Thành làm gì, tôi đưa em tới một nơi.”

Vì thế, hai người bắt đầu hành trình du lịch.

Sau đó, Tô Thanh Anh mới biết nơi mà Nguyễn Hạo Thần dẫn mình đến là địa điểm tổ chức hôn lễ Hải Thiên Nhất Tuyến mộng ảo.

Chẳng qua bây giờ là buổi tối, tất cả nhân viên công tác đã tan làm.

Cô dựa vào bên cạnh xe, nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần.

“Anh dẫn tôi tới thành phố Hải Châu, chính là vì đến đây à?”

“Ừ.”

Tô Thanh Anh nghiêng đầu nhìn anh với vẻ kỳ lạ, đến cùng thì anh bị làm sao thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.